Niên Tiểu Mộ, “…”

Hóa ra anh đặc biệt gọi cô vào phòng làm việc là vì chuyện này.

Nên nói thật hay là nói một lời nói dối đầy thiện ý đây? Niên Tiểu Mộ rối rắm một lúc, bắt gặp đôi mắt đen u ám của người đàn ông nào đó, cô quyết định, để an toàn thì tốt hơn hết là nên nói thật.

“Khi bà ấy bảo tôi cài cái kẹp tóc lên cho bà ấy, tôi vừa cầm lên liền có cảm giác khác thường, hình như nó nặng hơn những chiếc kẹp tóc kim cương khác. Hơn nữa độ sáng cũng không đúng, cho nên lúc đó tôi mới cố ý liếc thêm mấy cái.” Niên Tiểu Mộ bình tĩnh kể lại.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ cô sẽ tốt bụng nhắc nhở một tiếng.

Nhưng mà rõ ràng Trình Tú Lộ đang nhằm vào cô, khiến cô tới biệt thự nhỏ, không chừng còn có chuyện xấu gì nữa.

Cho nên lúc ấy cô không nói gì.

Cũng bởi vì như vậy, nên hôm nay cô mới không bị coi là kẻ trộm cắp.

“Cô có hiểu biết về kim cương?” Dư Việt Hàn nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng.

Một người bình thường sẽ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với trang sức có giá trị.

Hơn nữa kim cương này còn được nạm trên chiếc kẹp tóc, cô chỉ dựa vào cảm giác, đã có thể nhận thấy bất thường.

Chuyện này chỉ có thể nói, cô thường xuyên được chạm vào những loại trang sức đắt tiền nên mới có thể tạo thành thói quen chỉ sờ thôi cũng biết.

Nhưng người như vậy không giàu có cũng là người có quyền thế, vậy nên, sao cô có thể chỉ là một hộ lý nho nhỏ được?

Đôi mắt Dư Việt Hàn trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn cô cũng sắc bén giống như tia laser, muốn xuyên thủng cô…

“Trước khi tôi học hộ lý, đã có một thời gian làm ở cửa hàng chuyên doanh, sản phẩm bán chính là trang sức nạm kim cương, chỉ cần nhìn qua kim cương một lần, tôi có thể lập tức nhìn ra thật hay giả!” Niên Tiểu Mộ không chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, cười tủm tỉm trả lời.

Đôi mắt linh động tràn ngập tự tin.

Dứt lời, giống như nghĩ tới cái gì, cô lại mở miệng giải thích, “Anh yên tâm, hiện tại tôi là hộ lý chuyên nghiệp, nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Lục Lục thật tốt.”

“…” Nhân viên quầy chuyên doanh?

Vậy mà anh lại quên mất đây cũng là một cách khác để được tiếp xúc với các trang sức đắt tiền.

Nhưng vì sao anh lại cảm thấy, lời cô nói cũng không hoàn toàn là sự thật?

Là anh đa nghi quá sao?

“Cậu chủ, nếu anh không còn gì dặn dò thì tôi xin phép xuống tầng trước, Tiểu Lục Lục đang đợi tôi.” Niên Tiểu Mộ nói xong, ánh mắt đã nhìn chằm chằm ra cửa.

Lo lắng Tiểu Lục Lục là thật, nhưng sợ hãi Dư Việt Hàn cũng là thật.

Không biết vì sao, cô cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô rất đáng sợ!

Nếu tiếp tục ở lại, cô sợ mình không chịu nổi áp lực, nói thẳng ra mình biết nhìn kim cương là vì chính bản thân cô có khả năng này chứ không phải bởi vì đã từng làm ở quầy bán hàng chuyên doanh.

Thực ra, cô được nhận vào làm trong quầy chuyên doanh trang sức là vì có đôi hỏa nhãn kim tinh này.

Đá quý gì, chỉ cần cô liếc mắt nhìn một cái, cô có thể nhìn ra thật giả, rồi đưa ra giá trị của nó.

Mặc dù không đến mức chính xác trăm phần trăm, nhưng cũng khoảng tám hoặc  chín mươi phần trăm.

Chính cô cũng không biết tại sao mình lại có khả năng này…

Nếu nói cho Dư Việt Hàn, ngộ nhỡ anh không tin thì càng phiền toái.

Cô là một nhân vật nhỏ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện!

Thấy anh không nói gì, Niên Tiểu Mộ coi như anh đồng ý, xoay người chạy như bay khỏi phòng làm việc.

Bóng cô vừa biến mất, trợ lý lập tức đi ra từ một gian phòng khác, “Cậu chủ, nếu lời Niên Tiểu Mộ nói là sự thật, vậy chuyện hôm nay chắc chỉ là trùng hợp.”

Bọn họ vẫn luôn lo lắng, người chăm sóc cho Tiểu Lục Lục là người do Dư Huy Duy sắp xếp.

Nhưng thấy Trình Tú Lộ nhằm vào Niên Tiểu Mộ như vậy, như vậy có thể rửa sạch hiềm nghi của cô.

“Trùng hợp?” Dư Việt Hàn tựa vào lưng ghế, ngón tay thon dài nhẹ gõ xuống bàn, đôi mắt đen thâm thúy.

Nghe vậy, trợ lý ngẩn ra.

Sau đó, giống như nghĩ đến gì đó, lập tức ngẩng đầu lên.

“Cậu chủ lo lắng chuyện hôm nay chẳng qua là một vở kịch do người sắp đặt sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện