Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆99, Phiên ngoại: Lớp 12 Âm Dương (6)

Cậu nhóc kêu xong, hắc y nhân bật cười, thế là mặt cậu nhóc mặc đồng phục bùm một cái đỏ chót lên, lắp bắp hô:

"Ý tôi là, ông sử dụng tà thuật quấy nhiễu trật tự âm dương, ông đã bị bắt!"

"Hiểu Niên, toán học đáng sợ đến vậy à?" Tần Phong nhịn không được nữa, cười chọc cậu ta, "Khủng bố hơn cả tăng cường huấn luyện hả?"

Nét mặt của Phương Hiểu Niên kẹt giữa "chịu khổ bị giết" và "anh dũng hy sinh", chần chừ một lát xong, đáp: "Lão A, tôi muốn xin kinh phí mua sách luyện tập, tôi muốn phát huy tinh thần của Địa Phủ, không sợ gian khổ, dù khó vẫn lên, càng cản càng hăng, sớm ngày trèo qua ngọn núi toán học này!"

Tần Phong: "Cậu về nói cho Giang Thận, có rảnh cũng đừng học hô khẩu hiệu như Thường Bằng Viễn và Đới Mộng Viện."

"Dạ! Bắt thật làm thật, bớt hô khẩu hiệu chăm chỉ làm việc!" Phương Hiểu Niên leng keng hữu lực trả lời.

"M* kiếp tụi mày rốt cuộc là thứ gì!" Khuất thiếu mệt lắm mới cắm được một câu, rống giận, "Đại sư, mau phát công!"

Phương Hiểu Niên: "Phát công? Từ này hình như là thuật ngữ của thần côn..."

"M* kiếp mày——" Khuất thiếu giận tím mặt, gã thử trực tiếp tấn công Tần Phong, nhưng gã chợt phát hiện, hắc y thanh niên đột nhiên xuất hiện này nhìn như nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gã, nhưng bàn tay ấy còn giống gông xiềng hơn cả còng tay, không nhìn ra thanh niên này dùng sức bao nhiêu, nhưng gã giãy thế nào cũng giãy không ra, lúc Khuất Gia Trình dùng sức thậm chí nghe được tiếng khớp xương cổ tay mình phát ra tiếng rắc do dùng sức quá mức.

Nhịn xuống thống khổ suýt nữa trật khớp, Khuất Gia Trình điên cuồng muốn thử lui về sau, nhưng hắc y thanh niên mang theo nụ cười châm chọc nhìn từ trên cao xuống, an nhàn nhìn gã liều mạng giãy dụa.

"Cô hồn dã quỷ ở đâu ra!" Đại sư bên cạnh rốt cuộc tỉnh táo lại, trên tay bỗng nhiên rút ra một thanh kiếm đồng tiền, giận trừng Tạ Kỳ Liên, "Xem ra chúng ta xem nhẹ vị đạo hữu này rồi, cậu sử dụng quỷ hầu, nghĩ đến cũng là đồng đạo, vì sao lại học những tên ra vẻ đạo mạo, tự xưng là danh môn chính phái đó, chạy tới xen vào việc của người khác?"

Khuất Gia Trình lập tức nói: "Họ Lý cho mày bao nhiêu tiền, tao trả gấp năm!"

Tà tu không tùy tiện ra tay, mà là nhìn chằm chằm Tạ Kỳ Liên âm thầm đề phòng, người này cố ý làm bộ bị bắt, hai quỷ hầu cậu ta sử dụng có thể ẩn hình dưới đèn thông âm, hơn nữa hình như còn giữ lại thần chí thanh tỉnh, thật là không thể khinh thường mà.

Còng tay của tiểu quỷ mặc đồng phục còn còng trên cổ tay gã, nhưng tà tu cảm nhận thử, hiệu quả của món đồ này không mạnh, bởi vậy gã đoán tiểu quỷ này hiển nhiên không lợi hại bằng hắc y quỷ, nên gã nắm một lá bùa, chuẩn bị dùng để bảo vệ Khuất Gia Trình bị hắc y quỷ còng lại.

Tạ Kỳ Liên chớp mắt: "Hở... thật khiến người động lòng mà. Hiệu trưởng Lý, lúc trước ông nói trả cho tôi bao nhiêu tiền?"

Hiệu trưởng Lý dưới đất mờ mịt trả lời: "Thầy Tạ chỉ có bằng giáo viên bình thường, lại không có chức vụ cao cấp, nên kỳ thực tập một tháng sáu nghìn, chuyển chính thức một vạn..."

"Vậy gấp năm là ba vạn." Tạ Kỳ Liên nghiêm túc nói, "Lương có tính cao không?"

Tần Phong tự hỏi một lúc rồi trả lời: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng là trường quý tộc tư lập, thầy Tạ chỉ là giáo viên bình thường, chưa từng dạy ra Trạng Nguyên tỉnh có thể dùng để tuyên truyền gì, trả cậu ba vạn tuyệt đối là trả nhiều rồi."

"Tôi cũng cảm thấy vậy." Tạ Kỳ Liên cười nói, "Đáng tiếc, tôi không có lý tưởng dạy học giáo dục gì cả."

Khuất Gia Trình: "??? Mày đang nói gì thế?"

Tạ Kỳ Liên ra vẻ kinh ngạc: "Không phải anh hỏi à? Tôi đang nói tiền lương trường THPT Lâm Lam mời tôi làm giáo viên đấy, tôi mới dạy có ba ngày, phỏng chừng có thể kết toán cho tôi 600 đồng?"

Khuất Gia Trình ngẫm lại, giận nói: "Mày chơi tụi tao à!"

"Đạo hữu xem ra là muốn đối nghịch với chúng tôi rồi, được, đấu pháp tự bằng bản lĩnh, lúc đó sinh tử bất luận, cũng đừng có trách——"

Tà tu chưa kịp nói xong lời tàn nhẫn, Phương Hiểu Niên đã móc gậy chích điện Địa Phủ cấp ra, bùm bùm đánh vào đầu gã.

"Ông cho rằng mình là Boss thật hả? Đấu võ còn phải nói lời dạo đầu? Chỉ bằng nhãn lực và trí lực này, bái bai cái trò phạm tội vi phạm pháp luật đi nhé." Phương Hiểu Niên không hề khách khí, tà tu đầu bốc khói té xuống đất, cực kỳ khiêu khích nói, "Còn sinh tử bất luận, cả Lão Đại của bọn này chết hay sống cũng nhìn không ra, tu tà thuật cái đếch gì?"

Tà tu run rẩy toàn thân, miễn cưỡng ngẩng lên, vừa định phản kháng, bỗng nhiên một ánh đao kim sắc dừng bên cổ gã.

Nhìn theo ánh đao này, tà tu nhìn thấy hắc y thanh niên trước mặt gã không biết từ khi nào đã đổi một bộ quần áo rồi, vẫn là màu đen thuần, nhưng kiểu dáng có chút kỳ lạ, sương mù màu đen kéo dài ra hóa thành ống tay áo và vạt áo, trong lúc quay cuồng mơ hồ để lộ vô số quỷ thủ giãy giụa, lại hướng lên trên, thanh niên tuy rằng mặt mày tuấn lãng, nhưng khí tràng lạnh lẽo cứng ngắc, không giận tự uy, khóe mắt đuôi mày ẩn chứa sát khí lạnh thấu xương, ánh mắt ấy như là có thể nhìn thấu tất cả âm mưu.

Trên đầu hắc y thanh niên đội một cái mũ cao cao, trên có bốn chữ sáng loá:

"Nhân Gian Thái Bình"

Gã khó có thể tin được trợn to mắt, lại nhìn bên cạnh, bạch y thanh niên bị bọn họ trói lại lúc ẩn lúc hiện, mái tóc đen dài như thác nước rũ xuống vai, mặt mày như họa, chỉ có vết sẹo nhỏ ở lông mày bên trái hòa tan sự ưu nhã phong hoa tuyết nguyệt quá mức ấy, cậu ta cười khẽ một tiếng, xoay người, để tà tu thấy rõ dòng chữ trên đầu mình, đứng cạnh nhau rõ ràng là:

Âm Dương Thủ Tự, Nhân Gian Thái Bình.

—— là Hắc Bạch Vô Thường.

Ánh mắt của tà tu tối sầm, đột nhiên hít hà một hơi, âm khí trên người Hắc Vô Thường như bị gã hít vào, thế nên tà tu lập tức bóp lấy cổ mình, sắc mặt nhanh chóng xanh tím.

"Nhân gian người tu hành Trương Đại Lực, tu tà thuật, sát hại người sống và vong hồn, chứng cứ vô cùng xác thực, do ông có tính nguy hại cực cao, lập tức cướp lấy dương thọ còn thừa, giải về Địa Phủ chờ thẩm vấn!"

Tần Phong nói xong, Phương Hiểu Niên đã còng đầu còn lại của cái còng vào cho ông ta, sau đó móc cây chủy thủ kiểu mới cấp cho âm sai ra, nhẹ nhàng niệm một câu "Âm sai đòi mạng", rồi thẳng tay đâm vào trái tim của tà tu.

Phốc một tiếng, ba ngọn dương hỏa tắt, tu vi trên người tan hết, Phương Hiểu Niên lưu loát kéo, kéo hồn phách của tà tu ra khỏi thân thể đã chết, sắc mặt của vong hồn cực kỳ hoảng sợ, lại hoàn toàn không thể giãy khỏi tay âm sai khóa mình lại.

Từ đầu tới cuối, mọi người nhìn choáng váng.

Hiệu trưởng Lý dại ra há hốc mồm: "... Bạch... Bạch Vô Thường tới dạy ở trường tôi?"

Hắc Bạch Vô Thường không để ý tới ông, Tần Phong nhìn về phía Khuất Gia Trình: "Cậu là thủ phạm chính, nhưng cậu không tu tà thuật, chỉ là người thường, dựa theo quy định của Địa Phủ, sẽ không đương trường cướp đoạt dương thọ của cậu."

Nụ cười của Tạ Kỳ Liên nở rộ: "Chúc mừng anh, anh còn có thể sống tiếp, nhưng, cá nhân tôi thích nhất trường hợp này. Nửa đời sau của anh sẽ thoải mái ấm áp vượt qua sau song sắt, chờ đợi anh là thẩm phán ở dương gian, hơn nữa, mặc kệ sau đó anh bị tử hình, hay ở tù mọt gông, trăm năm sau anh tới Địa Phủ rồi, còn có thẩm phán ở Âm Phủ chờ anh, đừng vội, chậm rãi hưởng thụ đi."

Vụ án này, Lâm Lan tạo ra dị tượng trong trường không khó giải quyết, tìm được thi cốt bị Khuất Gia Trình và tà tu khống chế của cô ấy, hợp táng với bộ phận hiệu trưởng Lý liều chết giấu đi, Lâm Lan sẽ không bị cưỡng chế giam cầm trong trường chế tạo ra ma nữa, nhưng đền Diệu Liên không muốn liên lụy vào phiền toái đề cập tới tranh cãi lợi ích của người sống, nên sau khi bị các giáo viên ma trong câu chuyện bắt đi giải sách luyện tập cả đêm, bọn họ lập tức chạy trối chết.

Chạy dẫn đầu là Sở Úc vinh quang nhận được danh hiệu ảnh đế từ Địa Phủ, chạy đến chân thành dào dạt, khiến cho tà tu và Khuất Gia Trình bành trướng quá độ, cho rằng tà thuật của mình thiên hạ vô địch, cả Đền Diệu Liên cũng thảm bại.

Hiệu trưởng Lý sớm đã thu thập được rất nhiều chứng cứ phạm tội, vẫn luôn kế hoạch phải thế nào để phơi bày vụ án này ra ngoài, chỉ là sợ sức mạnh của tà tu, mới phải ém nhẹm đi, hiện tại tà tu chết rồi, kế tiếp có thể để hiệu trưởng Lý tự xử lý.

"Khuất Gia Trình là con trai lúc tuổi già của lão Khuất đổng, bị chiều hư rồi, ỷ trong nhà có tiền có thế làm bừa. Khuất đổng không còn nữa, nhưng phu nhân của ông ấy còn, phỏng chừng Khuất gia sẽ nghĩ cách bảo vệ Khuất Gia Trình, nhưng hai vị cứ yên tâm, tôi quyết không để bọn họ thực hiện được! Lúc cô Lâm còn sống có nói với tôi, Khuất Gia Trình ăn cắp vận khí, trí lực trên người rất nhiều học sinh, ba năm sau đó nếu không phải cô Lâm thành ma, vẫn luôn trấn giữ ngôi trường, cũng không biết có bao nhiêu học sinh sẽ bị hại nữa." Hiệu trưởng Lý thở dài.

"Địa Phủ sẽ không chiều cậu ta." Tần Phong trả lời, "Ông yên tâm, những hồn ma bị quỷ lực của cô Lâm hấp dẫn tới chúng tôi sẽ dẫn đi, về sau trong trường không còn có ma nữa. Tà tu đã chết, cơ duyên Khuất Gia Trình dùng tà thuật ăn cắp sẽ trở lại trên người chủ nhân chân chính."

Không còn bị giam cầm, hồn ma của Lâm Lan chậm rãi thanh tỉnh, cô nhanh chóng dẫn Phương Hiểu Niên về trường, tìm ra mười hai con ma lưu lạc trong trường.

"Báo cáo lão A!" Phương Hiểu Niên nhiệt tình vô cùng, chỉ vào nhóm quỷ hồn dã quỷ đó, "Có hai giáo viên cấp ba, một giáo viên tiểu học chết bệnh, một giáo viên mầm non chết do tai nạn xe. Mặt khác, nơi này ngày xưa là bãi tha ma, nghe nói thời cổ cách cửa chợ dùng để chém đầu rất gần, thế nên chôn mấy Nho sinh thời cổ bị đảng tranh đoạt chính liên lụy vào, vốn chỉ là nghẹn một hơi oán khí, nên mơ màng bay qua bay lại quanh đây, nhưng quỷ khí của cô Lâm quá mạnh, đánh thức bọn họ, đều chạy tới đây dạy học."

Mấy thư sinh tỉnh lại cung kính hành lễ, lúc trước bài thi ngữ văn chẳng ra gì chính là bọn họ ra đề.

"Tại hạ đã tận lực suy xét yêu cầu của thời đại, không làm bát cổ văn." Thư sinh đó hổ thẹn nói.

Các Nho sinh này lúc còn sống vốn dĩ cũng là đứng đắn nghiên cứu học vấn, thuần túy là bị đoạt chính thời cổ liên lụy mới chết thảm, thế nên tuy rằng oán khí không tan, nhưng chưa từng hại người, lúc ám còn chuyên môn ám kẻ bại hoại như Đổng Giảo Giảo.

Tần Phong nghiêm túc suy nghĩ hơn nửa ngày, nhìn Phương Hiểu Niên, bỗng nhiên có chủ ý.

"Kỳ Liên, cậu nói, chế tạo Thành Phong Đô ở Địa Phủ thành một đô thị hiện đại hóa... Làm trung tâm chính trị kinh tế văn hóa của Âm Phủ, Thành Phong Đô hiện đại hoá có phải cũng nên có đại học Phong Đô của riêng mình không?"

Tạ Kỳ Liên ăn nhịp với anh: "Hơn nữa, quỷ đồng tử chỗ Giang Vãn Hân ngày càng nhiều, cũng rất cần nhà trẻ, thằng nhóc lớn nhất có thể học tiểu học."

Vì thế nhóm cô hồn dã quỷ này lộ ra vẻ mê mang, nhận lấy offer công tác ở Địa Phủ Phương Hiểu Niên phát cho mình.

... Đãi ngộ hình như không tệ, có ngũ hiểm nhất kim.

○ ○ ○

Phương Hiểu Niên: Tôi xin tới dương gian học đại học, lỡ đâu học ở Phong Đô, chẳng phải sẽ bị Lão A tùy cơ kiểm tra bài tập đến tán hồn???

Giang Thận: Xin học chung.

Lão A: Không, anh cũng đi thi đi, dù sao anh chưa từng vào đại học. Hiểu Niên, nếu cậu thi đại học cũng thi không lại một Cẩm Y Vệ, cậu tự sửa soạn đi làm nấm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện