Niên Tiểu Mộ nằm trên giường, nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao cô chỉ ăn một bát mì mà cuối cùng lại thành ngủ cùng Dư Việt Hàn…

Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Lục Lục, đến ngay cả cô cũng không đành lòng từ chối, càng đừng nói đến Dư Việt Hàn vẫn luôn cưng chiều Tiểu Lục Lục như vậy.

Nghe quản gia nói, anh cực kỳ không thích người khác vào phòng mình.

Phá lệ để cô ở lại, chắc là vì Tiểu Lục Lục.

Niên Tiểu Mộ lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía bên kia giường.

Người đàn ông với thân hình cao lớn thẳng tắp, nằm ở vị trí xa cô nhất, một tay gối đầu, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp đều đều.

Nhìn qua, hình như đã ngủ say.

Khuôn mặt anh tuấn dưới ánh sáng mờ ảo, giống như yêu ma quyến rũ con người…

Giường rất lớn, ba người ngủ nhưng không ai chạm ai.

Sự phòng bị của Niên Tiểu Mộ cũng dần dần biến mất.

Vừa ăn no xong thường rất dễ buồn ngủ.

Bây giờ đã rất khuya rồi.

Cô ngáp một cái, duỗi tay ôm Tiểu Lục Lục vừa cọ vào ngực cô, không chịu được nhắm mắt lại.

Trong trí nhớ hai mươi mấy năm qua của Dư Việt Hàn, anh chưa từng ngủ cùng một người phụ nữ xa lạ nào.

Nhận thấy người bên cạnh đều đã ngủ, anh chậm rãi mở mắt.

Liếc mắt nhìn về phía Niên Tiểu Mộ.

Người phụ nữ ngủ trong tư thế rất ngoan ngoãn, không giống với Niên Tiểu Mộ tùy tiện lại hoạt bát anh gặp ở nhà ăn.

Khi cô ăn mì, hai mắt như phát sáng vậy.

Rõ ràng chẳng phải hành động ưu nhã gì, nhưng cô làm ra, lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Anh khó chịu khi nhận ra tâm trạng của mình bị cô ảnh hưởng, vì vậy, biết rõ cô đói bụng, lại cố ý để cô nhìn mình ăn hết một bát mì.

Thấy cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chịu thu lại móng vuốt, cố gắng giả vờ vâng lời trước mặt anh, không hiểu sao lại lấy lòng anh.

Thế cho nên, khi Tiểu Lục Lục đưa ra yêu cầu ngây thơ kia, anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý…

“Bịch!” Một âm thanh kỳ quái phát ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Dư Việt Hàn.

Anh nâng mắt lên, liền phát hiện Tiểu Lục Lục vừa rồi còn chui trong lòng cô, không biết khi nào đã lăn lên gối đầu.

Cơ thể nho nhỏ dán đầu giường.

Cái miệng chẹp chẹp, ôm gối đầu, vẻ mặt thỏa mãn.

Tư thế ngủ kỳ lạ khiến người ta dở khóc dở cười…

Không đợi anh vươn tay ôm cô nhóc trở về, Niên Tiểu Mộ nằm bên cạnh giống như cũng cảm nhận được gì đó, sờ sờ đến vị trí ở giữa.

Giây tiếp theo, tay cô liền chuẩn xác sờ được cánh tay anh đang định ôm Tiểu Lục Lục.

Bắt lấy tay anh, kéo vào lòng mình, ôm chặt.

Hai mắt nhắm nghiền, miệng lại lẩm bẩm, “Tiểu Lục Lục, không được lộn xộn, sẽ ngã mất…”

Dư Việt Hàn, “…”

Cánh tay chạm đến nơi mềm mại khiến cơ thể anh cứng đờ lại!

Con ngươi đen nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Niên Tiểu Mộ hoàn toàn không biết mình làm ra chuyện tốt gì, còn tưởng mình đang ôm Tiểu Lục Lục thích lăn lung tung.

Dư Việt Hàn vừa định rút tay về, cô lại càng ôm chặt hơn.

Đến ngay cả cơ thể cũng dịch sang phía anh, dựa vào vai anh, ôm chặt lấy tay anh.

Giống như một con cua lớn, kẹp chặt khiến anh không thể cựa quậy.

Cô đây là… Nhân cơ hội định sờ mó anh? “Tiểu Lục Lục, em mập lên…” Niên Tiểu Mộ nói mớ xong liền ôm anh, ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Dư Việt Hàn bị coi thành đứa trẻ con, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ rối rắm.

Cô gần như dán lên người anh, chỉ cần anh nhắm mặt lại, liền cảm thấy hô hấp khó khăn.

Muốn đẩy cô ra, nhưng giây phút nâng tay lên, thấy khuôn mặt ngủ yên bình của cô, ma xui quỷ khiến lại buông tay xuống…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện