Editor: Nha Đam
Lúc đầu Đại hoàng nữ tuyển chọn ba thiếu này cứ nghĩ rằng Nữ Vương Phong Nguyên Quốc giống như nàng, rất yêu cái đẹp.
Chọn một vài người có sắc rồi đưa cho đối phương, cô chắc chắn sẽ rất vui.
Đại hoàng nữ cũng đã lựa chọn rất kỹ càng, tất cả đều được lựa chọn theo sở thích của Nữ Vương Phong Nguyên Vương quốc.
Ba vị thiếu niên này quả thực là người hiếm có, nếu không phải Đại hoàng nữ và Nữ Vương Phong Nguyên quốc có mối quan hệ tốt thì Đại hoàng nữ cũng không đành lòng tặng ba hầu quân mỹ mạo này đi.
Bây giờ, nữ quan cũng bất ngờ trước việc bị đối phương trả lại.
Nhưng cũng không nói gì, cung kính đưa ba thiếu niên đi, nhân tiện đóng cửa lại.
Ánh mắt Khuynh Dạ lạnh lùng, hiển nhiên có chút tức giận.
Hắn đặt cô lại với khuôn mặt lạnh lùng, lại ngồi ra xa.
Mặt không cảm xúc mở một vò rượu.
Phong Thiển chớp mắt.
"Không phải A Dạ không uống rượu à?"
Khuynh Dạ dừng lại, liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ vi thần thay đổi chủ ý rồi?"
Giọng điệu cũng mang một chút xa cách.
Phong Thiển: "..."
Cô cũng mệt tâm quá.
Mảnh nhỏ của thế giới này thật khó dỗ dành, động một chút là lại hờn dỗi.
Lại còn loại khó dỗ dành nữa chứ.
Khuynh Dạ mở vò rượu, lặng lẽ rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi tiếp tục rót đầy ly rượu.
Phong Thiển không biết đối phương đang tức giận vì điều gì.
Rõ ràng là cô không nhận ba người đó rồi mà.
Hơn nữa, cô cũng không hề biết chuyện này mà.
Nhưng mảnh nhỏ uống nhiều như vậy, nên Phong Thiển không còn cách nào khác là bước tới giật lấy ly rượu trên tay đối phương.
Khuynh Dạ liếc nhìn cô với ánh mắt sâu kín, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cũng muốn uống một ly?"
Phong Thiển chớp mắt, không trả lời.
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, giật lấy ly rượu trên tay cô rồi cho rượu vào miệng.
Đầu ngón tay nắm cằm cô rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Cúi đầu nghiêng người.
Đưa hết rượu cho cô.
Phong Thiển hơi sặc, cau mày, giơ tay ôm lấy tay đối phương.
Ánh mắt Khuynh Dạ sửng sốt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng dịu đi, ôm lấy cô một cách đáng thương.
Giọng nói cũng dịu đi.
"Thật xin lỗi nàng."
"Ta sai rồi......"
Hắn chỉ là...
Kông thể khống chế được thân mình.
Chỉ cần nghĩ đến những người đó sẽ gần cô, chỉ cần nghĩ đến sẽ có khả năng các cô sẽ chấp nhận bọn họ, hắn liền mất khống chế rồi mất lý trí.
Dù đối phương có hứa chỉ có mình hắn.
Không phải hắn không tin tưởng cô, chỉ là hắn không tin tưởng chính mình.
Bởi vì thích nên hèn mọn.
Không hiểu sao lại tức giận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn phát hiện mình sai rồi.
Hắn không nên ép cô uống rượu.
Khuynh Dạ trầm giọng nói: "Nếu... Nếu như ta không ở đây, nàng có chấp nhận bọn họ không?"
Đây là điều mà hắn muốn hỏi...
Nếu như hắn không bày bỏ tấm lòng của mình với đối phương thì liệu đối phương có... Chấp nhận không? Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn lại mê mang như một đứa trẻ.
Phong Thiển sững sờ một lúc, lại vỗ về mặt của mảnh nhỏ.
Haizz.
Mảnh nhỏ thực sự là tiểu công chúa khó chiều, lại còn luôn luôn lo được lo mất.
Phong nghiêm túc nói: "Không có. Ta đã nói rồi, chàng là duy nhất, chỉ có một mình chàng. Lúc trước chàng đưa người đến chỗ ra, không phải ta cũng từ chối rồi à?"
Đề cập đến lịch sử đen tối của việc đưa người cho cô trước đây, Khuynh Dạ liền im lặng, mấp máy môi.
Hắn thực sự hối hận vì điều đó.
Hối hận vì đã từng đưa người đến cho đối phương.
Nhưng rất may, đối phương đã từ chối.
Những lời nói của một cô luôn khiến hắn vui.
Chỉ có......
"Bệ hạ thật là... Không nạp thêm người vào hậu cung sao?"
Từ xưa đến nay, không có tiền lệ như vậy.
Có vị đế vương nào không có ba nghìn giai lệ trong hậu cung?
___________
Lúc đầu Đại hoàng nữ tuyển chọn ba thiếu này cứ nghĩ rằng Nữ Vương Phong Nguyên Quốc giống như nàng, rất yêu cái đẹp.
Chọn một vài người có sắc rồi đưa cho đối phương, cô chắc chắn sẽ rất vui.
Đại hoàng nữ cũng đã lựa chọn rất kỹ càng, tất cả đều được lựa chọn theo sở thích của Nữ Vương Phong Nguyên Vương quốc.
Ba vị thiếu niên này quả thực là người hiếm có, nếu không phải Đại hoàng nữ và Nữ Vương Phong Nguyên quốc có mối quan hệ tốt thì Đại hoàng nữ cũng không đành lòng tặng ba hầu quân mỹ mạo này đi.
Bây giờ, nữ quan cũng bất ngờ trước việc bị đối phương trả lại.
Nhưng cũng không nói gì, cung kính đưa ba thiếu niên đi, nhân tiện đóng cửa lại.
Ánh mắt Khuynh Dạ lạnh lùng, hiển nhiên có chút tức giận.
Hắn đặt cô lại với khuôn mặt lạnh lùng, lại ngồi ra xa.
Mặt không cảm xúc mở một vò rượu.
Phong Thiển chớp mắt.
"Không phải A Dạ không uống rượu à?"
Khuynh Dạ dừng lại, liếc nhìn cô, rồi lạnh lùng nói: "Bây giờ vi thần thay đổi chủ ý rồi?"
Giọng điệu cũng mang một chút xa cách.
Phong Thiển: "..."
Cô cũng mệt tâm quá.
Mảnh nhỏ của thế giới này thật khó dỗ dành, động một chút là lại hờn dỗi.
Lại còn loại khó dỗ dành nữa chứ.
Khuynh Dạ mở vò rượu, lặng lẽ rót cho mình một ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi tiếp tục rót đầy ly rượu.
Phong Thiển không biết đối phương đang tức giận vì điều gì.
Rõ ràng là cô không nhận ba người đó rồi mà.
Hơn nữa, cô cũng không hề biết chuyện này mà.
Nhưng mảnh nhỏ uống nhiều như vậy, nên Phong Thiển không còn cách nào khác là bước tới giật lấy ly rượu trên tay đối phương.
Khuynh Dạ liếc nhìn cô với ánh mắt sâu kín, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ cũng muốn uống một ly?"
Phong Thiển chớp mắt, không trả lời.
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, giật lấy ly rượu trên tay cô rồi cho rượu vào miệng.
Đầu ngón tay nắm cằm cô rồi nhẹ nhàng nâng lên.
Cúi đầu nghiêng người.
Đưa hết rượu cho cô.
Phong Thiển hơi sặc, cau mày, giơ tay ôm lấy tay đối phương.
Ánh mắt Khuynh Dạ sửng sốt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Sau đó, ánh mắt hắn cũng dịu đi, ôm lấy cô một cách đáng thương.
Giọng nói cũng dịu đi.
"Thật xin lỗi nàng."
"Ta sai rồi......"
Hắn chỉ là...
Kông thể khống chế được thân mình.
Chỉ cần nghĩ đến những người đó sẽ gần cô, chỉ cần nghĩ đến sẽ có khả năng các cô sẽ chấp nhận bọn họ, hắn liền mất khống chế rồi mất lý trí.
Dù đối phương có hứa chỉ có mình hắn.
Không phải hắn không tin tưởng cô, chỉ là hắn không tin tưởng chính mình.
Bởi vì thích nên hèn mọn.
Không hiểu sao lại tức giận.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, hắn phát hiện mình sai rồi.
Hắn không nên ép cô uống rượu.
Khuynh Dạ trầm giọng nói: "Nếu... Nếu như ta không ở đây, nàng có chấp nhận bọn họ không?"
Đây là điều mà hắn muốn hỏi...
Nếu như hắn không bày bỏ tấm lòng của mình với đối phương thì liệu đối phương có... Chấp nhận không? Nghĩ đến đây, đôi mắt hắn lại mê mang như một đứa trẻ.
Phong Thiển sững sờ một lúc, lại vỗ về mặt của mảnh nhỏ.
Haizz.
Mảnh nhỏ thực sự là tiểu công chúa khó chiều, lại còn luôn luôn lo được lo mất.
Phong nghiêm túc nói: "Không có. Ta đã nói rồi, chàng là duy nhất, chỉ có một mình chàng. Lúc trước chàng đưa người đến chỗ ra, không phải ta cũng từ chối rồi à?"
Đề cập đến lịch sử đen tối của việc đưa người cho cô trước đây, Khuynh Dạ liền im lặng, mấp máy môi.
Hắn thực sự hối hận vì điều đó.
Hối hận vì đã từng đưa người đến cho đối phương.
Nhưng rất may, đối phương đã từ chối.
Những lời nói của một cô luôn khiến hắn vui.
Chỉ có......
"Bệ hạ thật là... Không nạp thêm người vào hậu cung sao?"
Từ xưa đến nay, không có tiền lệ như vậy.
Có vị đế vương nào không có ba nghìn giai lệ trong hậu cung?
___________
Danh sách chương