Người nhà họ Lư thấy rất mới lạ, nhóm chat gia đình nổ tung, ai cũng muốn xem người đàn ông mà Lư Mễ theo đuổi trông thế nào. Thím Hai nhanh tay chụp Đồ Minh một phát rồi gửi vào nhóm: [Đây.]

[Đây chẳng phải thằng bé đánh nhau giúp Lư Mễ sao?] Lư Quốc Phú nhìn thấy ảnh chụp Đồ Minh thì nhớ tới cậu chàng ra tay nhanh nhẹn vào nửa đêm hôm đó. Ông ấy từng làm công an, mà công an rất thích người có võ: [Tiểu Lư Mễ của bác được quá nhờ! Xông lên cho bác!]

[Bao nhiêu tuổi? Người ở đâu?] Lư Quốc Khánh hỏi.

Lư Mễ thấy người này một câu người kia một câu trong nhóm chat gia đình thì nói với thím hai: “Bọn cháu còn chưa biết gì về nhau nữa, thím nhanh tay thật đấy! Chỉ với tốc độ đỉnh chóp này của thím, cháu thấy thím có thể đi làm hai mươi năm nữa!”

“Được thế thì còn gì bằng.” Thím Hai nói chuyện phiếm với Lư Mễ: “Thím Hai chỉ tự mơ mộng thôi. Vừa nãy còn nghĩ Lư Mễ thương thím Hai nên tới làm việc giúp thím, ai ngờ vì đàn ông nên Lư Mễ mới tìm tới thím. Ôi!”

“Hì hì.” Lư Mễ cười khì, thấy Đồ Minh đập một quả tuyệt đẹp thì chậc một tiếng.

Gần đây Lư Mễ đã hiểu ra một chuyện, đó là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá đàn ông có mạnh bạo hay không. Nếu nhìn bề ngoài, chắc chắn người như Trương Kình mạnh bạo nhất, nhưng trông Đồ Minh lịch sự nhã nhặn vậy thôi, chứ mà đánh nhau y như cầm thú. Lư Mễ thích cầm thú.

Cuối cùng cô cũng đặt mua dụng cụ, quyết định phải xông vào trong nhóm bạn của Đồ Minh. Chỉ cần thực hiện đủ các bước, cô không tin Đồ Minh có thể chạy ra khỏi nhà cô một lần nữa.

[Không đúng nha Lư Mễ.] Đột nhiên Thượng Chi Đào gửi một tin nhắn đến: [Coi điệu bộ này của chị không giống chỉ muốn ngủ một lần là thôi!]

[Xem em nói gì kìa, chị đâu phải súc sinh!]

[Yêu đương?]

[Thì cứ yêu thôi.]

[Cọc đi tìm trâu?] Ngay sau đó Thượng Chi Đào lại gửi thêm một tin: [Mệt lắm đấy, nếu không được đáp lại.]

Lư Mễ cũng không biết tại sao lại thấy hơi xót xa, muốn nói gì đó với Thượng Chi Đào nhưng cuối cùng lại thôi. Trái lại cô còn cười đùa: [Không sao đâu, chị chưa theo đuổi ai bao giờ, coi như trải nghiệm. Với lại ngủ xong rồi chạy cũng không được. Em hiểu chị mà, thấy sắc nổi lòng tham, thấy sắc quên nghĩa.]

Thượng Chi Đào nhắn lại nhãn dãn “Chị là nhất”.

Lư Mễ ở đó mãi tới tận khi bọn họ chơi bóng xong. Cô ngồi canh giờ đếm ngược thời gian Đại Lương tới tìm mình. Quả nhiên, anh ta dọn đồ xong thì chạy qua: “Đi thôi, cùng ăn bữa tối nhé.”

“Được!” Lư Mễ cười hì hì đáp lại, quay sang nói với thím Hai: “Thím Hai ơi cháu đi đây, mai đi ăn cơm gặp sau nha!”

Cô đeo túi hàng hiệu đi bên cạnh Đại Lương, tự toát ra giá trị bản thân không thấp. Đại Lương cụp mắt nhìn cô, nghĩ thầm cô gái này đỉnh thật. Anh ta nhìn túi của cô, dường như đã tìm ra điểm đột phá. Nhưng người sống trong giang hồ, ít nhiều cũng phải biết nắm bắt chừng mực. Anh ta mới liếc một cái đã bị Lư Mễ tóm được. Lư Mễ nghĩ thầm ánh mắt anh ta hài quá đi, cô thuận miệng hỏi anh ta: “Sao thế? Đội trưởng Lương muốn tặng túi cho tôi à?”

Câu hỏi này thẳng thắn quá, khiến kẻ lão luyện trong giang hồ nghẹn lời. Kẻ lão luyện trong giang hồ còn chưa tính nên trả giá bao nhiêu cho vụ này xong, nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho phải.

“Không sao đâu, ngài muốn tặng tôi túi thì hãy bàn bạc với tôi trước, nhà tôi có nhiều lắm, đừng để bị trùng mẫu.” Lư Mễ nói mỉa người khác mà như chơi đùa, ánh mắt Đại Lương không lịch sự, cô không thích.

Cô nói xong thì nhướng mày lên với Đại Lương, bước nhanh tới bên cạnh Đồ Minh: “Anh đại, dạy tôi đánh tennis đi, tôi mua dụng cụ rồi.”

“Đội trưởng Lương giỏi lắm đấy, tìm anh ta đi.” Đồ Minh cảm thấy tần suất anh và Lư Mễ tình cờ gặp nhau quá cao, định tránh hiềm nghi giữa đồng nghiệp với nhau. Gặp nhau trong lúc làm việc là chuyện khó tránh khỏi nhưng gặp nhau lúc riêng tư thì anh sẽ có áp lực trong lòng.

“Tôi và anh ta không thân, thân với anh đại hơn.”

“Chúng ta... Không thân lắm đâu nhỉ?” Đồ Minh hỏi ngược lại cô.

“Từ từ sẽ thân, người với người đâu phải mới gặp mặt đã thân thiết đâu, ngài thấy đúng không?” Lư Mễ cười với anh, lên xe.

Đồ Minh ngồi lên xe, mở điện thoại ra xem mới thấy tin nhắn của Ô Mông. Cô ấy bảo: [Anh đại, quy trình nhận việc online của em đã được phê duyệt rồi. Tuần sau em có thể gặp anh đại rồi, em vui lắm!]

[Chào mừng em gia nhập Lăng Mỹ, sớm hòa nhập với đội nhóm nhé.]

[Vâng! Em sẽ nhớ lời dạy của anh đại! Em tình cờ làm quen được với một đồng nghiệp ở phòng tiếp thị của Lăng Mỹ, tên là Lumi. Cô ấy rất tốt, em có thể xin cô ấy làm người hướng dẫn em không?]

Đồ Minh cau mày, láng máng cảm thấy hôm nay không phải trùng hợp, anh bèn hỏi Ô Mông: [Em và Lumi nói chuyện với nhau nhiều không?]

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

[Cũng tạm ạ. Toàn nói chuyện phiếm thôi, sở thích của anh, công việc ở Lăng Mỹ. Cô ấy cũng biết em sắp vào làm rồi.]

[Ừ. Chúc mừng em lần nữa. Hẹn gặp vào thứ Hai.]

Đồ Minh cất điện thoại đi, nhìn thấy xe Lư Mễ chạy đi như một làn khói thì anh lái xe chạy theo. Đỗ xe ở cửa nhà hàng xong, anh đi vào trong thì thấy Lư Mễ là người đầu tiên đến nơi. Anh ngồi xuống ghế đối diện cô, nghĩ cách mở miệng nói thế nào mà vẫn có thể giữ mặt mũi cho cô. Dáng vẻ anh muốn nói lại thôi làm Lư Mễ thấy rất mới lạ. Cô chống cằm chờ anh lên tiếng, qua một lúc sau thì hỏi anh: “Ngài có gì muốn nói hả Will? Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, kìm nén khó chịu lắm đấy.”

“Tôi biết hôm nay chúng ta không phải tình cờ gặp nhau, sau này đừng thế nữa. Cô biết đấy, tôi mới ly hôn không lâu, cũng không định tái hôn, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn không có ý định này. Nếu cô chỉ đơn thuần tò mò ở bên tôi sẽ thế nào, hoặc chỉ muốn ngủ với tôi một lần thì không cần thiết đâu, tôi không có ý gì với cô cả, cũng không phải chơi bời tùy tiện. Không biết tôi nói như vậy đã rõ ràng chưa?” Trong thế giới tình cảm hữu hạn của Đồ Minh, đây là lần đầu tiên anh từ chối một cô gái thẳng mặt thế này, thậm chí anh còn thấy hơi áy náy. Anh thấy Lư Mễ chớp mắt, đôi mắt long lanh, trông như sắp khóc, anh càng áy náy hơn.

Khá lắm. Lư Mễ thầm nói khá lắm trong lòng, đúng là một người đàn ông sắt thép, nói năng không vòng vo tí nào, giỏi thật đấy.

“Lời tôi nói làm cô tổn thương sao? Vậy thì tôi xin lỗi cô. Tôi chỉ không muốn chúng ta lãng phí thời gian vào chuyện không có kết quả.”

Lư Mễ bĩu môi: “Chứ còn gì nữa, phí bao công sức mới hỏi thăm được ngài chơi gì, ai ngờ chưa bắt đầu chơi đã bị ngài xử tử hình rồi. Buồn quá đi mất.”

“Nếu cô thật lòng thích chơi tennis thì có thể tham gia hoạt động. Đây là tự do của cô, tôi không can thiệp được.”

“Ngài sẽ không thấy khó xử chứ? Ngài sẽ không vì tôi chơi tennis mà rút khỏi đội chứ?” Lư Mễ cảm thấy mình rất hợp đóng vai nữ phụ xấu xa trong phim truyền hình, giả bộ đáng thương chỉ để thỏa mãn tò mò và hứng thú đột ngột của mình về người trước mặt.

“Không đâu.”

“Vậy thì cảm ơn ngài nhé.” Lư Mễ cười với anh.

Đại Lương và những người khác đã đến. Đội tennis này có mấy chục người, hôm nay có tám người tham gia hoạt động. Mọi người ghép bàn dài ăn đồ nướng, Lư Mễ ngồi đối diện Đồ Minh. Cô nghĩ nữ phụ tan nát cõi lòng không thể nói nhiều vào lúc này được, nói nhiều thì đuôi cáo sẽ lòi ra mất. Vì thế cô chỉ yên lặng ăn, thỉnh thoảng người khác nói chuyện, cô ngẩng đầu lên đáp một tiếng, khác một trời một vực với dáng vẻ nữ vương thường ngày của cô.

Lư Mễ nhận được tin nhắn, cô mở ra xem thì thấy Ô Mông hỏi cô: [Cô đi đánh tennis với anh đại hả? Vừa nãy tôi nói với anh đại là tôi biết cô.]

Lư Mễ trông có vẻ ngốc thôi chứ cô không ngốc thật. Lư Mễ cực kỳ ghét hành vi lấy lòng cả hai bên của Ô Mông, cô bỏ điện thoại qua một bên, không nhắn lại cho cô ấy.

Đại Lương ngồi cạnh hỏi Lư Mễ: “Tuần sau có tới tham gia hoạt động nữa không?”

“Tạm thời không tới được.”

Đồ Minh nghe thấy câu “tạm thời không tới được” thì nhìn Lư Mễ. Trong lòng anh cảm thấy mấy câu vừa nãy của mình đã khiến Lư Mễ kiêu ngạo mất thể diện, vì thế trong mắt anh ngập tràn áy náy. Lư Mễ diễn kịch đến cùng, nói với Đại Lương: “Tôi phải mới huấn luyện viên cá nhân để tập luyện đã.”

“Khóa học cá nhân không rẻ đâu, chi bằng tới chỗ chúng tôi vừa chơi vừa tập luyện đi.”

“Tôi có tiền.” Lư Mễ vẫn không tém lại được, không cẩn thận khoe giàu.

Câu đó làm mọi người đều nhìn cô, cô vẫn dửng dưng như không, nói tiếp: “Không thiếu chút tiền thuê huấn luyện viên cá nhân. Học được là được, không gây trở ngại cho nhóm.” Cuối cùng cô bổ sung thêm một câu: “Phong cách của Lăng Mỹ.”

Lư Mễ cố nhịn suốt một bữa cơm, lúc ra về cô vội vàng chào tạm biệt, trong mắt Đồ Minh lại thành người bị tổn thương lòng tự ái chạy trối chết. Cô chạy về xe mình, cuối cùng không nhịn cười nổi nữa. Phản ứng của Đồ Minh hài hước quá, từ chối người khác thì có gì mà áy náy chứ! Sao anh ngố quá vậy! Sống uổng phí hơn ba mươi năm!

Tâm trạng tốt của Lư Mễ kéo dài suốt cả cuối tuần. Hôm sau liên hoan gia đình, trên bàn ăn, thím Hai học theo dáng vẻ Lư Mễ dán mắt vào Đồ Minh rồi biểu diễn cho mọi người xem, thím ấy diễn tả thế này: “Mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, con lo lắng thay cho thằng bé kia luôn ấy, chỉ sợ Tiểu Lư Mễ của chúng ta ăn tươi nuốt sống người ta.”

“Lư Mễ nhà chúng ta có thể làm chuyện đó thật đấy.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cả nhà vừa gặm xương cừu vừa tám về Lư Mễ, khóe miệng bà nội bóng nhẫy, hôm nay bà cực kỳ nhạy bén: “Đang nói về vị cấp trên gặp cháu vào lần trước đúng không?”

“Bà nội nhạy bén thế!” Lư Mễ giơ ngón cái với bà nội, trên găng tay dùng một lần còn dính một miếng thịt cừu, cô bèn ăn luôn.

Lư Tình ngồi cạnh nói: “Không phải em nói em và sếp em không hợp nhau sao? Không phải em nói anh ta bị khùng ngày nào cũng theo dõi em chấm công hả?”

“Theo dõi thì cứ theo dõi thôi, đâu mất miếng thịt nào.” Xem ra Lư Mễ muốn giở thói lưu manh, cả nhà đều nhận ra sự quyết tâm của cô. Vì thế bọn họ đua nhau trêu chọc: “Lư Mễ xông lên, đừng để mất mặt!”

Cả nhà đều không đứng đắn thế đấy.

Diêu Lộ An gọi đến đúng lúc Lư Mễ vừa cởi găng tay dùng một lần ra, cô đi ra một góc nhận máy: “Chào thầy Diêu.”

“Lên núi chơi không?”

“Bây giờ sao?”

“Ừ.”

“Đi chứ.”

Người ham chơi đụng nhau thì không cần nói lời thừa thãi, nói đi là đi. Trước khi đi, Lư Mễ hỏi Lư Tình: “Chị đi không? Lên núi?”

“Không đi đâu, không dám.” Lư Tình là một người phụ nữ điềm đạm nhã nhặn, bảo cô ấy chạy mô tô như muốn lấy mạng cô ấy vậy. Cô ấy không thích gào thét trong gió to, gió tạt cho choáng váng đầu óc, cảm thấy ở nhà đọc sách tốt biết bao.

“Coi chị kìa! Đi theo em!” Lư Mễ vươn tay kéo Lư Tình, vừa kéo vừa nói: “Cứ đọc sách thì có gì hay, lên núi hóng gió ngắm trai đẹp rồi về nhà đọc sách sau, sống thế mới thoải mái chứ!”

Các cụ bảo cha mẹ sinh con trời sinh tính, chẳng ai giống nhau. Lư Mễ và Lư Tình khác bố khác mẹ thì càng khác nhau. Lư Tình trầm tĩnh, cả đời chỉ cứng rắn một lần, chính là ly hôn. Lư Mễ chơi mô tô, Lư Tình là người phản đối đầu tiên; Lư Mễ đi bar, Lư Tình cũng không đồng tình.

Người nhà họ Lư đều mong Lư Tính ra ngoài chơi nên đuổi cô ấy đi: “Mau đi đi, lát nữa mấy người già này tự chơi với nhau, không thích dẫn theo đám thanh niên các con, có khoảng cách thế hệ!”

Lư Tình hết cách, ngồi sau xe Lư Mễ theo cô đến dưới chân núi. Suốt cả đoạn đường, cô ấy luôn ôm eo Lư Mễ, la ầm lên bảo cô đi chậm lại. Diavel chở hai người vốn đã chật, Lư Tình lại sợ, Lư Mễ chạy xe mà nóng hết cả ruột.

Từ xa cô thấy một đội xe bắt mắt, xe đỗ bên đường, chủ xe đang nói chuyện. Diêu Lộ An thấy Lư Mễ đến thì vẫy tay với cô.

“Chị họ tôi.” Lư Mễ giới thiệu Lư Tình, hai người xuống xe.

“Xe được đấy.” Diêu Lộ An khen ngợi Lư Mễ, rất hiếm con gái chạy Ducati bởi chiếc xe này lăn bánh nhanh, ai phản ứng chậm sẽ không đi được.

“Cũng tạm, luyện tập một thời gian mới đổi sang em nó. An toàn là số một.”

“Đúng vậy, an toàn là số một. Hôm nay cô ở vị trí nào?” Diêu Lộ An hỏi cô.

“Cuối cùng đi.”

Lư Mễ chỉ Lư Tình: “Chị họ tôi chê tôi chạy ẩu, anh chở chị ấy giúp tôi được không?” Cuối cùng cũng đẩy Lư Tình đi được.

“Được chứ.”

“Đừng mà, không ổn đâu.” Lư Tình từ chối.

“Có gì mà không ổn? Chị y như bà già thời phong kiến ấy.” Lư Mễ kéo Lư Tình tới bên cạnh xe Diêu Lộ An: “Lên!”

Diêu Lộ An từng chở không ít con gái, mà đây là lần đầu tiên chở người ngồi sau mà hét như ngồi tàu lượn siêu tốc. Lư Tình ngồi phía sau anh ta, thỉnh thoảng hét lên một tiếng, khiến Diêu Lộ An đau đầu. Anh ta nhìn Lư Mễ qua gương chiếu hậu, không kiêu căng, lái xe nghiêm túc cẩn thận, cô thích mô tô thật. Lúc đến đài quan sát uống nước, Lư Tình run chân, ngồi trên xe Diêu Lộ An không xuống được. Diêu Lộ An nói với cô ấy: “Xin lỗi nhé.” Sau đó anh ta ôm eo cô ấy, bế cô ấy xuống.

Lư Mễ đứng cạnh cười nghiêng ngả, còn lấy điện thoại ra chụp Lư Tình: “Lư Tình! Em gửi cho chị, chị tự xem đi!”

Cả nhóm người đều bật cười.

“Thế mà cái tính này của cô vẫn chưa làm Đồ Minh tức chết.” Đột nhiên Diêu Lộ An nói.

“Tôi đâu sống chung với anh ta, chọc giận anh ta được chắc?” Sau đó cô bổ sung thêm: “Sống chung cũng được thôi, tôi phải thử trước.” Cô cười muốn xỉu.

“Cô không nghiêm túc muốn mãi mãi ngủ với cậu ấy.” Diêu Lộ An nói.

“Sao anh biết tôi muốn ngủ với anh ta?” Lư Mễ cảm thấy rất tâm linh, rõ ràng cô chẳng làm gì cả, sao cả thế giới đều biết cô muốn làm gì đó với Đồ Minh chứ? Diêu Lộ An chỉ mặt cô: “Trên mặt cô viết rõ!”

“Nói linh tinh!”

Lư Mễ liếc gương mô tô, khuôn mặt này sạch sẽ ưa nhìn thế này cơ mà, sao lại viết muốn ngủ với Đồ Minh chứ?

“Tôi cược cô không ngủ với cậu ấy được.”

“Cược gì?”

“Một bộ trang phục chạy xe cao cấp.”

“Tôi không tin vào chuyện tâm linh, cũng không chịu thua.” Lư Mễ nhăn mặt, có linh cảm xấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện