Đêm ở Sapporo thật lạnh.

Nụ hôn của Lư Mễ cũng rất lạnh.

Hai người nhìn nhau trong đêm tối, tiến hành một màn đối đầu dây dưa kéo dài. Sự ấm ức trong mắt Lư Mễ làm trái tim Đồ Minh bị bỏng thành một vết thương nhỏ, đột nhiên anh nghiêng người sáp tới hôn cô, nụ hôn của anh mang theo cả hơi lạnh của Hokkaido. Lúc đầu lưỡi anh luồn vào, Lư Mễ ngây người, trong lòng cô dâng trào sự vui thích, thậm chí không kịp tìm hiểu sự vui thích này đến từ đâu, cơ thể đã hành động trước, thè lưỡi ra đón, răng cô hơi cạ vào mặt lưỡi của anh. Đồ Minh ôm chặt cô vào trong ngực, tay cô vẫn chặn giữa hai bọn họ. Cô không rụt tay về khi anh hôn cô, mà chỉ vô thức cọ anh thật nhẹ nhàng. Đồ Minh lại có cảm giác choáng váng, mãi đến tận khi cô luồn tay vào trong vạt áo anh, bàn tay lành lạnh chui xuống dưới, Đồ Minh mới khẽ rên một tiếng, ngừng động tác lại, hơi cong người xuống tránh khỏi cơ thể quấn lấy anh của cô.

Anh nhìn Lư Mễ giữa mảng tối tăm.

Ánh mắt Lư Mễ như đang nói: Anh nhìn đi, dễ thế đấy, chúng ta nên như vậy. Ít nhất thì Đồ Minh thấy như thế.

Bọn họ đều có lập trường, đều không sai. Đồ Minh không biết nên nói với Lư Mễ thế nào, anh có trăm cái miệng cũng không thể chối cãi được. Tay của Lư Mễ vẫn đang ở trong người anh, cô quên rút ra. Bàn tay lạnh cóng được cơ thể anh ủ ấm.

Con người không cần phải xấu hổ vì dục vọng của mình, Đồ Minh biết điều đó. Anh cầm tay cô, rút nó ra khỏi người anh, tay Lư Mễ quay trở lại vùng giá lạnh từ nơi ấm nóng, thậm chí cô còn hơi không thích ứng được.

“Lư Mễ, tôi mong cô hiểu rõ, lên giường rất dễ dàng, thật đấy. Ví dụ như bây giờ, tôi và cô đi tới đầu đường đằng kia sẽ có một khách sạn rất tốt, vào đó rồi làm gì cũng được. Nhưng đó là điều cô muốn sao? Bèo nước gặp nhau? Tình một đêm? Nhưng đó lại không phải thứ tôi muốn.”

“Tôi muốn có một mối quan hệ xác thực, một trái tim nghiêm túc, thương nhớ lẫn nhau, không coi tình cảm là trò đùa. Không đóng kịch vì muốn chinh phục người kia, như thế quá ngây thơ, cũng vô trách nhiệm.”

“Dù tôi có phản ứng sinh lý nhưng tôi thật sự không thích như thế. Dù cho hôm nay bung xõa hết mình rồi ngủ với cô, tôi sẽ thấy ghét bản thân.”

“Tôi không biết tại sao phải nói với cô những lời này, mấy tháng vừa qua cô đã làm rất nhiều chuyện khiến tôi cảm thấy cô rất ngầu, rất đặc biệt, rất giỏi. Mặc dù tôi lớn hơn cô mấy tuổi nhưng trong cuộc đời này tôi chưa từng gặp ai giống như cô. Tôi rất quý trọng mối quan hệ giữa tôi và cô, thật đấy.”

“Tôi không thích kiểu mất kiểm soát nguyên thủy thế này. Tôi nói rõ ràng chưa?” Đồ Minh hỏi cô.

“Rõ ràng lắm rồi! Tôi hiểu, nhưng tôi cứ thế đấy, không sửa được. Lần sau anh không cần nói uyển chuyển như thế làm gì, cứ nói thẳng anh không thích tôi là được, cứ từ chối tôi như lần trước ấy. À mà không còn lần sau nữa đâu, tôi chơi đủ rồi.” Lư Mễ không nói rõ được cảm xúc của mình. Cô cảm thấy cô và Đồ Minh thật sự không phải người trên cùng một con đường. Cô làm gì cũng thẳng thắn, trực tiếp, có cảm xúc thì xông lên, không có cảm xúc thì lùi lại, không hao tổn tinh thần quá lâu vào một chuyện gì đó. Việc dây dưa với Đồ Minh đã khiến cô hao tổn tinh thần rất lâu rồi.

“Tôi cũng mong anh hiểu rõ, tình cảm nam nữ không phải phim truyện mà cứ nhất quyết phải đạt tới một mức độ nào đó mới có thể đến với nhau được. Chuyện tình cảm liếc cái đã thấy kết thúc rất vô vị, tôi cũng không thích.”

“Anh không có quyền không thỏa mãn yêu cầu của người khác lại còn muốn người ta làm bạn với mình, lối suy nghĩ đó rất đáng ghét.”

“Hoặc là anh ngủ với tôi, hoặc là sau này cứ lơ nhau đi. Tôi đáng ghét thế đấy, không đen thì trắng, không có ở giữa.”

“Cứ vậy đi. Tôi táy máy tay chân với anh do tôi hèn hạ.”

Lư Mễ quay người đi mất.

Cô hơi mất tinh thần, lúc chia tay Trương Kình còn chẳng rầu rĩ thế này, tám mươi phần trăm là bị thằng cháu trai Đồ Minh giày vò.

Cô đi đằng trước, Đồ Minh đi phía sau. Lư Mễ nghe thấy tiếng bước chân giẫm tuyết phía sau thì quay đầu lại nạt anh: “Đừng đi theo tôi! Tôi đánh anh đấy.”

“Có phải cô muốn về khách sạn không?” Đồ Minh hỏi cô,

“Phải.”

“Tôi cũng vậy. Trong tình huống này, tôi chỉ tiện đường thôi, cô thấy thế nào?”

Đệt.

Lần đầu tiên trong đời Lư Mễ hết cách với một người. Người này không chịu mềm mỏng mà cứng lên cũng không xử được, khó chơi, dù thế nào cũng không mê hoặc nổi. Cô không phân rõ phải trái, anh mặc kệ cô; cô muốn nói lý lẽ thì chỗ nào anh cũng có lý.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Buổi tối ngày hôm ấy, tâm trạng cô cực kỳ tồi tệ, cực kỳ muốn giết Đồ Minh, nhưng cô không có cái cớ chính đáng nào để xuất quân cả. Đường Ngũ Nghĩa quay lại thì nhắn tin cho cô: [Em mang Shiroi Koibito về cho chị nè, qua ăn đi.]

[Được.]

Lư Mễ khoác áo phao ra khỏi phòng để đi tìm Đường Ngũ Nghĩa, hai người đứng ở cửa khách sạn, bên ngoài là đêm tuyết của Sapporo, vô cùng yên tĩnh. Đường Ngũ Nghĩa xé túi nhựa ra đưa cho cô: “Này, có lẽ ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ khá hơn.”

“Sao cậu biết tôi đang không vui’

“Viết rõ trên mặt đấy!”

“Ồ!”

Shiroi Koibito không bị ngọt ngấy, Lư Mễ thích. Cô ăn hết thì chìa tay ra xin một miếng nữa từ Đường Ngũ Nghĩa.

“Chị chưa ăn tối à?”

“Ăn được mấy miếng, chưa gặm hết chân cua đã đụng phải Will.” Lư Mễ kể chuyện hôm nay cho Đường Ngũ Nghĩa nghe, lược bớt đoạn cô thò tay vào trong quần Đồ Minh

Bây giờ nghĩ lại mới thấy mất mặt, cô chính là kiểu người một khi đã hứng lên là không quan tâm gì nữa, dù băng tuyết ngập trời cũng không thể ngăn cản đầu óc cô nóng lên. Cô làm như thế, tám mươi phần trăm Đồ Minh sẽ nghĩ rằng cô không biết tự kiểm soát bản thân.

“Ôi trời! Ầm ĩ đến thế luôn á? Vậy thì chị thả lỏng tí đi, mấy ngày tới đi chơi với em, em trai này ăn diện cho ra trò, không làm chị mất mặt.” Đường Ngũ Nghĩa trêu cô. Cậu ta đã hiểu đại khái rồi, hai người này chẳng hợp nhau tí nào, mà còn có xích mích nữa! Tình yêu đích thực thường phải trải qua thăng trầm, cứ xích mích đi! Đồ Minh đứng trước cửa sổ, nhìn thấy hai người đứng ở cửa nói chuyện thân thiết. Lư Mễ chỉ lo ăn bánh bích quy, dễ thấy rằng tâm trạng cô rất tốt, cứ như người vừa cáu giận với anh không phải cô. Đồ Minh không hiểu Lư Mễ, đáng lẽ ra Lư Mễ phải là một người đơn thuần nhất mới đúng, vì cảm xúc, suy nghĩ của cô đều thể hiện hết lên trên mặt, ấy thế mà trong vấn đề giữa hai người, anh lại không thể hiểu cô.

Đồ Minh không ngủ được.

Bàn tay lành lạnh của Lư Mễ vẫn cứ như dán sát trên cơ thể anh. Trước giờ anh không biết cách thức thể hiện tình cảm của người trưởng thành lại trắng trợn đến thế, cơ thể anh còn nhanh nhạy hơn cả đầu óc anh.

Lúc tập hợp vào ngày hôm sau, dưới mắt anh có quầng thâm mờ. Trời ở Sapporo rất đẹp, bắt đầu có tuyết rơi rồi.

Lư Mễ đeo bịt tai trắng đứng bên cạnh. Cô nhét tai nghe trong bịt tai, sợi dây dài bị lộ ra ngoài, bên trong tai nghe đang phát bài “Lâu đài trên không”. Thỉnh thoảng Lư Mễ cũng sẽ lãng mạn, ví dụ như cô đến Nhật Bản, chắc chắn cô sẽ nghe mấy bài hát xưa cũ.

Trải qua một đêm tự khuyên nhủ bản thân và mắng chửi Đồ Minh chẳng hề nể nang, lúc này cô đã bớt giận rồi. Cô tổng kết lại trạng thái của mình: Nước lạnh rồi.

Ngày đó bọn họ phải đi xe lửa, từ Sapporo đến Otaru, đây là chặng đường du lịch mà Lư Mễ thích nhất ở Nhật Bản. Cô có thể ngồi mãi không chán, giống như đạp xe đi qua đi lại hành lang trưng bày mười dặm vào năm đó, cô có thể ngồi chuyến xe này mấy chục lần.

Đường Ngũ Nghĩa cũng đeo tai nghe đứng bên cạnh cô, có cảm giác cực kỳ xứng đôi.

Khi xe lửa xuất phát, các đồng nghiệp có thể nhìn thấy một bên là thành phố dưới tuyết, một bên là vùng biển xanh thẳm mênh mông vô bờ. Đột nhiên tất cả đều yên lặng. Lư Mễ ngồi quay lưng về phía biển, đúng lúc âm nhạc của cô phát đến bài “Sen và Chihiro ở thế giới thần bí”, cô giống như cô bé đó, đi qua đi lại trên con tàu trên biển. Hiếm khi yên lặng, hiếm khi nghiêm túc.

Trông cô giống một bức tranh hơn bất cứ ai khác.

Lúc sau, cô không nhìn thành phố, quay sang ngắm biển, dán sát mặt lên cửa sổ xe. Suốt cả chuyến đi, cô đều không nói câu nào. Đường Ngũ Nghĩa ngồi bên cạnh cô, giống như Vô Diện của cô vậy.

Đồ Minh ngồi ở vị trí hướng mặt ra biển rộng, phong cảnh rất đẹp, nhưng vẻ nghiêm nghị toát ra từ người anh chẳng hề hợp với phong cảnh ấy.

Ô Mông nhắn tin cho anh: [Anh đại, anh không vui sao?]

[Không, cảm ơn em đã quan tâm.]

[Vậy thì em chụp cho anh một bức.] Ô Mông ngồi vào ghế đối diện, chụp ảnh cho Đồ Minh, phong thái của anh và thành phố tuyết đằng sau hòa vào làm một. Ô Mông cảm thấy trái tim mình bị gõ mở ra một góc, đó là tình cảm bí mật không thể nói với người khác.

Daisy đề nghị mọi người chụp ảnh chung trên tàu, vươn tay gọi Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa: “Đến đây đi, lưu niệm tí.”

Lư Mễ cảm thấy EQ của Daisy rất cao, EQ của Jacky cũng rất cao, họ ngồi vào chỗ bên cạnh Đồ Minh trước. Muôn kiểu hình thái đều rất sống động, tinh tế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Qua đây đi, Lumi! Nhanh lên nào!” Daisy lại vẫy tay với cô và Đường Ngũ Nghĩa. Hai người đi qua đó, Lư Mễ ngồi ngoài rìa, Đường Ngũ Nghĩa ngồi bên cạnh cô, khoát tay lên bệ cửa sổ xe phía sau lưng cô.

Cứ chụp bừa một tấm như thế.

Lúc đi ngang qua Asari, Lư Mễ và Đường Ngũ Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, trong đầu thầm nổi lên suy tính gì đó, hai người đều muốn xuống xe. Nhưng đi chơi chung với nhóm thì không thể gây thêm phiền phức, Lư Mễ vẫn hiểu điều này.

Vì thế cô hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Anh thấy nếu chúng ta xuống trạm ở Asari chơi một lúc thì có lỡ giờ đi dạo ngắm cảnh ở Otaru vào buổi chiều không? Tôi thấy chắc là không sao đâu, anh thấy thế nào?”

“Sẽ không bị lỡ giờ.”

“Vậy tại sao chúng ta không xuống xe ở Asari? Dù sao cũng đến rồi, anh thấy đúng không...” Lư Mễ nói thế làm hướng dẫn viên du lịch bật cười: “Để tôi hỏi Will.”

“Xuống đi.”

Đồ Minh không chờ hướng dẫn viên du lịch hỏi đã đồng ý rồi, chuyện nhỏ nhặt này chẳng có gì phải do dự cả. Asari rất đẹp, đáng để xuống, anh tin Lư Mễ sẽ không gặp sai sót trong chuyện ăn chơi này đâu.

Trạm xe không người bị tuyết trắng bao phủ, bóng người trong tuyết lớn hơi mơ hồ. Lư Mễ đội mũ lên chạy vào trong tuyết, ngồi xổm xuống chỗ gần biển, định đắp một người tuyết.

Đường Ngũ Nghĩa theo sau, hai người ngồi quỳ trên mặt đất y như những đứa trẻ nghịch ngợm, chẳng bao lâu sau chóp mũi đã đỏ lên. Người tuyết mà bọn họ đắp lên rất xấu nhưng Lư Mễ vẫn quấn khăn quàng cổ của mình cho nó, đút hai tay vào túi áo phao, cười thật tươi chụp ảnh chung với người tuyết và biển lớn.

Khi xuất phát lần nữa, Đồ Minh đứng sau lưng cô, thấy có tuyết trên vai cô thì nhắc nhở: “Phủi tuyết đi rồi lên xe.”

Lư Mễ quay đầu lại lườm anh, câu “Mắc mớ gì tới anh” suýt thì thốt ra ngoài, cuối cùng cô vẫn kiềm lại được. Cô vươn tay phủi tuyết ở đầu vai xuống, không với tới tuyết ở sau lưng, cô cố vươn tay về phía sau nhưng vẫn không được. Cô định mở miệng nhờ Ô Mông ở đằng trước giúp nhưng nhận ra có ai đó nhẹ nhàng vỗ lưng cô, quay đầu lại thì thấy Đồ Minh. Lúc này anh đang rũ mắt xuống, trưng ra dáng vẻ là người khác thì tôi cũng giúp.

“Cảm ơn anh.” Lư Mễ nói với anh một tiếng rồi nhanh chân chạy đến sau lưng Đường Ngũ Nghĩa, phủi tuyết trên mũ cho cậu ta.

Đường Ngũ Nghĩa liếc nhìn Đồ Minh, nhỏ giọng nói với Lư Mễ: “Lấy lòng chị đấy!”

“Ai thèm!” Lư Mễ đáp lại một câu, lên chuyến xe chạy đến Otaru.

Đoạn đường này, tâm trạng cô rất tốt, tuân theo quan niệm không thể để thằng cháu trai phá hỏng chuyến du lịch, vậy nên mãi đến tận khi về khách sạn, cô vẫn luôn cách Đồ Minh thật xa.

Khách sạn mà Đồ Minh chọn khiến mọi người thán phục không ngớt. Anh chọn khách sạn suối nước nóng đắt nhất Otaru, núi sông bao quanh, sương mù mông lung.

“Đi du lịch với anh đại hạnh phúc quá đi.” Serena không nhịn được khen ngợi: “Ra tay phóng khoáng, khiếu thẩm mỹ cũng tuyệt.”

“Vừa nãy tôi nghe người ta nói suối nước nóng ở khách sạn này xịn nhất luôn đấy, tí nữa đi ngâm không?” Daisy hỏi.

“Phòng dành cho các quý cô có bồn tắm riêng, mọi người có thể thoải mái ngâm mình. Các quý ông thì chịu ấm ức một xíu, đi tắm ở nơi công cộng nhé.” Đồ Minh nói. Anh vẫn nhớ rõ lo lắng của mọi người, cũng hiểu được các cô gái thích chụp ảnh để trần ở khu tắm riêng tư, để lộ bả vai xinh đẹp, núi xa biển gần tuyết trắng, đẹp y như phim. Anh không nỡ để nhân viên thất vọng nên đã cân đối điều chỉnh với công ty du lịch rất lâu.

Mọi người cực kỳ vui vẻ, nhẹ nhàng chạm hai tay vào nhau giả bộ vỗ tay. Lúc lên phòng cất đồ, Lư Mễ nghe thấy Daisy nói với Serena: “Mặc dù Đồ Minh ly hôn rồi nhưng tôi thật sự cảm thấy lấy anh ấy sẽ rất hạnh phúc.”

“Tôi cũng vậy.” Hai người đều hơi phấn khích, vì một chuyến du lịch mà rung động không thôi với Đồ Minh.

Dù bọn họ chỉ nói thế thôi nhưng Lư Mễ nhìn thấy Ô Mông đi phía sau đã thay đổi vẻ mặt. Dường như Lư Mễ đã nhìn ra bí mật gì đó, nhưng cô cũng không nói gì.

“Lát nữa tôi muốn ra ngoài một chút, Lumi đi không?” Ô Mông hỏi cô.

“Đi đâu thế?” Lư Mễ hỏi cô ấy.

“Thì... Thì đi loanh quanh thôi...”

“Tôi không đi, tôi buồn ngủ rồi.” Lư Mễ ngáp một cái.

“Vậy thì tôi đi trước, lát nữa gặp lại nhé.”

“Được.”

Ô Mông mở cửa đi ra ngoài, mười mấy giây sau, Lư Mễ cũng đi ra. Cô dừng chân ở một góc ngoặt, nhìn Ô Mông bước đi.

Một lúc sau, Đồ Minh cũng đi ra ngoài.

???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện