Văn phòng rộng lớn vẫn yên tĩnh như ngày thường.
Anh hơi nhíu mày lại, có mùi khét quanh quẩn quanh phòng.
Dư Việt Hàn cởi áo vest, tùy é ném lên sô pha, đi thẳng vào phòng nghỉ.
Không chờ anh đi đến phòng nghỉ, liền thấy trợ lý mang vẻ mặt rối rắm đứng ở cửa, thấy anh, trợ lý há miệng như muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, sắc mặt trắng hơn thường ngày.
“Sao thế?” Dư Việt Hàn nhíu mày, môi mỏng hé mở.
Trợ lý vừa muốn trả lời, Niên Tiểu Mộ đã cầm muỗng từ trong phòng bếp chạy ra.
Thấy Dư Việt Hàn, khóe môi lập tức cong lên.
“Anh họp xong rồi à? Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm!”
“…” Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hổng của cô mà hai mắt híp lại.
“Cậu chủ à, cậu…” Trợ lý muốn nói cái gì nhưng anh đã nhanh chóng bước vào phòng nghỉ.
Đi về phía bàn ăn.
Trên bàn, là chiến lợi phẩm mà Niên Tiểu Mộ đạt được sau hai giờ chiến đấu hăng hái.
“Tránh đường, tránh đường, canh nóng đây!” Dư Việt Hàn vừa bước vào, còn chưa kịp món nào với món nào thì thấy cô bưng một bát canh nóng từ phòng bếp đi ra.
Cô lướt qua người anh, đặt bát canh đó lên bàn.
Cô thở dài nhẹ nhõm, tháo tạp dề trên người xuống, hưng phấn phất phất.
“Đại công cáo thành!”
Dư Việt Hàn, “…”
Lúc trước, cô làm biết bao nhiêu chuyện khiến người khác khó tin mà không thấy cô biểu lộ vui sướng như bây giờ.
Chỉ nấu một bữa cơm thì kích động như thế có hơi quá không? Thấy bộ dáng này của cô, nỗi mong chờ của anh lại lớn hơn mấy phần, anh tiến về phía bàn ăn để kiểm tra thành quả của cô.
Nhưng mới liếc mắt một cái, sắc mặt anh trở nên kì quái.
“Đây là cái gì?” Dư Việt Hàn chỉ vào một cái đĩa đen sì sì trên bàn ăn rồi hỏi.
Niên Tiểu Mộ hất cằm lên, liếc mắt một cái rồi nói, “Đây là cá chiên, tôi cũng đã ướp gia vị khử mùi tanh của nó nhưng bởi vì để lửa hơi lớn nên bị cháy một ít.”
“…” Cháy đến chẳng còn nhìn thấy hình dạng ban đầu của con cá mà còn bảo một ít ư?
Mày Dư Việt Hàn nhăn lại, anh chợt chỉ vào một cái đĩa màu đỏ rực.
“Đây lại là món gì?”
“Sườn sốt chua ngọt, lần đầu tiên tôi làm món này, tôi có tra công thức, chỉ tiếc là hình như tôi cho hơi nhiều sốt cà chua một chút…” Lời nói của Niên Tiểu Mộ đã bị người nào đó tự động che chắn.
Cô không phải cho hơi nhiều một chút mà rõ ràng là đổ nguyên chai sốt cà chua vào ấy chứ.
Dư Việt Hàn đã từ bỏ dò hỏi, đảo mắt nhìn các món trên bàn.
Ngay cả đĩa rau, đĩa thức ăn duy nhất còn nhìn ra được là cái gì, cũng vì nấu quá lâu mà từ màu xanh biến thành màu vàng úa.
“Cô tính để tôi ăn mấy thứ này?” Mắt Dư Việt Hàn sẫm lại, mặt trầm xuống.
Anh ta chờ mong một bữa tiệc có sắc hương vị đều đủ, có thể ăn uống no say, vậy mà nhận được là cháy đen, quá lửa, thừa gia vị.
Niên Tiểu Mộ nghe anh nói liền vội vàng nói, “Anh đừng thế, có khi mấy món này trông không đẹp mắt nhưng hương vị không tồi thì sao?”
“Cô ăn thử chưa?” Dư Việt Hàn nhướng mày hỏi.
“…” Chưa.
“Cho nên cô muốn tôi làm con chuột bạch thí nghiệm cho cô à?” Giọng nói của Dư Việt Hàn lạnh căm căm, cặp mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, cứ như là cô mà gật đầu thì anh vặn gãy cổ cô ngay.
Trong khi hai người đang giằng co, thân hình nho nhỏ vừa tỉnh ngủ, loạng choạng đi về phía hai người.
Thấy trên bàn có đồ ăn, kiễng chân, tay nhỏ lấy một miếng trứng cho vào miệng.
Anh hơi nhíu mày lại, có mùi khét quanh quẩn quanh phòng.
Dư Việt Hàn cởi áo vest, tùy é ném lên sô pha, đi thẳng vào phòng nghỉ.
Không chờ anh đi đến phòng nghỉ, liền thấy trợ lý mang vẻ mặt rối rắm đứng ở cửa, thấy anh, trợ lý há miệng như muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, sắc mặt trắng hơn thường ngày.
“Sao thế?” Dư Việt Hàn nhíu mày, môi mỏng hé mở.
Trợ lý vừa muốn trả lời, Niên Tiểu Mộ đã cầm muỗng từ trong phòng bếp chạy ra.
Thấy Dư Việt Hàn, khóe môi lập tức cong lên.
“Anh họp xong rồi à? Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm!”
“…” Dư Việt Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hổng của cô mà hai mắt híp lại.
“Cậu chủ à, cậu…” Trợ lý muốn nói cái gì nhưng anh đã nhanh chóng bước vào phòng nghỉ.
Đi về phía bàn ăn.
Trên bàn, là chiến lợi phẩm mà Niên Tiểu Mộ đạt được sau hai giờ chiến đấu hăng hái.
“Tránh đường, tránh đường, canh nóng đây!” Dư Việt Hàn vừa bước vào, còn chưa kịp món nào với món nào thì thấy cô bưng một bát canh nóng từ phòng bếp đi ra.
Cô lướt qua người anh, đặt bát canh đó lên bàn.
Cô thở dài nhẹ nhõm, tháo tạp dề trên người xuống, hưng phấn phất phất.
“Đại công cáo thành!”
Dư Việt Hàn, “…”
Lúc trước, cô làm biết bao nhiêu chuyện khiến người khác khó tin mà không thấy cô biểu lộ vui sướng như bây giờ.
Chỉ nấu một bữa cơm thì kích động như thế có hơi quá không? Thấy bộ dáng này của cô, nỗi mong chờ của anh lại lớn hơn mấy phần, anh tiến về phía bàn ăn để kiểm tra thành quả của cô.
Nhưng mới liếc mắt một cái, sắc mặt anh trở nên kì quái.
“Đây là cái gì?” Dư Việt Hàn chỉ vào một cái đĩa đen sì sì trên bàn ăn rồi hỏi.
Niên Tiểu Mộ hất cằm lên, liếc mắt một cái rồi nói, “Đây là cá chiên, tôi cũng đã ướp gia vị khử mùi tanh của nó nhưng bởi vì để lửa hơi lớn nên bị cháy một ít.”
“…” Cháy đến chẳng còn nhìn thấy hình dạng ban đầu của con cá mà còn bảo một ít ư?
Mày Dư Việt Hàn nhăn lại, anh chợt chỉ vào một cái đĩa màu đỏ rực.
“Đây lại là món gì?”
“Sườn sốt chua ngọt, lần đầu tiên tôi làm món này, tôi có tra công thức, chỉ tiếc là hình như tôi cho hơi nhiều sốt cà chua một chút…” Lời nói của Niên Tiểu Mộ đã bị người nào đó tự động che chắn.
Cô không phải cho hơi nhiều một chút mà rõ ràng là đổ nguyên chai sốt cà chua vào ấy chứ.
Dư Việt Hàn đã từ bỏ dò hỏi, đảo mắt nhìn các món trên bàn.
Ngay cả đĩa rau, đĩa thức ăn duy nhất còn nhìn ra được là cái gì, cũng vì nấu quá lâu mà từ màu xanh biến thành màu vàng úa.
“Cô tính để tôi ăn mấy thứ này?” Mắt Dư Việt Hàn sẫm lại, mặt trầm xuống.
Anh ta chờ mong một bữa tiệc có sắc hương vị đều đủ, có thể ăn uống no say, vậy mà nhận được là cháy đen, quá lửa, thừa gia vị.
Niên Tiểu Mộ nghe anh nói liền vội vàng nói, “Anh đừng thế, có khi mấy món này trông không đẹp mắt nhưng hương vị không tồi thì sao?”
“Cô ăn thử chưa?” Dư Việt Hàn nhướng mày hỏi.
“…” Chưa.
“Cho nên cô muốn tôi làm con chuột bạch thí nghiệm cho cô à?” Giọng nói của Dư Việt Hàn lạnh căm căm, cặp mắt đen như mực nhìn cô chằm chằm, cứ như là cô mà gật đầu thì anh vặn gãy cổ cô ngay.
Trong khi hai người đang giằng co, thân hình nho nhỏ vừa tỉnh ngủ, loạng choạng đi về phía hai người.
Thấy trên bàn có đồ ăn, kiễng chân, tay nhỏ lấy một miếng trứng cho vào miệng.
Danh sách chương