Niên Tiểu Mộ vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều hít ngược một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn Trình Tú Lộ đều thay đổi.

Nếu như cái kẹp tóc kim cương trên tay bà ta là giả, không chỉ Niên Tiểu Mộ có thể thoát khỏi tội danh ăn cắp, mà còn cho mọi người biết, đường đường là bà chủ của nhà họ Dư, mà ngay cả kim cương thật hay giả cũng không phân biệt được, ôm lấy hàng giả mà rêu rao là vật vô giá…

Đây quả thực còn mất mặt hơn bị ăn tát trước mặt mọi người!

“Đồ đê tiện, cô đang nói hươu nói vượn gì thế? Sao kẹp tóc kim cương của tôi là giả được, rõ ràng cô muốn thoát tội nên mới ăn không nói có như thế!” Trình Tú Lộ nhìn ánh mắt giễu cợt của mọi người xung quanh, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, tức giận gầm lên.

Ngay cả bà ta cũng không phát hiện ra cái kẹp đó là giả, làm sao một hộ lý nhỏ nhoi như Niên Tiểu Mộ có thể phát hiện ra được? Đúng rồi! Chắc chắn cô muốn thoát tội nên đổi trắng thay đen!

“Có phải nói hươu nói vượn hay không thì chỉ cần bà đưa cái kẹp này đi giám định là biết ngay.” Niên Tiểu Mộ thản nhiên nhìn người phụ nữ đang muốn xé xác cô, cô lùi về sau, ăn miếng trả miếng luôn.

“Thật ra thì không cần phiền phức như vậy, chỉ cần làm mấy thí nghiệm nhỏ thôi là có thể chứng minh được kim cương trên kẹp tóc của bà là thật hay giả.”

Niên Tiểu Mộ chậm rãi mở miệng, nói ra một vài phương pháp.

Dùng mắt để nhận biết như thế nào, dùng dụng cụ kiểm tra ra sao, cô đều hướng dẫn cho Trình Tú Tú một cách kỹ càng tỉ mỉ.

Cô càng nói, sắc mặt Trình Tú Lộ ngày càng khó coi.

Cô có thể dễ dàng phát hiện ra được kim cương giả, bà ta lại không thể, lại bị một hộ lý chỉ rõ ra trước mặt mọi người…

Dư Huy Huy là con riêng của ông cụ Dư. Sau khi được đưa về nhà họ Dư, Trình Tú Lộ cũng đi theo. Trước đó bà ta cũng chỉ là một phụ nữ bình thường, không hiểu cuộc sống hào môn. Bà ta nghe nói, kim cương rất đắt, các cô chủ bà chủ trong giới hào môn đều thích các loại trang sức bằng kim cương, bà ta chạy theo xu hướng cũng đi theo mua.

Không ngờ lại mua phải hàng giả, còn dùng một cái kẹp tóc làm bằng kim cương giả để hãm hại Niên Tiểu Mộ.

Trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.

Nếu tin bà chủ nhà họ Dư ngay cả kim cương mà cũng không phân biệt được bị truyền ra ngoài, làm sao bà ta còn có mặt mũi xuất hiện trong giới thượng lưu nữa?

Sắc mặt Trình Tú Lộ ngay lập tức trắng bệch!

Nắm chặt cái kẹp tóc trong tay.

Bây giờ không phải là lúc tìm cách đuổi Niên Tiểu Mộ ra khỏi nhà họ Dư, mà là làm sao bà ta có thể lấy lại mặt mũi của mình.

“Đừng tưởng những lời khua môi múa mép của cô là đúng, nếu cô hiểu biết nhiều như vậy, sao không làm nhân viên giám định đi, làm hộ lý làm gì?” Trình Tú Lộ không đủ tự tin gầm lên một câu, chợt lộ ra vẻ khoan dung độ lượng, ngẩng đầu lên.

“Người trong nhà này nhiều như vậy, ra vào thường xuyên, tuy cái kẹp tóc được tìm thấy trong phòng cô, nhưng chưa chắc là cô đã lấy, tôi là người rộng lượng, không so đo với cô, nhưng không được có lần sau.”

Trình Tú Lộ xoay người nhìn Dư Việt Hàn.

“Việt Hàn à, giờ thím tìm được kẹp tóc rồi, thím cũng không phải là người khắt khe nên…”

“Vừa rồi thím đã nói nhà họ Dư vì không có ai lập ra quy củ mới xảy ra những chuyện như vậy, vậy hôm nay cháu tuyệt đối không thể xử lý cho qua chuyện được!” Giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Dư Việt Hàn vang lên.

Nói xong liền sải bước đi đến sô pha, ngồi xuống.

Hai chân thon dài vắt chéo, nhướng mày nhìn quản gia.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy kẹp tóc của bà chủ đi làm giám định!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện