Vừa định mở miệng cho cô rời đi, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Tiếng bước chân rất nhẹ, hình như còn có cả tiếng khóc…

Dư Việt Hàn hơn ngẩn ra, mới vừa nhận ra gì đó, liền thấy một thân hình nho nhỏ chạy vào cửa.

“Cha…” Tiểu Lục Lục vừa nhìn thấy Dư Việt Hàn, khóc lóc nhào vào lòng anh, cái đầu nhỏ sợ hãi cọ cọ vào ngực anh.

“Làm sao vậy?” Tim Dư Việt Hàn thắt lại, không chút nghĩ ngợi ôm cô bé vào lòng, cúi đầu hỏi.

Thoáng nhìn qua khuôn mắt trắng trẻo, mũm mĩm của cô bé phủ đầy nước mắt, trái tim giống như bị người ta bóp chặt.

“Con không thấy chị xinh đẹp của con đâu cả…” Tiểu Lục Lục tủi thân bĩu môi, mắt to chớp chớp, hạt nước mắt to như hạt đậu nháy mắt rơi xuống.

“Con muốn nói đến cô ấy?” Dư Việt Hàn ôm cô bé, hơi hơi xoay người, tay dài chỉ chỉ về hướng Niên Tiểu Mộ đang đứng cạnh sô pha.

Niên Tiểu Mộ, “…”

Lúc này có chút xấu hổ.

Nửa đêm đói bụng, cô dậy nấu bát mì ăn mà thôi.

Tại sao cảm thấy mình giống như kẻ trộm, còn liên tiếp bị bắt chứ.

“Chị xinh đẹp, vì sao chị lại ở trong phòng cha em?” Tiểu Lục Lục thấy cô, vui vẻ nâng cánh tay nhỏ lên lau nước mắt, giây tiếp theo giống như phát hiện ra chuyện gì rất ghê gớm.

Không đợi Niên Tiểu Mộ giải thích, cô bé liền cười tủm tỉm lăn một vòng trong lòng Dư Việt Hàn.

“Chị xinh đẹp cũng giống Tiểu Lục Lục, đều thích ngủ cùng cha, đúng không?”

Thích cái gì?

Niên Tiểu Mộ nhìn Tiểu Lục Lục đơn thuần ngây thơ trước mắt, lại nhìn thoáng qua Dư Việt Hàn đang ôm cô bé.

Trong đầu lại hiện lên, vừa rồi người nào đó để cô đói bụng, đau buồn đứng nhìn anh ăn hết bát mì!

“Tiểu Lục Lục, chị với cha em…”

“Cha, chị xinh đẹp đỏ mặt, là xấu hổ sao?”

Niên Tiểu Mộ, “…”

Đó là bị hiểu lầm nên tức giận!

Tức giận đến đỏ mặt!

Sự kiềm chế cuối cùng của Niên Tiểu Mộ rốt cuộc cũng biến mất.

Thừa dịp mình còn chưa mất khống chế, đi lên trước mặt anh, vươn tay về phía Tiểu Lục Lục, “Muộn rồi, chị bế em về phòng ngủ…”

Cô vừa dứt lời, Tiểu Lục Lục liền tụt khỏi lòng Dư Việt Hàn.

Nhưng không phải chạy đến bên cạnh cô, mà là lập tức chạy đến chiếc giường lớn trong phòng.

Cởi giày, vắt chân ngắn lên, túm đệm, bò lên giường.

Sau đó, cô bé lăn một vòng trên giường, rồi vẫy vẫy tay với Niên Tiểu Mộ, “Chị xinh đẹp, chị mau tới đây, chúng ta có thể ngủ cùng cha!”

“…”

Niên Tiểu Mộ nhìn Tiểu Lục Lục đang ra sức mời chào mình, khuôn mặt đờ ra, hoàn toàn không biết mình nên có phản ứng gì.

Hiện tại cô nhắm mắt lại, trực tiếp giả chết có được không?

“Ùng ục…” Bụng bỗng nhiên kêu lên.

Mắt Niên Tiên Mộ bừng sáng.

“Chị còn bát mì chưa ăn dưới bếp, em với cha em ngủ trước đi, chị ăn xong rồi ngủ sau.” Niên Tiểu Mộ định đi, Tiểu Lục Lục vừa rồi còn vui vẻ, bỗng nhiên giơ tay dụi mắt.

Bĩu môi, không khóc, chỉ là trong mắt chứa đầy nước mắt.

“Em muốn ngủ cùng chị xinh đẹp.”

“…”

“Em nhường một nửa cha cho chị đó.”

“…” Còn có thể một người một nửa cơ à?

Niên Tiểu Mộ giơ tay che mặt, đã không dám nhìn Dư Việt Hàn.

Vừa định nói gì đó, Dư Việt Hàn đã đứng dậy khỏi sô pha, sâu kín mở miệng, “Bưng mì lên đây ăn.”

“Tiểu Lục Lục và cha có thể đi xuống đợi chị xinh đẹp ăn!” Cục Bột Nhỏ đang nằm trên giường bổ sung.

Hai cha con, mỗi người một câu, giống như đã bàn bạc từ trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện