Trình Tú Lộ nhằm vào Niên Tiểu Mộ, dường như rất đột ngột.

Hai người không quen biết nhau, trong lần đầu tiên gặp mặt, cho dù sau đó cô có không may làm gì đó đắc tội với bà ta thì bà ta cũng không thể phí công sức lớn như vậy để thiết kế hãm hại cô.

Việc hãm hại này thật sự không hợp lý.

Trừ phi, Trình Tú Lộ nhằm vào Niên Tiểu Mộ vì lý do khác.

Hoặc là, Niên Tiểu Mộ chính là người của bà ta.

Trình Tú Lộ biết Dư Việt Hàn muốn đuổi Niên Tiểu Mộ đi, cho nên hai người bắt tay nhau, cố ý diễn một vở kịch như vậy trước mặt anh, nhằm xóa bỏ những nghi ngờ của anh đối với cô.

Như vậy có thể giải thích, vì sao Niên Tiểu Mộ chỉ là một người hộ lý nho nhỏ lại có hiểu biết về kim cương.

Nếu cô đã sớm biết kim cương trong tay Trình Tú Lộ là giả, những lời cô nói về việc làm sao để phát hiện kim cương giả có lẽ đã được hai người chuẩn bị từ trước, vì vậy mà…

Nếu phân tích sự việc theo chiều hướng này thì… sắc mặt của trợ lý càng lúc càng khó coi hơn.

“Cậu chủ, rốt cuộc Niên Tiểu Mộ có phải là nằm vùng hay không?”

Nếu là thật, không thể để cô tiếp tục ở lại biệt thự nhà họ Dư được.

Nếu không phải, Trình Tú Lộ hao hết tâm tư muốn đuổi cô đi, vậy tất nhiên là có bí mật không muốn cho ai biết, bọn họ không thể tùy tiện đuổi người đi…

Đặc biệt hiện tại, sau lưng Niên Tiểu Mộ còn có một chỗ dựa vững chắc đến ngay cả Dư Việt Hàn cũng bó tay, Tiểu Lục Lục!

Trợ lý hoàn toàn suy sụp.

Ván cờ này không thể phá giải!

“…” Nghe trợ lý hỏi, Dư Việt Hàn nhíu mày lại.

Anh cũng rất muốn biết cô có phải là nằm vùng hay không.

Lần đầu tiên trong đời, anh không thể nhìn ra được người đứng ở trước mặt mình đang nói thật hay nói dối.

Cô giống như một quả bóng được bao trùm bởi vô số bí ẩn.

Bóc tách từng lớp từng lớp, khi mà ta cho rằng sẽ thấy được chân tướng thì cái mà ta nhìn thấy chỉ là trái tim chân thành của cô.

Nhưng khi chuẩn bị tin tưởng cô, lại phát hiện sau lưng cô có rất nhiều chuyện không thể giải thích…

Niên Tiểu Mộ, rốt cuộc cô là ai?



Trong biệt thự nhỏ.

Trình Tú Lộ vừa vào phòng liền vẫy tay cho bảo mấy người giúp việc ra ngoài.

Xoay người đóng cửa phòng lại, quay đầu nhìn về phía người đã trốn ở đây từ rất lâu.

Bà ta đi đến, vung tay lên, tặng cho người đó một cú tát trời giáng.

“Bốp!”

Cú tát quá mạnh khiến Phương Chân Y ngã ra sau, đầu va ngay vào tường.

Cô ta đau đớn kêu lên:

“Bà chủ…”

“Đồ vô dụng, cái kế hay mà cô bảo tôi ấy, cái gì mà chắc chắn sẽ đuổi được con ranh Niên Tiểu Mộ đang cản đường tôi đi, nhưng kết quả là gì hả?” Trình Tú Lộ nghiến răng nghiến lợi.

Niên Tiểu Mộ không những không bị đuổi mà còn khiến bà ta trở thành trò cười cho cả biệt thự nhà họ Dư.

Hiện tại không ai không biết, bà hai nhà họ Dư là kẻ quê mùa, không phân biệt được đâu là kim cương giả, đâu là kim cương thật, thậm chí còn ôm đồ giả gọi là đồ vô giá!

Nghĩ đến đây, Trình Tú Lộ thật sự rất muốn xé xác Niên Tiểu Mộ ra.

Còn Phương Chân Y, người bày kế này cho bà ta cũng không thể không trở thành đối tượng để bà ta giận cá chém thớt!

“Bà chủ, sai lầm lần này chỉ là ngoài ý muốn, dù sao không ai ngờ được cái kẹp kim cương kia lại là đồ giả…” Phương Chân Y gắng gượng để lấy lại tinh thần, ôm mặt, hai mắt rưng rưng, mở miệng.

Có nói thế nào thì mưu kế của cô ta không có vấn đề.

Kế hoạch thất bại là do bản thân Trình Tú Lộ, ai bảo bà ta không phân biệt được hàng thật hàng giả chứ, giờ lại còn giận chó đánh mèo cô ta.

Ánh mắt Phương Chân Y tối sầm lại, nghiến chặt răng.

“Ngoài ý muốn? Là ai nói với tôi, Niên Tiểu Mộ chẳng qua chỉ là kẻ lơ mơ đến cả chương trình hộ lý cũng không học xong, rất dễ xử lý, hả?” Trình Tú Lộ đi về phía trước, ngồi xuống sô pha.

Nhưng vừa ngồi xuống lại chạm đến vết thương ở dưới mông, bà ta hít hà một hơi.

Biểu tình trên mặt càng thêm vặn vẹo.

“Cô ta là một hộ lý không chỉ có hiểu biết mà còn có cả khả năng giám định đá quý, nhưng cô không biết, đúng không? Cô tìm hiểu tin tức kiểu gì thế hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện