Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆100, Phiên ngoại: Bánh kem ngày giỗ (1)
Hôm nay là sinh nhật 31 tuổi của Phương Hiểu Niên.
Cũng không đúng, Phương Hiểu Niên gãi đầu, người sống mới ăn sinh nhật, quỷ ăn ngày chết, a phi, ngày giỗ, nhưng Phương Hiểu Niên tương đối đặc biệt, cậu chết vào một buổi tối ở mười ba năm trước, tối đó vừa vặn là sinh nhật 18 tuổi của cậu.
Bởi vậy dẫn đến Phương Hiểu Niên thường sẽ không ăn sinh nhật, cũng không ăn ngày chết, a phi, ngày giỗ. Vì Giang Thận cảm thấy, ngày này không may mắn, anh cho rằng chết ở thời khắc quan trọng đã trưởng thành, sắp bắt đầu một chương mới của đời người, sinh nhật trùng với ngày giỗ, hai ngày quan trọng hợp làm một, mặc kệ là gióng trống khua chiêng chúc mừng, hay là náo nhiệt khóc tang, cũng sẽ kích phát bi thương ẩn sâu dưới đáy lòng Phương Hiểu Niên.
Kỳ thật, Phương Hiểu Niên nhìn chằm chằm cái bánh kem trong tủ kính cửa hàng nuốt ực một ngụm nước bọt —— kỳ thật, không cho ăn bánh sinh nhật mới là thật · bi thương.
"Hiểu Niên, làm xong bài thi hôm nay chưa?"
Phương Hiểu Niên lập tức xệ mặt —— đây mới là bi thương lớn nhất của năm —— tiên sư nó tui đã chết nhiều năm như vậy rồi, vì sao còn bắt tui thi đại học, tiên sư nó có khác gì đào mồ quất xác tui đâu chứ???
Giang Thận ra vẻ nghiêm túc, giơ một xấp bài thi lên: "Hiểu Niên, không thể bỏ dở nửa chừng, qua đây, bài thi hôm nay anh chọn xong cho em rồi, câu em biết làm anh đã bỏ bớt, em làm xong mấy câu còn lại, trước giờ cơm tối nay còn có huấn luyện đêm, phải phụ trọng việt dã."
"... em đi tìm chị Triệu đây, đầu thai làm nấm cho rồi."
Đại lão nhị giáp năm đó đâu có hiểu cảm xúc ghét học là gì, hai tay của Giang Thận chống bả vai Phương Hiểu Niên, lời nói thấm thía: "Mượn một câu nói suông đương thời, 'sống tới già học tới già', học tập, bắt đầu khi nào cũng không muộn. Mấy ngày trước anh có nói chuyện với Tiểu Hạ tổng, lúc cậu ta du học nước ngoài, rất nhiều bạn học 30, 40 tuổi mới quyết định vào đại học, trong lớp Tiểu Hạ tổng có một nhân tài thời trẻ tốt nghiệp cấp ba xong đã đi buôn bán, đến 50 tuổi quyết định về hưu vào đại học, Hiểu Niên, em cũng phải có tinh thần này mới được..."
Giang Thận tận tình khuyên bảo thao thao bất tuyệt quả thực là thần khúc thôi miên, Phương Hiểu Niên nghe xong ba phút, lảo đảo sắp té, lại bất cẩn lảo đảo ngã vào trong lòng Giang Thận.
"Hiểu Niên? Hiểu Niên!"
Giang Thận hét lên một tiếng, sắc mặt đại biến, đỡ lấy Phương Hiểu Niên ngã xuống, cả người hóa thành một hư ảnh vọt ra ngoài.
Phanh ——
Cửa văn phòng bị sút bay, Tần Phong mặt không cảm xúc buông Tạ Kỳ Liên trong lòng ra, thấy Giang Thận chạy vọt vào.
"Hiểu Niên bỗng nhiên ngất xỉu!"
Tần Phong: "Quỷ còn có thể xỉu à?"
Giang Thận đỡ Phương Hiểu Niên nằm lên bàn làm việc, Tạ Kỳ Liên một tay nắm lấy mạch đập của Phương Hiểu Niên, một tay điểm linh đài của cậu, một lát sau nhíu mày: "Hồn thể bất ổn, phong ấn năm đó anh dùng để áp chế sát khí lệ quỷ của cậu ấy đang nới lỏng."
Giang Thận giật thót lên: "Sao lại như vậy? Tạ trưởng phòng, có nên gia cố phong ấn này không?"
Tạ Kỳ Liên lại cẩn thận kiểm tra một hồi, nói: "Phong ấn này sẽ phong ấn sát khí của lệ quỷ, cũng sẽ khiến cho quỷ lực của Hiểu Niên bị áp chế, không thể tu hành đàng hoàng, thế nên nhiều năm qua Phương Hiểu Niên luôn là âm sai yếu nhất Địa Phủ, có sức mạnh U Minh tăng cường cũng thường xuyên đánh không lại ác quỷ bình thường, hiện tại quỷ lực của người mới chết chưa được hai năm như Hạ Cẩn Niên cũng đã mạnh hơn cậu ấy."
Đâu chỉ Hạ Cẩn Niên, tháng trước Giang Vãn Hân lại sinh một tốp quỷ đồng tử, Phương Hiểu Niên hỗ trợ ôm em bé, bị một quỷ đồng tử mới sinh đá gãy tay, dẫn đến Giang Thận và Mẫu Thần quỷ tử vung tay đánh nhau, đánh sụp một cửa hàng ở chủ phố Phong Đô, rồi cùng bị phạt ba tháng lương.
"Trước đừng hoảng." Tạ Kỳ Liên trấn an Giang Thận, "Anh dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi đi, tôi nhờ Quỷ Mẫu nấu một chén nước hoàng tuyền cho cậu ấy, bổ sung quỷ lực cái đã."
"Dạ."
.
.
.
Mười năm trước lần đầu tiên Giang Thận nhìn thấy Phương Hiểu Niên, là ở trước cửa một biệt thự xa hoa, tiểu lệ quỷ cả người sương đen dùng một tư thế cực kỳ cổ quái, nằm rạp trên cửa chính biệt thự, đang xé gì đó.
Tiểu lệ quỷ không để ý tới ai hết, trên khuôn mặt thanh tú toàn là vẻ nghiêm túc.
Cậu rất nghiêm túc, có chút giống với cái vẻ xé nhãn mác dán ngoài CD phiên bản limited của phán quan Triệu Thanh Ngôn mới tới, sợ xé rách rồi sẽ không hoàn mỹ.
Cậu đang xé một lá bùa hộ mệnh.
Giang Thận nhìn nửa giờ, Phương Hiểu Niên mới lột được một góc bùa nhỏ, Giang Thận nhịn không được nói: "Dùng quỷ lực của cậu, tập trung công kích trung tâm lá bùa, rất nhanh có thể thiêu hủy được nó."
Tiểu lệ quỷ bị dọa, khẩn trương dán sát lên cửa, tay còn đè vào lá bùa, bất cẩn ịn lá bùa mình khó khăn lắm mới lột được trở lại.
"Oa?" Phương Hiểu Niên trợn to đôi mắt đỏ rực, ba giây sau, lắc đầu như trống bỏi, "Xê ra xê ra, lão quỷ nhìn đã biết chết một ngàn tám trăm năm như anh đừng có ra đây làm người, ặc, ý tôi là làm tôi sợ."
Giang Thận: "... Tại hạ mặc là Phi Ngư phục của Cẩm Y Vệ thời Minh, chưa lâu tới độ một ngàn tám trăm năm đâu."
"Vậy anh cũng xê ra đi." Phương Hiểu Niên ghét bỏ xua tay, làm ra động tác... xua đuổi mèo ú dính người quá độ, nói, "Kiểu quỷ đã chết lâu như anh đều là lão biến thái, không biết ăn bao nhiêu người rồi, anh cách xa tôi ra tí! Tôi tuyệt đối không bị anh lừa đi làm chân chó đâu!"
Giang Thận: "Hồ ngôn loạn ngữ, tại hạ chưa từng ăn người. Nếu cậu không có ý làm ác ở nhân gian, vì sao nán lại đây, còn dùng quỷ lực sát hại chủ hộ?"
Sát khí của lệ quỷ này dày đặc, khiến cho gà chó không yên, còn dọa chết một người dương thọ chưa hết, khiến Sổ Sinh Tử báo động.
Anh vừa hỏi xong câu này, tiểu lệ quỷ rốt cuộc cũng giống lệ quỷ, cậu nhe răng, hung ác trả lời: "Anh biết cái c*t gì, người ở đây đều đáng chết!"
Dựa theo lưu trình âm sai câu hồn, Câu Hồn Lệnh đã hóa thành xiềng xích, bị Giang Thận nắm trong tay, anh nên xông lên, dùng sợi xích này khóa tiểu lệ quỷ làm loạn lại, giải cậu về Địa Phủ chịu thẩm.
Đây là lần đầu tiên Giang Thận trái với lưu trình, Câu Hồn Lệnh đang nóng lên, nhưng Giang Thận không biết vì sao, lại không hạ thủ được.
Có thể là dáng vẻ tiểu lệ quỷ cúi gầm đầu cạy lá bùa... thật sự là đáng yêu hơn đáng sợ.
Qua thêm một giờ, tiểu lệ quỷ này rốt cuộc trăm cay ngàn đắng xé lá bùa đó xuống, cậu cao hứng gấp lá bùa lại, để bên cạnh.
Giang Thận lại nhịn không được nói: "Cậu làm gì vậy?"
Thế là Phương Hiểu Niên lộ ra ánh mắt như nhìn thiểu năng trí tuệ, tròng mắt đỏ như máu xoay tròn, đè xuống xúc động trợn trắng mắt, chỉ vào lá bùa: "Thứ này trừ tà, bộ anh không biết hả? Thiếu kiến thức ghê vậy? Đạo sĩ vẽ lá bùa này dùng tâm đầu huyết của mình và chu sa, tương đương với dùng tu vi và nguyên thần của bản thân bảo vệ nơi này, nếu tôi trực tiếp xé lá bùa rởm này xuống, đạo sĩ đó không tan hết tu vi cũng sẽ bán tàn, đã hiểu chưa?"
Giang Thận lại trầm mặc —— anh đương nhiên hiểu, cho nên anh mới hỏi lệ quỷ này vì sao lại trăm cay ngàn đắng cạy nguyên lá bùa xuống...
"Oan có đầu nợ có chủ." Lệ quỷ hừ một tiếng, hiển nhiên là đọc được hàm nghĩa Giang Thận muốn hỏi, cậu nói, "Đạo sĩ được mướn tới để đuổi quỷ sẽ không bát quái xem cố chủ là cái giống gì ở trước khi nhận lời, ặc... Xác thực mà nói, cố chủ như cái l*n cỡ này, tám kiếp cũng không gặp được một, đạo sĩ mù tịt này cũng thật là xui xẻo mà."
Xé xong cấm chế trên cửa, Phương Hiểu Niên vui vẻ đẩy cửa ra, vừa ngâm nga hát vừa đi vào, cậu hát một bản tình ca thanh xuân rất hot ở ba năm trước, Giang Thận nhìn thoáng qua tin tức trên Câu Hồn Lệnh, lệ quỷ Phương Hiểu Niên xác thật chết ở ba năm trước, năm đó bài hát này hot khắp đại giang nam bắc, nhưng năm nay phóng viên giới showbiz tuôn ra scandal ca sĩ come-out gia bạo, hiện đang bị fans tẩy chay, công ty quản lý phong sát, bài hát này sớm đã không có người hát rồi.
Đại khái lệ quỷ đã chết ba năm cũng không biết chuyện này đi. Giang Thận nghe điệu nhạc trật nhịp trong miệng cậu, nhịn không được thở dài.
—— nếu cậu còn sống, hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của cậu, học năm ba, ể nghe nói thành tích của cậu tàn tàn, có khả năng sẽ học lại một năm, học năm hai. Nhưng mặc kệ là năm nào, cậu đều nên ngồi ăn mừng với bạn bè, sau đó cùng nhau mỉa mai mình năm đó mắt mù thích một kẻ gia bạo.
Nhưng thời gian của cậu vĩnh viễn ngừng lại ở tuổi 18.
Lệ quỷ mặc đồng phục, đồng phục là đồ thể dục màu lam, nhưng máu trên người quá nhiều, đã nhuộm nó thành màu đỏ tím.
Giang Thận nhìn Phương Hiểu Niên đi lung tung trong biệt thự, thủ đoạn dọa người như học trong phim kinh dị vậy, không phải làm đèn điện bùm bùm chéo, thì là thổi hơi lạnh đập đồ bên cạnh người nhà, hoặc là đột nhiên lộ ra thân hình toàn là máu ở chỗ rẽ ngoặt.
Thủ đoạn cực kỳ ấu trĩ, có thể cười sống các đồng hành lệ quỷ làm ác khác.
Nhưng thủ đoạn này ngoài ý muốn hữu hiệu, vì người nhà này, xác thật làm chuyện trái với lương tâm.
Thế nên Giang Thận im lặng đi theo Phương Hiểu Niên, xem một đoạn video rởm về cách lệ quỷ dọa người suốt ba ngày.
Trong lúc đó, người nhà này tới nhà một cô gái, phòng khách trong nhà bày linh vị, người nhà này vừa vào cửa đã bắt đầu quỳ xuống dập đầu, vợ chồng phú hào một bên khóc một bên tát miệng mình, nói mình dạy con vô phương, chiều hư con út để hắn hại người, nhưng con út của bọn họ đã bị dọa đến tự sát rồi, xin cô ấy tha cho những người khác trong gia đình, hai người con trai khác của vợ chồng họ là vô tội, đừng hại chết bọn họ.
Chồng con của cô gái trong phòng khách cùng nhau đuổi bọn họ ra ngoài, cậu bé mới mấy tuổi đó phẫn nộ khóc la: "Mẹ tôi đâu có thèm đi dọa lũ rác rưởi các người!"
Làm Phương Hiểu Niên rất mất hứng, cậu nổ tung một đống đèn điện ở nơi vợ chồng phú hào đi qua, còn làm xe bọn họ thường xuyên tắt lửa, thế là vợ chồng phú hào lại tè ra quần lăn trở về, quỳ gối trước cửa nhà cô giáo bị hại gào khóc, nói mình nói không lựa lời, đều là mình sai, còn móc chi phiếu mấy trăm vạn ra nhét vào.
Phương Hiểu Niên chờ đến khi bọn họ nhét xong một ngàn vạn, mới thấy mỹ mãn thu tay lại.
Giang Thận thở dài, lắc đầu: "Cậu không để bọn họ bồi thường cho nhà cậu một ít à?"
Phương Hiểu Niên bĩu môi: "Tôi lớn lên ở cô nhi viện."
Giang Thận cúi đầu: "Vạn phần xin lỗi."
Lệ quỷ toàn thân là máu đột nhiên bay tới trước mặt anh, tròng mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm anh, một lát sau xì cười: "Tôi nói này, lão quỷ phong kiến như anh thú vị thật đấy, thế nào, anh luôn đi theo tôi, là không có chỗ để đi cũng không ăn được nhang đèn à, cũng đúng, thời đại nào rồi, anh mặc Hàm Ngư phục chạy lung tung khắp nơi như vậy, nhìn đã biết là quỷ đáng thương ăn ngủ đầu đường, vậy đi, anh gọi tôi một tiếng Phương đại ca, về sau tôi bảo kê anh, tuyệt đối không để anh tiếp tục bay đường cái nữa."
Giang Thận: "..."
Phương Hiểu Niên tiếc nuối: "Rồi rồi, anh thoạt nhìn không giống lệ quỷ, không muốn để ý tới tôi cũng là bình thường."
Cậu nói xong liền đi, dí theo vợ chồng phú hào lái xe rời đi, Giang Thận khựng lại một lát, rồi vội vàng đuổi theo: "Xin chờ đã, tại hạ không có ý này!"
Phương Hiểu Niên bay rất nhanh, Giang Thận quỷ lực hùng hậu, nhưng đối phương thắng ở sát khí quá mạnh, Giang Thận mở hết mã lực, mới đuổi kịp Phương Hiểu Niên.
"Xin chờ đã —— đứng lại!" Giang Thận khẽ quát một tiếng, bắt lấy cánh tay Phương Hiểu Niên, "Đừng nhúc nhích, ở trong nhà có một người tu hành linh lực rất mạnh."
Ở trước khi Phương Hiểu Niên bay vào biệt thự đã bị Giang Thận kéo lại, cậu quả nhiên nghe được tiếng hai vợ chồng đó ở trước cửa biệt thự, nghiến răng nghiến lợi nói chuyện với ai:
"... Không phải cô giáo lần này quấy phá... vậy nhất định là thằng nhóc khốn kiếp ở ba năm trước rồi... lần đó không giống đâu đại sư, thật là ngoài ý muốn, là thằng nhóc khốn kiếp đó khiêu khích con trai tôi trước, con trai tôi phòng vệ chính đáng mới thất thủ, hiện tại nó còn dám tới làm hại chúng tôi, Lục đại sư, ngài nhất định phải giúp đỡ, diệt trừ ác quỷ đó!"
○ ○ ○
Phương Hiểu Niên: Tới, kêu tôi đại ca, tôi bảo kê anh!
Giang Thận: ?
Phương Hiểu Niên: QAQ anh Giang cứu mạng!!! Lão A lại mua sách toán cho tôi rồi rồi rồi rồi rồi!!!
*Phi Ngư phục