Lại một tuần trôi qua, hôm nay là một ngày đặc biệt có ý nghĩa với cô. Nam Cung Mẫn dậy rất sớm để lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Phong Tần thức dậy không thấy cô đâu mày hơi nhíu lại. Anh vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu, đưa mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của Nam Cung Mẫn, anh liền hỏi quản gia
- Bác có thấy A Mẫn đâu không? Bác quản gia mỉm cười nói
- Thưa cậu, tiểu thư đang ngoài vườn hái trái cây.
Phong Tần gật đầu rồi bước ra ngoài, vừa ra tới vườn đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang hái từng quả dâu tay, khuôn mặt cô ửng hồng, môi mỉm để lộ má núm đồng tiền.
Anh bước lại đến chỗ cô, đưa tay ôm Nam Cung Mẫn từ sau
- Sao không để người làm làm? Em đang mang thai nên nghỉ ngơi...
Cô cười nũng nịu, tay cầm trái dâu tây vừa hái xuống nói
- Em muốn tự làm...mà anh không đi làm sao?
- Chuẩn bị đi, tại không thấy em nên đi tìm.
Nam Cung Mẫn xoay người lại ôm lấy hong anh, ngọt ngào nói
- Giờ thấy rồi đó, mà anh nhớ về sớm nha!
- Ừm, đừng làm mệt mình nghe chưa?
Phong Tần vén lọn tóc rơi xuống của cô nói. Nam Cung Mẫn gật đầu, đứng ở vườn nhìn bóng lưng rời đi của anh.
Một lúc sau đó
- Aaaa...
Tiếng hét của Nam Cung Mẫn làm người trong nhà giật mình, hoảng hốt chạy vào. Quản gia hỏi
- Tiểu thư ngài đang làm gì?
Cô ôm ngón tay bị dao cắt trúng ảo não nói
- Con muốn làm bánh.
- Tiểu thư nếu ngài muốn ăn có thể mua bên ngoài.
Nam Cung Mẫn lắc đầu, nói ra mục đích mình làm bánh. Quản gia nghe xong chỉ biết cười trừ, ông kêu một hầu gái vào bếp chỉ giúp cô. Sau ba tiếng vật vã cuối cùng cũng làm xong. Nam Cung Mẫn mỉm cười nhìn thành phẩm của mình. Trên chiếc bánh có ghi dòng chữ "Happy birthday chồng yêu" dù không đẹp nhưng cô ghi bằng cả tấm lòng nha!
Sau đó cô lại đi trang trí nhà cửa, cũng may có người hầu giúp nếu mình cô thì làm không xuể. Nhìn đồng hồ cũng đã trưa, cô vội dọn dẹp mọi thứ rồi ăn cơm.
Đến xế chiều, Nam Cung Mẫn bắt đầu nấu ăn dưới sự chỉ dẫn của mẹ yêu. Nói thật, nhìn cô với mẹ cô khác một trời một vực. Mẹ cô cái gì cũng giỏi lại nấu ăn ngon. Còn cô a, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Tóm lại là Nam Cung Mẫn chưa bao giờ nấu ăn, cũng không biết nấu ăn.
- Ây nha, con cho nhiều muối quá rồi.
Tử Huyên nhìn thìa muối cô vừa cho vào không khỏi lắc đầu.
- Vậy phải làm sao?
Cô sốt sắng hỏi, Tử Huyên mỉm cười lấy đũa từ tay cô rồi làm mọi thứ, Nam Cung Mẫn chỉ biết xấu hổ đứng bên cạnh.
Ngày hôm đó, anh tan làm lúc sáu giờ. Khi về đến nơi cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, Phong Tần cũng không thấy bóng dáng vợ yêu đâu hết. Anh nhíu mày, trong lòng mang theo nghi vấn bước vào trong.
Anh bước vào ngỡ ngàng nhìn mọi thứ trước mắt. Nam Cung Mẫn từ trong đi ra, trên tay cầm chiếc bánh kem môi khẽ hát
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday to you..."
Bài hát sinh nhật kết thúc, cả căn phòng sáng rực lên. Bây giờ anh mới thấy rõ xung quanh đều trang trí. Nam Cung Mẫn bước lên chỗ anh cười ngọt ngào
- Tần, chúc mừng sinh anh.
- Chúc mừng sinh nhật.
Mọi người đứng sau cô cũng nói chúc mừng, thấy anh vẫn còn thất thần Nam Cung Mẫn nói
- Ông xã, mau ước rồi thổi nến.
Phong Tần thoát khỏi suy nghĩ mông lung, chính anh cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình vậy mà...anh đưa mắt nhìn cô, rồi một hơi thổi tắt nến. Nam Cung Mẫn bậm môi
- Anh còn chưa ước mà!
- Điều ước của anh đã thực hiện được rồi. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
- Đây là quà anh tặng cho hai đứa.
Nam Cung Thần đưa một chùm chìa khóa, cô thắc mắc cầm lấy
- Đây là?
- Là chìa khóa của căn hộ Đào Uyển vừa mới làm xong, ngay cạnh nhà mình. Các em có thể dọn qua đó sống.
Nam Cung Mẫn nghe vậy hai mắt sáng rực, không ngừng nói lời cảm ơn. Lãnh Ngụy Hàn cũng tặng cho anh một bộ sưu tập vừa ra mắt của nhà thiết kế ở Anh. Nói là tặng cho anh chứ thật chất là cho cô, chứ Phong Tần chẳng thiếu gì. Muốn nhà cửa có nhà cửa, muốn xe hơi có xe hơi, muốn tiền có tiền nên bọn họ chẳng thiếu gì.
Tử Huyền và Hạo Thiên tặng cho cô và anh dây chuyền đó là hình hai giọt nước, được gọi là "lệ chi". Nam Cung Mẫn cười không khép miệng, sinh nhật của anh cô được thơm lây.
Yến Di tặng cho anh một khẩu súng mini do chính tay Yến Di thiết kế, cầm rất vừa tay lực bắn rất lớn bên ngoài được mạ vàng còn có hình hoa anh túc trên tay cầm. Phong Tần nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Sau khi nhận quà xong chính là bữa cơm gia đình, họ ấm áp quay quần bên nhau. Hôm nay không có mặt của Cố Dạ Huân và Chấn Nam vì hai người họ có việc bận, hôm khác sẽ bồi tội sau.
Tiệc sinh nhật kết thúc khá muộn...Tại phòng anh và cô
Nam Cung Mẫn ngáp một cái nằm lăn lóc trên giường
- Mệt quá đi mất.
Anh từ phòng tắm ra thấy hành động của cô thì bật cười, lại giường nằm xuống ôm cô vào lòng
- Cảm ơn vợ đã tổ chức sinh nhật cho chồng.
Nam Cung Mẫn vùi mặt vào ngực anh nũng nịu
- Vậy sau này chồng cũng phải tổ chức sinh nhật cho vợ.
- Được.
- Yêu chồng nhất.
Giọng cô nhỏ dần rồi im hẳn, anh nhìn xuống thấy cô đã ngủ trong mắt hiện lên ý cười, hôn nhẹ lên tóc cô anh nói
- Chúc vợ ngủ ngon.
Phong Tần thức dậy không thấy cô đâu mày hơi nhíu lại. Anh vệ sinh cá nhân xong rồi xuống lầu, đưa mắt nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của Nam Cung Mẫn, anh liền hỏi quản gia
- Bác có thấy A Mẫn đâu không? Bác quản gia mỉm cười nói
- Thưa cậu, tiểu thư đang ngoài vườn hái trái cây.
Phong Tần gật đầu rồi bước ra ngoài, vừa ra tới vườn đã thấy thân ảnh nhỏ nhắn đang hái từng quả dâu tay, khuôn mặt cô ửng hồng, môi mỉm để lộ má núm đồng tiền.
Anh bước lại đến chỗ cô, đưa tay ôm Nam Cung Mẫn từ sau
- Sao không để người làm làm? Em đang mang thai nên nghỉ ngơi...
Cô cười nũng nịu, tay cầm trái dâu tây vừa hái xuống nói
- Em muốn tự làm...mà anh không đi làm sao?
- Chuẩn bị đi, tại không thấy em nên đi tìm.
Nam Cung Mẫn xoay người lại ôm lấy hong anh, ngọt ngào nói
- Giờ thấy rồi đó, mà anh nhớ về sớm nha!
- Ừm, đừng làm mệt mình nghe chưa?
Phong Tần vén lọn tóc rơi xuống của cô nói. Nam Cung Mẫn gật đầu, đứng ở vườn nhìn bóng lưng rời đi của anh.
Một lúc sau đó
- Aaaa...
Tiếng hét của Nam Cung Mẫn làm người trong nhà giật mình, hoảng hốt chạy vào. Quản gia hỏi
- Tiểu thư ngài đang làm gì?
Cô ôm ngón tay bị dao cắt trúng ảo não nói
- Con muốn làm bánh.
- Tiểu thư nếu ngài muốn ăn có thể mua bên ngoài.
Nam Cung Mẫn lắc đầu, nói ra mục đích mình làm bánh. Quản gia nghe xong chỉ biết cười trừ, ông kêu một hầu gái vào bếp chỉ giúp cô. Sau ba tiếng vật vã cuối cùng cũng làm xong. Nam Cung Mẫn mỉm cười nhìn thành phẩm của mình. Trên chiếc bánh có ghi dòng chữ "Happy birthday chồng yêu" dù không đẹp nhưng cô ghi bằng cả tấm lòng nha!
Sau đó cô lại đi trang trí nhà cửa, cũng may có người hầu giúp nếu mình cô thì làm không xuể. Nhìn đồng hồ cũng đã trưa, cô vội dọn dẹp mọi thứ rồi ăn cơm.
Đến xế chiều, Nam Cung Mẫn bắt đầu nấu ăn dưới sự chỉ dẫn của mẹ yêu. Nói thật, nhìn cô với mẹ cô khác một trời một vực. Mẹ cô cái gì cũng giỏi lại nấu ăn ngon. Còn cô a, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Tóm lại là Nam Cung Mẫn chưa bao giờ nấu ăn, cũng không biết nấu ăn.
- Ây nha, con cho nhiều muối quá rồi.
Tử Huyên nhìn thìa muối cô vừa cho vào không khỏi lắc đầu.
- Vậy phải làm sao?
Cô sốt sắng hỏi, Tử Huyên mỉm cười lấy đũa từ tay cô rồi làm mọi thứ, Nam Cung Mẫn chỉ biết xấu hổ đứng bên cạnh.
Ngày hôm đó, anh tan làm lúc sáu giờ. Khi về đến nơi cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, Phong Tần cũng không thấy bóng dáng vợ yêu đâu hết. Anh nhíu mày, trong lòng mang theo nghi vấn bước vào trong.
Anh bước vào ngỡ ngàng nhìn mọi thứ trước mắt. Nam Cung Mẫn từ trong đi ra, trên tay cầm chiếc bánh kem môi khẽ hát
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday to you..."
Bài hát sinh nhật kết thúc, cả căn phòng sáng rực lên. Bây giờ anh mới thấy rõ xung quanh đều trang trí. Nam Cung Mẫn bước lên chỗ anh cười ngọt ngào
- Tần, chúc mừng sinh anh.
- Chúc mừng sinh nhật.
Mọi người đứng sau cô cũng nói chúc mừng, thấy anh vẫn còn thất thần Nam Cung Mẫn nói
- Ông xã, mau ước rồi thổi nến.
Phong Tần thoát khỏi suy nghĩ mông lung, chính anh cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình vậy mà...anh đưa mắt nhìn cô, rồi một hơi thổi tắt nến. Nam Cung Mẫn bậm môi
- Anh còn chưa ước mà!
- Điều ước của anh đã thực hiện được rồi. Cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời anh.
- Đây là quà anh tặng cho hai đứa.
Nam Cung Thần đưa một chùm chìa khóa, cô thắc mắc cầm lấy
- Đây là?
- Là chìa khóa của căn hộ Đào Uyển vừa mới làm xong, ngay cạnh nhà mình. Các em có thể dọn qua đó sống.
Nam Cung Mẫn nghe vậy hai mắt sáng rực, không ngừng nói lời cảm ơn. Lãnh Ngụy Hàn cũng tặng cho anh một bộ sưu tập vừa ra mắt của nhà thiết kế ở Anh. Nói là tặng cho anh chứ thật chất là cho cô, chứ Phong Tần chẳng thiếu gì. Muốn nhà cửa có nhà cửa, muốn xe hơi có xe hơi, muốn tiền có tiền nên bọn họ chẳng thiếu gì.
Tử Huyền và Hạo Thiên tặng cho cô và anh dây chuyền đó là hình hai giọt nước, được gọi là "lệ chi". Nam Cung Mẫn cười không khép miệng, sinh nhật của anh cô được thơm lây.
Yến Di tặng cho anh một khẩu súng mini do chính tay Yến Di thiết kế, cầm rất vừa tay lực bắn rất lớn bên ngoài được mạ vàng còn có hình hoa anh túc trên tay cầm. Phong Tần nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Sau khi nhận quà xong chính là bữa cơm gia đình, họ ấm áp quay quần bên nhau. Hôm nay không có mặt của Cố Dạ Huân và Chấn Nam vì hai người họ có việc bận, hôm khác sẽ bồi tội sau.
Tiệc sinh nhật kết thúc khá muộn...Tại phòng anh và cô
Nam Cung Mẫn ngáp một cái nằm lăn lóc trên giường
- Mệt quá đi mất.
Anh từ phòng tắm ra thấy hành động của cô thì bật cười, lại giường nằm xuống ôm cô vào lòng
- Cảm ơn vợ đã tổ chức sinh nhật cho chồng.
Nam Cung Mẫn vùi mặt vào ngực anh nũng nịu
- Vậy sau này chồng cũng phải tổ chức sinh nhật cho vợ.
- Được.
- Yêu chồng nhất.
Giọng cô nhỏ dần rồi im hẳn, anh nhìn xuống thấy cô đã ngủ trong mắt hiện lên ý cười, hôn nhẹ lên tóc cô anh nói
- Chúc vợ ngủ ngon.
Danh sách chương