Niên Tiểu Mộ, “…”

Trợ lý nói xong liền xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.

Phòng bếp nhỏ rất sạch sẽ và có đầy đủ mọi thứ.

Thực sự muốn cô nấu cơm…

“Nếu cô còn có yêu cầu gì thì có thể nói cho tôi.” Trợ lý bỏ đồ xuống, quay người, khách sáo nói.

“…” Khóe miệng Niên Tiểu Mộ giật giật.

Cô yêu cầu một người đầu bếp, có được không? “Chuyện này, cậu chủ nhà anh có hiểu lầm gì hay không chứ tôi không…”

“Cô Niên, cậu chủ nói, bữa cơm này liên quan mật thiết đến việc tăng lương gấp ba vào cuối tháng của cô.” Niên Tiểu Mộ vừa định nói mình không biết nấu nướng thì trợ lý liền dùng lời cắt ngang lời cô.

Nghe vậy, lời nói đến bên miệng của Niên Tiểu Mộ lập tức bị nuốt vào trong.

Cô cười còn khó nhìn hơn cả khóc, cắn răng nói, “Được, tôi làm, lập tức làm ngay!”

Lúc này, trợ lý mới yên tâm rời khỏi phòng bếp.

Sau khi trợ lý đi khỏi, Niên Tiểu Mộ lập tức xị xuống.

Cô nhìn đống nguyên liệu nấu ăn trước mắt, đắm chìm trong nỗi buồn phiền khổng lồ.

Cô có thể nói rằng thứ kĩ năng duy nhất mà cô không có được là nấu ăn không?

Nhưng việc này liên quan đến chuyện lương thưởng của cô cuối tháng, đừng nói là bảo cô nấu, bảo cô hô biến ra một bàn đồ ăn cho Dư Việt Hàn cô cũng sẽ làm ấy chứ.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Có rồi, cô gọi cơm hộp rồi đổ đồ ăn ra đĩa của mình.

Sao cô lại nhanh trí như thế nhỉ?

Niên Tiểu Mộ ra khỏi phòng bếp, vừa muốn cầm điện thoại lên liếc mắt thấy trợ lý đang đứng ở cửa, anh ta trông không khác gì một ông thần giữ cửa vậy.

Niên Tiểu Mộ cứng người lại.

Không chờ cô mở miệng hỏi, trợ lý đã có lòng tốt nhắc nhở.

“Cậu chủ bảo tôi ở đây giám sát cô, đến khi cô nấu xong thì thôi.”

“…” Kế hoạch cơm hộp tan biến!

Tim Niên Tiểu Mộ nhói lên, ném mạnh điện thoại vào trong túi xách, âm thầm lấy kim đâm hình nhân Dư Việt Hàn trong đầu.

Cô là hộ lý chứ có phải người giúp việc đâu mà phải nấu cơm cho anh chứ?

Nhưng mà nghĩ đến khoản tiền thưởng lớn sắp tới tay…

Không được, người coi tiền như mạng sống giống cô không thể nào thua trước việc này được!

Niên Tiểu Mộ hít sâu một hơi, một lần nữa lại đi vào phòng bếp.

Rất nhanh, trong phòng bếp phát ra âm thanh bùm bùm…



Trong phòng hội nghị.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Dư Việt Hàn đang họp được nửa chừng thì bắt đầu thất thần.

Anh đã cúi đầu xem đồng hồ không biết bao nhiêu lần.

Anh liên tục cúi đầu xem đồng hồ của mình.

Đã gần đến thời gian ăn trưa rồi, cô nấu xong chưa?

Rõ ràng là đã ăn hết sơn hào hải vị mà giờ anh lại có cảm giác mong chờ với việc ăn cơm.

Hoặc là có thể nói, anh rất chờ mong xem cô có thể cho anh “kinh hỷ” gì nữa không.

Trước mắt lại hiện lên hình ảnh cô chỉ vào chiếc kẹp tóc có đính kim cương, nói chắc như đinh đóng cột là viên kim cương được đính trên kẹp tóc là giả.

Còn có, trong bữa tiệc lần trước, cô ngồi ở trước đàn dương cầm, bàn tay trắng nõn lướt trên phím đàn, một khúc nhạc đủ khiếp sợ mọi người, một điệu nhảy khiến mọi người thẫn thờ…

“… Anh Hàn?Anh Hàn?” Vị giám đốc đang báo cáo gọi Dư Việt Hàn mấy câu mà anh không hề phản ứng.

Anh ta trợn tròn mắt!

Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa máu sao?

Boss chưa bao giờ thất thần trong khi đang họp cả.

“…” Dư Việt Hàn nhận ra bản thân đang thất thần ngay sau đó, anh cau mày lại.

Anh nhìn lướt qua nhóm cấp dưới rồi đứng dậy.

“Hội nghị hôm nay tạm dừng ở đây, tan họp!”

Trong khi mọi người còn đang ngây ra thì Dư Việt Hàn đã rời khỏi phòng họp.

Thân hình khôi ngô đi thẳng ra ngoài mà không hề dừng lại, anh đi về hướng văn phòng của mình.

“Anh Hàn, đây là bản tóm tắt nội dung hội nghị, và một số văn kiện cần anh ký ngay ạ…” Thư ký hội nghị ôm một xấp văn kiện vội vàng đuổi theo.

Dư Việt Hàn dừng bước, cầm lấy văn kiện, nhìn lướt qua rồi ký tên.

Anh trả lại văn kiện cho thư ký rồi giơ tay đẩy cửa phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện