Sinh nhật Phong Tần qua hơn một tuần thì anh nhận được điện thoại bên trụ sở chính của Tập đoàn Phong Thị.
***
Người ta nói, phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, chính vì thái độ khác thường của anh làm cô nghi ngờ. Vào một buổi tối nọ, cô cùng anh ngồi xem tivi.
Nam Cung Mẫn ôm ly sữa vào lòng, hai mắt sáng rực nhìn chăm chú tivi
- Tần, anh muốn con mình sinh ra là trai hay gái? - ...
Không nghe thấy anh trả lời cô liền nhíu mày, không vui nhìn anh. Thì thấy Phong Tần đang thất thần nhìn vào điện thoại. Nam Cung Mẫn uất ức, từ trước đến giờ anh chưa lúc nào ở bên cô mà thất thần như vậy. Cô cắn môi, trong đầu suy nghĩ lung tung. Có phải..có phải anh hết yêu cô rồi? Anh chán ghét cô rồi chăng?
Bỗng, điện thoại Phong Tần reo lên. Anh hơi liếc nhìn điện thoại rồi quay sang nói với cô
- Anh đi nghe điện thoại.
Nhìn bóng lưng của anh, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống. Anh...thế nhưng không nghe điện thoại trước mặt cô nữa. Nam Cung Mẫn tức giận đặt ly sữa xuống, không nói không rằng bước lên phòng.
"Rầm" cánh cửa phòng bị đóng mạnh làm anh đang nghe điện thoại phải ngừng lại. Đưa mắt nhìn về phòng ngủ trên lầu, có chút bất đắc dĩ
- Tôi sẽ thu xếp, muộn nhất là một tuần.
Không đợi đầu giây bên kia trả lời anh đã tắt máy hướng phòng ngủ đi lên. Nhẹ nhàng mở cửa thấy cô nằm ngủ trên giường mới lặng lẽ qua thư phòng xử lý tài liệu.
Nghe tiếng đóng cửa, cô liền ngồi bật dậy hất tung chăn ra. Bây giờ đến ngủ chung anh cũng không muốn sao? Nam Cung Mẫn bức rức trong lòng, vậy cô đây không thèm đắp chăn có cảm lạnh chết cũng không ai lo. Hic...Phong Tần đáng ghét, em ghét anh...
Lúc anh trở về phòng thấy cô không đắp chăn liền vội vàng đi lại, cẩn thận đắp chăn cho cô
- Đồ ngốc, em không thể làm em bớt lo được hay sao?
Nói xong, hôn nhẹ lên trán cô đang định nằm xuống thì nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô. Anh vội ngồi dậy, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nam Cung Mẫn mà lòng đau như cắt.
- Bà xã, em làm sao vậy?
- Uh, đau...
Cô mệt mỏi nói. Nghe cô bảo đau, anh cuống lên
- Đau ở đau, nói anh nghe?
- Chân...
Lúc này anh mới thở phào, chắc là bị chuột rút. Phong Tần cẩn thận đặt chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp thấy lông mày cô từ từ giản ra liền mỉm cười. Trong lòng tự hỏi "có nên mang cô theo không nhỉ?"
Sáng hôm sau
Nam Cung Mẫn thức dậy từ vòng tay ấm áp của người nào đó. Cô nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của anh. Phong Tần anh đã từng nói sẽ không làm em hối hận vì đã yêu anh, liệu anh có nhớ lời hứa hay đã quên rồi?
Đúng lúc, điện thoại anh reo lên cô nhìn anh vẫn an lành ngủ, sợ anh bị đánh thức nên mới rón rén ra ban công nghe điện thoại. Dĩ nhiên cô sẽ không lên tiếng trước
- Tổng tài, không hay rồi. Ngài mau sắp xếp bay trong hôm nay. Tập đoàn xảy ra chuyện rồi...
Không thấy ai lên tiếng Yays, thư ký của anh hết sức nóng nảy
- Tổng tài, ngài có nghe...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Mẫn cắt đứt lời của Yays. Yays hơi ngỡ ngàng, cậu ta không gọi nhằm số đấy chứ? Thấy không ai trả lời cô mất kiên nhẫn quát
- Nói!
Đồng thời cũng đánh thức Phong Tần dậy, anh đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cô. Nam Cung Mẫn đang đứng ngoài ban công, trên người khoát hờ chiếc áo khoác.
Yays bị quát liền ngây người, lần đầu tiên cậu ta bị như vậy, nhưng cũng nhanh chóng nói rõ mọi chuyện cho cô. Nghe xong, cô buông thõng tay. Thì ra anh vì chuyện này nên lo lắng? Vậy tại sao anh không nói với cô, hai người là vợ chồng cơ mà? Tại sao anh phải giấu giếm cô?
Đang suy nghĩ mông lung, cô rơi vào vòng tay ấm áp của anh. Nam Cung Mẫn uất ức nhìn anh, mắt đỏ lên nhưng không khóc. Phong Tần hốt hoảng nhìn cô
- Bà xã, em làm sao vậy? Kho Không khỏe ở đâu sao?
- Đồ tồi, anh là đồ tôi, em ghét anh...
Trong khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc đã bị cô đánh tới tấp, không ngừng mắng. Anh chỉ biết đứng chịu trận.
Đánh đã, mắng đã cô lao vào lòng anh ôm thật chặt miệng lẩm bẩm
- Đồ ngốc.
Phong Tần khó hiểu trước cảm xúc của cô.
- Ngoan, nói anh nghe chuyện gì xảy ra?
- Trụ sở Tập đoàn xảy ra chuyện sao anh không nói em biết?
Thì ra là chuyện này. Phong Tần thở hắt ra, buông cô ra nhéo lên cái mũi hồng hồng của cô
- Tại anh không muốn vợ lo lắng? Nếu biết trước làm em đau lòng anh đã nói.
- Hức...vậy mà em cứ tưởng anh không cần em nữa...hức..cứ tưởng anh hết yêu em rồi nên mới giấu em nghe điện thoại...oa...oa
Nam Cung Mẫn khóc như một đứa trẻ, Phong Tần bất đắc dĩ ôm cô vào lòng dỗ dành. Phụ nữ mang thai là cao nhất!
- Thôi nào, là lỗi của anh...xin lỗi bà xã, đừng khóc nữa mà em...
- Hic...thu dọn hành lí, em với anh sang Anh.
Cô đẩy anh ra, nói với giọng ra lệnh. Phong Tần ngỡ ngàng, sau đó đưa tay lên theo kiểu chào quân đội mỉm cười nói
- Tuân lệnh bà xã đại nhân.
Nam Cung Mẫn bị anh chọc cho bật cười, cô ngồi trên giường nhìn anh bận rộn thu dọn hành lí mà mỉm cười hạnh phúc.
Cảm nhận ánh mắt chăm chú của cô, động tác của anh dừng lại ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn Nam Cung Mẫn. Cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Giờ khắc này trong mắt hai người chỉ có đối phương.
***
Người ta nói, phụ nữ mang thai rất nhạy cảm, chính vì thái độ khác thường của anh làm cô nghi ngờ. Vào một buổi tối nọ, cô cùng anh ngồi xem tivi.
Nam Cung Mẫn ôm ly sữa vào lòng, hai mắt sáng rực nhìn chăm chú tivi
- Tần, anh muốn con mình sinh ra là trai hay gái? - ...
Không nghe thấy anh trả lời cô liền nhíu mày, không vui nhìn anh. Thì thấy Phong Tần đang thất thần nhìn vào điện thoại. Nam Cung Mẫn uất ức, từ trước đến giờ anh chưa lúc nào ở bên cô mà thất thần như vậy. Cô cắn môi, trong đầu suy nghĩ lung tung. Có phải..có phải anh hết yêu cô rồi? Anh chán ghét cô rồi chăng?
Bỗng, điện thoại Phong Tần reo lên. Anh hơi liếc nhìn điện thoại rồi quay sang nói với cô
- Anh đi nghe điện thoại.
Nhìn bóng lưng của anh, nước mắt không nhịn được liền rơi xuống. Anh...thế nhưng không nghe điện thoại trước mặt cô nữa. Nam Cung Mẫn tức giận đặt ly sữa xuống, không nói không rằng bước lên phòng.
"Rầm" cánh cửa phòng bị đóng mạnh làm anh đang nghe điện thoại phải ngừng lại. Đưa mắt nhìn về phòng ngủ trên lầu, có chút bất đắc dĩ
- Tôi sẽ thu xếp, muộn nhất là một tuần.
Không đợi đầu giây bên kia trả lời anh đã tắt máy hướng phòng ngủ đi lên. Nhẹ nhàng mở cửa thấy cô nằm ngủ trên giường mới lặng lẽ qua thư phòng xử lý tài liệu.
Nghe tiếng đóng cửa, cô liền ngồi bật dậy hất tung chăn ra. Bây giờ đến ngủ chung anh cũng không muốn sao? Nam Cung Mẫn bức rức trong lòng, vậy cô đây không thèm đắp chăn có cảm lạnh chết cũng không ai lo. Hic...Phong Tần đáng ghét, em ghét anh...
Lúc anh trở về phòng thấy cô không đắp chăn liền vội vàng đi lại, cẩn thận đắp chăn cho cô
- Đồ ngốc, em không thể làm em bớt lo được hay sao?
Nói xong, hôn nhẹ lên trán cô đang định nằm xuống thì nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô. Anh vội ngồi dậy, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Nam Cung Mẫn mà lòng đau như cắt.
- Bà xã, em làm sao vậy?
- Uh, đau...
Cô mệt mỏi nói. Nghe cô bảo đau, anh cuống lên
- Đau ở đau, nói anh nghe?
- Chân...
Lúc này anh mới thở phào, chắc là bị chuột rút. Phong Tần cẩn thận đặt chân cô lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp thấy lông mày cô từ từ giản ra liền mỉm cười. Trong lòng tự hỏi "có nên mang cô theo không nhỉ?"
Sáng hôm sau
Nam Cung Mẫn thức dậy từ vòng tay ấm áp của người nào đó. Cô nhìn khuôn mặt yên bình khi ngủ của anh. Phong Tần anh đã từng nói sẽ không làm em hối hận vì đã yêu anh, liệu anh có nhớ lời hứa hay đã quên rồi?
Đúng lúc, điện thoại anh reo lên cô nhìn anh vẫn an lành ngủ, sợ anh bị đánh thức nên mới rón rén ra ban công nghe điện thoại. Dĩ nhiên cô sẽ không lên tiếng trước
- Tổng tài, không hay rồi. Ngài mau sắp xếp bay trong hôm nay. Tập đoàn xảy ra chuyện rồi...
Không thấy ai lên tiếng Yays, thư ký của anh hết sức nóng nảy
- Tổng tài, ngài có nghe...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Mẫn cắt đứt lời của Yays. Yays hơi ngỡ ngàng, cậu ta không gọi nhằm số đấy chứ? Thấy không ai trả lời cô mất kiên nhẫn quát
- Nói!
Đồng thời cũng đánh thức Phong Tần dậy, anh đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cô. Nam Cung Mẫn đang đứng ngoài ban công, trên người khoát hờ chiếc áo khoác.
Yays bị quát liền ngây người, lần đầu tiên cậu ta bị như vậy, nhưng cũng nhanh chóng nói rõ mọi chuyện cho cô. Nghe xong, cô buông thõng tay. Thì ra anh vì chuyện này nên lo lắng? Vậy tại sao anh không nói với cô, hai người là vợ chồng cơ mà? Tại sao anh phải giấu giếm cô?
Đang suy nghĩ mông lung, cô rơi vào vòng tay ấm áp của anh. Nam Cung Mẫn uất ức nhìn anh, mắt đỏ lên nhưng không khóc. Phong Tần hốt hoảng nhìn cô
- Bà xã, em làm sao vậy? Kho Không khỏe ở đâu sao?
- Đồ tồi, anh là đồ tôi, em ghét anh...
Trong khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc đã bị cô đánh tới tấp, không ngừng mắng. Anh chỉ biết đứng chịu trận.
Đánh đã, mắng đã cô lao vào lòng anh ôm thật chặt miệng lẩm bẩm
- Đồ ngốc.
Phong Tần khó hiểu trước cảm xúc của cô.
- Ngoan, nói anh nghe chuyện gì xảy ra?
- Trụ sở Tập đoàn xảy ra chuyện sao anh không nói em biết?
Thì ra là chuyện này. Phong Tần thở hắt ra, buông cô ra nhéo lên cái mũi hồng hồng của cô
- Tại anh không muốn vợ lo lắng? Nếu biết trước làm em đau lòng anh đã nói.
- Hức...vậy mà em cứ tưởng anh không cần em nữa...hức..cứ tưởng anh hết yêu em rồi nên mới giấu em nghe điện thoại...oa...oa
Nam Cung Mẫn khóc như một đứa trẻ, Phong Tần bất đắc dĩ ôm cô vào lòng dỗ dành. Phụ nữ mang thai là cao nhất!
- Thôi nào, là lỗi của anh...xin lỗi bà xã, đừng khóc nữa mà em...
- Hic...thu dọn hành lí, em với anh sang Anh.
Cô đẩy anh ra, nói với giọng ra lệnh. Phong Tần ngỡ ngàng, sau đó đưa tay lên theo kiểu chào quân đội mỉm cười nói
- Tuân lệnh bà xã đại nhân.
Nam Cung Mẫn bị anh chọc cho bật cười, cô ngồi trên giường nhìn anh bận rộn thu dọn hành lí mà mỉm cười hạnh phúc.
Cảm nhận ánh mắt chăm chú của cô, động tác của anh dừng lại ánh mắt đầy sủng nịnh nhìn Nam Cung Mẫn. Cô không trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt anh. Giờ khắc này trong mắt hai người chỉ có đối phương.
Danh sách chương