Hôm nay mình suy ngẫm về giá trị quan, ngày mai sẽ có thể nghĩ đến sự phát triển của xã hội, cứ cái đà như thế, tư tưởng của mình sẽ thăng thiên luôn. Mình bị Will đồng hóa rồi.

Ấy vậy mà mình lại bị Will đồng hóa.

Lư Mễ cảm thấy chiều hướng phát triển này quá đáng sợ, cô chỉ muốn ngủ với một người đàn ông thôi mà bây giờ cô bị anh đồng hóa luôn rồi. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại ngẫm nghĩ Will đồng hóa mình kiểu gì, đáp án là ngoại trừ dạy dỗ cô ra, anh không làm gì cả.

Tới lúc gia đình tụ họp, Lư Tình lén hỏi Lư Mễ: “Trương Kình còn đến nữa không?”

“Anh ta dám đến? Em sẽ đánh chết anh ta!”

“Vậy thì được. Bố chị nói hôm đó có người ra mặt giúp em, trông có vẻ biết võ, còn nói người đó là cấp trên của em. Sao chị chưa nghe em kể em có cấp trên như thế bao giờ?”

Lư Mễ lườm cô ấy: “Chị của em à, dạo này ngày nào chị cũng chìm trong xa hoa đồi trụy, chị có nhớ câu nào em từng nói với chị không?”

“Nói bậy, chị không uống rượu nữa nhé. Chuẩn bị lắp đặt đồ đạc rồi.” Thoạt nhìn có thể thấy Lư Tình tốt hơn một chút rồi. Lúc ly hôn, cô ấy như đi qua địa ngục một lần, bây giờ tốt xấu gì cũng quay lại dương gian rồi.

“Cái chỗ ở vành đai bốn mà lần trước chị nói ấy hả?”

“Đúng vậy.”

“Quyết định làm gì chưa?”

“Mở cửa hàng hoa.”

“Cửa hàng hoa cũng được, em sẽ giới thiệu hết tất cả bạn bè của em qua đó, có rất nhiều người cần mua hoa tươi để trang trí hoạt động, sân bãi. À đúng rồi, còn cả thằng cháu Vương Kết Tư kia nữa, quản lý công ty to như thế, anh ta cũng cần.” Sự nhiệt tình của Lư Mễ lan từ người nhà đến bạn bè, đến cả người không liên quan gì mấy. Nguyên tắc duy nhất khi giúp đỡ người khác của cô là: Tôi thích.

Hai chị em trò chuyện tâm sự, hỏi thăm tỉ mỉ tình hình gần nửa tháng nay của nhau. Lúc ăn cơm, đột nhiên Lư Mễ nghiêm túc nói: “Bà nội, cô chú, bác trai, bác gái, cháu có một chuyện cần biểu quyết thông qua cuộc họp gia đình.”

“Có chuyện gì thì nói, biểu quyết gì mà biểu quyết!” Lư Quốc Khánh vỗ đầu cô: “Con học đâu cái trò dân chủ giả tạo này rồi áp dụng cho người lớn nhà con thế hả!”

Lư Mễ hì một tiếng: “Mọi người dạy phải. Chuyện là thế này, hai tháng gần đây con không thu tiền thuê nhà của một nhà trong ngõ hẻm, chắc bà nội con cũng không nhận ra, dù sao nhà kinh doanh nhiều, không quá để ý tới tám trăm, một nghìn tệ này. Nhưng hôm nay con phải nói rõ, hai tháng vừa qua không thu tiền, sau này con cũng sẽ không thu tiền của nhà đó nữa.”

“Nhà nào chuyển đi à?” Lư Quốc Phú hỏi cô.

Lư Mễ nói cặn kẽ về tình hình gia đình đó: “Người bố bị bệnh, phải điều trị hóa chất, người mẹ buôn bán nhỏ, lời không được bao nhiêu; bà nội làm giúp việc, chạy việc vặt, còn phải chăm lo một đứa nhỏ hơn một tuổi. Con không mở miệng đòi tiền thuê nhà được.”

“Nghe em nói vậy, chị cũng không mở miệng đòi được.” Lư Tình ngồi cạnh lên tiếng ủng hộ cô: “Số tiền chỉ bằng một bữa cơm thôi nhưng lại là đường sống của người khác.”

“Đúng chứ? Đạo nghĩa giang hồ cũng nói là giúp được thì giúp, thấy chết không cứu không phải hành vi của một hiệp khách.” Lư Mễ nói tiếp một câu. Vì thế tất cả mọi người đều nhìn sang bà nội, chờ chủ gia đình quyết định. Bà nội hừ một tiếng: “Bà không phải người bất nhân bất nghĩa. Nhớ thời kỳ ba năm khó khăn hồi đó, nhà chúng ta không có gì để ăn, nếu không phải vì có người tốt giúp đỡ chúng ta thì sẽ không có các con. Không sao đâu, bà nội có nhiều tiền lắm, vung thì vung.”

Bà nội nói chuyện kiểu vậy đấy, bình thường bà cẩn thận lắm, bà là người từng chịu khổ, ai muốn bà tiêu pha xa xỉ, bà đều răn dạy lại: Không chừa đường lui cho sau này à? Dù thế nào thì bà nội cũng đồng ý rồi, Lư Mễ rất vui. Cô cầm chén rượu lên chạm chén với bà nội: “Nào, bà nội, chỉ vì sự nhân nghĩa này của bà, chắc chắn bà sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Cả nhà cười ầm lên. Bà nội liếc cô: “Sống tới tận tuổi ấy làm gì? Hòm hòm thôi là được rồi.” Lư Mễ và Lư Tình mỗi người một bên ngả đầu vào vai bà nội làm nũng: “Bà nội tốt nhất, bà nội ơi, gần đây bọn cháu ưng một cái túi.”

Bà nội rút hai trăm tệ trong túi áo ra đưa cho mỗi người một trăm: “Cầm lấy!” Bà không biết túi mà các cháu gái ưng ý bao nhiêu tiền, cho rằng một trăm tệ là có thể mua túi đẹp lắm rồi. Lư Mễ và Lư Tình không dám nói cho bà nội biết, sợ bị bà nội đánh, nói bọn họ là kẻ phá của, có khi còn mắng bọn họ vứt hết tác phong khó khăn giản dị đi rồi.

Họ chẳng thiếu một trăm tệ của bà nội nhưng mỗi lần gặp mặt đều lừa tiền của bà nội. Chì vì thích làm nũng xin tiền bà nội, muốn bà vui thôi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lư Mễ dành thời gian rảnh tới ngõ hẻm một chuyến, đi thăm các khách thuê nhà. Giờ đã là cuối Thu, em bé vẫn mặc quần thủng đáy, Lư Mễ sờ thử, mông lạnh buốt. Bà nội của em bé đang nấu cơm, nhìn thấy Lư Mễ thì vội vàng đứng dậy: “Đến thu tiền nhà à? Bọn tôi đang gom rồi, cả mấy tháng trước...”

“Thu tiền nhà gì chứ? Không thu!” Lư Mễ nói với bà nội, chỉ túi trong tay: “Không phải nộp tiền thuê nhà nữa, thiếu một hộ nhà các bà cũng không sao. Đây là quần áo và tã cháu mua cho bạn nhỏ, trời lạnh rồi đừng để trẻ nhỏ bị lạnh. Thêm một người bị ốm nữa thì bà còn muốn sống nữa không?”

“Cái này không được đâu...”

“Sao không được?” Lư Mễ nhéo mặt bé con: “Ngoan ngoãn chơi với bà nội nhé!” Sau đó cô quay người đi luôn, không thích khách sáo.

Cô đi thẳng tới trung tâm thể dục thể thao. Nói ra cũng trùng hợp, thím Hai của Lư Mễ về hưu rồi tìm được việc ở sân bóng, rất nhàn, chỉ cần đến sắp xếp công việc ở đây, thỉnh thoảng còn được người khác tặng vợt tennis, vợt cầu lông, bóng rổ mới 90%. Cả nhà họ đều cảm thấy công việc này rất tốt. Trước kia Lư Mễ không hỏi kỹ thím Hai làm việc ở đâu, hôm đó thuận miệng hỏi thì nhận được câu trả lời đúng sân mà nhóm Đồ Minh đã thuê. Đây chẳng phải là ăn trộm đụng phải đường cụt nhưng lại thành may sao!

Lúc Lư Mễ đến đó, thím Hai đang theo dõi người khác quét dọn sân, thấy Lư Mễ thì hỏi cô: “Sao hôm nay lại muốn tới chỗ thím Hai thế?”

“Cháu thấy thím Hai lớn tuổi rồi, sợ thím mệt ấy mà. Sau này cháu rảnh sẽ đến giúp thím nha.”

Thím hai không có con cái, nghe Lư Mễ nói vậy thì rất cảm động, mắt cay cay: “Được, sau này đến thường xuyên nhé, đống tài sản của thím Hai để cho ai? Chẳng phải đều cho cháu hết sao?”

“Thế thì không cần đâu, hí hí.”

Lư Mễ giả vờ giả vịt làm việc giúp thím Hai, một lúc sau thì có người lục tục đến. Cô dán mắt vào cửa, chỉ chốc lát sau đã thấy Đồ Minh với bộ đồ thể thao trên người.

Lư Mễ thầm “Ây dô vãi chưởng” một tiếng. Anh mặc áo khoác vải nylon liền mũ màu xám nhạt, quần thể thao sẫm màu, đang cười nói với người khác. Họ đi tới rìa sân rồi cùng nhau làm nóng người, một lúc sau, anh cởi áo khoác ra rồi bỏ vào balo thể thao. Cơ thể cao ráo rắn rỏi, phong thái nhẹ nhàng sạch sẽ, anh hệt như thiếu niên lớp thể dục hồi còn ngồi trên ghế nhà trường, thật sự rất đẹp trai.

Lư Mễ thấy Đồ Minh thật sự khiến người ta không dám nhìn kỹ, gương mặt này đâm thẳng vào trái tim người ta luôn rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt. Cô không nỡ mắng anh là thằng cháu nữa.

Thím hai gõ đầu Lư Mễ: “Tiểu Lư Mễ nhìn gì thế?” Thím ấy nhìn theo tầm mắt cô: “Nhìn Tiểu Đồ à? Tuần nào thằng bé cũng đến chơi bóng. Thím hai làm mối cho cháu nhé?”

“Không cần đâu thím Hai.” Lư Mễ nháy mắt với thím Hai: “Cháu thích thì cháu tự lên, không cần người khác giúp.”

“Rung rinh thật à?”

Lư Mễ nhảy lên nhảy xuống tại chỗ, tóc đuôi ngựa đằng sau vung vẩy: “Thím cứ chờ đi nhé, thím tốt của cháu!”

Từ đầu đến cuối Đồ Minh đều không nhìn thấy Lư Mễ nhưng bạn anh nhìn thấy cô. Đôi lúc anh ta sẽ liếc mắt qua bên đó, nghĩ sao hôm nay sân bóng lại có một người như thế.

Tennis là một trong những hoạt động xã giao và vận động tập thể ít ỏi của Đồ Minh. Môn thể thao này cũng không tác động nhiều tới cơ thể, đối với anh mà nói, nó cực kỳ thích hợp. Hôm nay chơi rất đã, trận đầu tiên kết thúc, đổ mồ hôi nhễ nhại, anh chạy bước nhỏ đi mua nước, cuối cùng cũng thấy Lư Mễ đứng bên cạnh máy bàn hàng tự động.

Đồ Minh ngẩn người, Lư Mễ nghĩ thầm: Coi kìa, chẳng phải cơ hội đến rồi sao? Cô nghiêng đầu chào anh: “Đây chẳng phải là Will đó sao! Trùng hợp thế! Ngài đến chơi bóng hả?”

Tình cờ gặp, điều này khiến Đồ Minh tự nhiên hơn: “Ừ, cô cũng chơi bóng à?”

“Tôi không chơi. Thím hai tôi nghỉ hưu rồi trông coi chỗ này.” Lư Mễ chỉ sang thím Hai mình: “Kia kìa, đó là thím Hai tôi.”

“Dì Vương?”

“Đúng vậy.”

Nhà hàng, quán ăn đêm, sân bóng, sự trùng hợp cứ lặp lại. Người nhà họ Lư trải rộng khắp Bắc Kinh à? Đồ Minh mua mấy chai nước, thấy Lư Mễ đứng yên đó thì mua thêm hai chai nước cho cô: “Gửi cô và dì Vương, trong sân rất hanh khô, uống nhiều nước vào.”

“Được, cảm ơn ngài!”

Đồ Minh chạy về rìa sân chia nước cho mọi người, đội trưởng Đại Lương hỏi anh: “Anh quen cô gái xinh đẹp đó hả?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ai?”

“Còn ai vào đây nữa? Cô gái xinh nhất ở đây! Cái cô trông rất cá tính ấy.” Đại Lương liếc nhìn Lư Mễ: “Tôi chưa gặp cô ấy bao giờ.”

“Đồng nghiệp của tôi.”

“Khá quá nhờ! Quả nhiên Lăng Mỹ có yêu cầu về nhân viên. Trước kia nghe nói Lăng Mỹ tuyển người toàn nhìn mặt, hôm nay xem như chứng thực rồi. Kéo vào đội chơi chung đi?” Đại Lương nhìn Lư Mễ mấy lần, trông cô gái kia vừa sexy vừa cá tính, làm trái tim người ta ngứa ngáy.

“Tôi và cô ấy không thân nhau.” Đồ Minh quả quyết từ chối, dễ thấy tính dâm dê của Đại Lương đã rục rịch, anh ta chẳng hề quan tâm Lư Mễ có chơi bóng không.

Đồ Minh uống nước xong chuẩn bị vào sân, quay đầu lại thấy Đại Lương đã chạy đến chỗ Lư Mễ, hai người nói mấy câu rồi cả hai đều rút điện thoại ra. Đại Lương kết bạn với Lư Mễ xong thì chạy về, vỗ vai Đồ Minh: “Không thân cũng không sao, trò chuyện nhiều là thân ấy mà. Ý tôi là tôi và quý cô Lư Mễ.”

Loại đàn ông như Đại Lương cậy vào điều kiện gia đình, công việc tốt, vẻ ngoài ưa nhìn mà chơi đùa thế gian, chưa từng đụng phải việc khó giải quyết nào. Đồ Minh nhìn thấy trên mặt anh ta viết rõ “có thể tóm gọn” thì nhíu mày nói: “Anh đừng có suy nghĩ không đứng đắn, cô ấy là cấp dưới của tôi, nếu xảy ra chuyện thì sau này anh và tôi không tiện gặp mặt nữa đâu.”

“Có gì mà không tiện gặp nhau? Nam nữ trưởng thành cả rồi, hai bên tình nguyện, hợp nhau thì tiến tới, không hợp nhau thì thôi.” Đại Lương cầm vợt gật đầu với Lư Mễ.

Đồ Minh nghĩ thầm: Tôi sợ anh không có kết cục tốt đẹp thôi. Anh có biết cô gái đó thế nào không? Vung gậy đánh anh thì anh sẽ biết. Anh tin tưởng một cách vô cớ rằng Lư Mễ sẽ không phát sinh chuyện gì với Đại Lương, anh hiểu cấp dưới của mình nhất.

Lúc quay lại sân chơi bóng, Đại Lương có ý khoe khoang kỹ thuật, luôn đánh bóng cao. Mấy quả đầu thì Đồ Minh nhường anh ta, ai ngờ thấy anh ta cứ đánh chiêu khó đỡ, rõ ràng là muốn thể hiện cho Lư Mễ xem. Đồ Minh nổi lên ý nghĩ phản nghịch hiếm có, lúc anh ta đánh quả khó đỡ tiếp theo thì anh dịch bước đỡ được, cây vợt hơi chuyển động, quả bóng phóng vụt qua lưới với đường cung đẹp mắt, thậm chí Đại Lương còn không kịp đỡ. Lúc nhặt bóng, anh ta xin tha qua tấm lưới: “Giúp tôi đi, đừng nghiêm túc như thế, nhường tôi mấy quả.”

“Tại sao? Vì anh muốn xòe đuôi kén vợ à?” Đồ Minh nhìn anh ta: “Vậy thì đánh đàng hoàng, người ta đâu có ngu.”

Có đôi lúc Đồ Minh không hiểu tại sao khi một người đàn ông ưng một người phụ nữ lại phải diễn trò. Hành động quá vụng về, ngay cả anh cũng nhìn ra sơ hở được.

Chơi bóng lại, anh phô bày khả năng thực sự. Đồ Minh chơi bóng rất dữ, chạy nhanh, đổi tay cũng nhanh, dần dần Đại Lương có xu thế lép vế. Lúc nghỉ ngơi, anh ta nói với Đồ Minh: “Chừa cho tôi con đường sống đi, sao hôm nay anh liều mạng thế?”

“Phối hợp với trạng thái của anh.”

Lư Mễ tìm một chỗ rồi ngồi xuống, vừa nhìn Đồ Minh vừa lấy điện thoại ra chụp. Hôm nay Đồ Minh không còn là ông cụ non ngồi ở trong văn phòng nữa. Lúc anh chạy, cơ bắp toàn thân đều được sử dụng, bước tiến nhanh nhẹn, ra tay tàn nhẫn chính xác, cực kỳ hăng.

Lư Mễ chụp mấy bức, tiện tay xem lại, quá tuyệt. Cô lên web mua đồ online chuẩn bị đặt mua hai bộ quần áo và phụ kiện cho bản thân, quan điểm của cô là: Không cần biết đánh thế nào, phải ăn mặc đẹp. Có lẽ kiểu người ra vẻ chính là người như cô.

Lư Mễ vừa xem quần áo vừa nói với Thượng Chi Đào: [Hôm nay chị em đánh sâu vào lòng địch, về việc ngủ được với Will, có thể nói là sắp thực hiện được rồi.]

[Giỏi quá giỏi quá! Thế bây giờ hai người đang ở cạnh nhau à?]

[À há!] Cô tiện tay gửi ảnh Đồ Minh chơi bóng cho cô ấy: [Bắt đầu từ hôm nay, chị phải khổ luyện kỹ thuật chơi bóng. Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng chủ động theo đuổi người khác bao giờ đâu, không ngờ lần đầu tiên theo đuổi người ta lại theo đuổi một ông đồ già. Chậc chậc.]

[Em bảo mà, dáng người Will tuyệt thật đấy. Nhất là bức chính diện đang chạy mà người ướt mồ hôi ấy, chết mất thôi!] Thượng Chi Đào nghiêm túc nhận xét, một lát sau cô ấy lại dùng giọng điệu của Lư Mễ nhắn thêm một câu: [Đáng để ngủ một lần.]

Lư Mễ cười ha ha, thím Hai ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhắn vào nhóm chat gia đình: [Tiểu Lư Mễ hơi sai sai, Tiểu Lư Mễ đuổi theo đàn ông tới tận sân bóng rồi.]

[Không chỉ đuổi tới tận sân bóng, còn chụp trộm người ta nữa.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện