Giờ cô mới biết, vì sao lúc đó Trình Tú Lộ lại nằng nặc bắt cô phải kẹp tóc cho bà ta.

Hóa ra đây là kế hoạch đã được bà ta đặt ra từ trước để vu oan cô, nhằm đuổi cô ra khỏi biệt thự nhà họ Dư…

Chỉ sợ sau khi cô chạm vào cái kẹp tóc đó thì Trình Tú Lộ không cho ai động vào nó nữa, rồi thần không biết quỷ không hay để vào trong phòng của cô.

Cứ như vậy, trên kẹp tóc chỉ có dấu vân tay của cô, sau khi có kết quả kiểm nghiệm, dù cô nói gì thì cũng không ai tin.

Thực sự là một mưu kế âm độc, thủ đoạn cao thật! “Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận!” Trình Tú Lộ dương dương tự đắc bước lên, mặt mày lộ ra vẻ tàn nhẫn, “Nếu không phải là cô ăn trộm, tại sao trên kẹp tóc lại có dấu vân tay của cô? Cô đừng nói là tôi bảo cô giúp tôi kẹp lên tóc nhé, ai cũng biết vết thương trên mông của tôi là do cô làm hại, tôi nào dám sai cô.”

Niên Tiểu Mộ, “...”

Tuy rằng sự việc xảy ra như đúng lời bà ta nói, nhưng Trình Tú Lộ đã cướp lời cô nói trước, nếu cô nói như vậy, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho là cô đang kiếm cớ.

“Việt Hàn, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có, nếu cháu không biết xử lý thế nào thì thím chỉ có thể báo cảnh sát, không biết một người ăn cắp chiếc kẹp tóc kim cương quý giá như vậy, sẽ bị xử lí như thế nào?”

Trình Tú Lộ đắc ý đến vểnh đuôi lên tận trời.

Nói xong, lại nói thêm mấy câu.

“Nhắc đến mới nhớ, bà cháu lớn tuổi rồi, cháu lại không lấy vợ, biệt thự nhà họ Dư lại thiếu người quản lí, mới làm cho những người này đều ăn phải gan hùm mật gấu, người thì lười nhác, người thì trộm đồ. Nếu để thím quản lý biệt thự này, nhất định sẽ lập ra quy định, chắc chắn sẽ không xảy ra những chuyện như thế nữa!”

Ý của lời này muốn nói là bà lão Dư đã già rồi nên hồ đồ, không bằng nhanh chóng thối lui nhường chỗ cho người khác.

Dư Việt Hàn sa sầm mặt lại.

Đôi mắt đen lóe lên tia tức giận, vừa muốn mở miệng thì Niên Tiểu Mộ đã bước lên trước.

“Chẳng phải là bà nói tôi trộm cái kẹp tóc của bà sao? Vậy tôi hỏi bà một câu, trong biệt thự nhà họ Dư có nhiều thứ giá trị như vậy, tại sao tôi lại phải trộm một cái kẹp chẳng đáng là bao?”

“Cô đang nói hươu nói vượn gì đó? Đây là kẹp tóc kim cương, quý báu lắm nhé!”  Trình Tú Lộ tức giận đến mức suýt ngất đi.

Bà ta cố ý chọn đồ vật mình quý trọng nhất, mới làm người khác tin là Niên Tiểu Mộ nảy lòng tham nên mới trộm cắp.

“Kim cương? Tôi thấy là khối pha lê thì đúng hơn.” Niên Tiểu Mộ bước lên trước, nhận lấy cái kẹp từ trong tay quản gia, giơ lên.

Giơ tới trước mặt mọi người.

Kim cương tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, vô cùng chói mắt.

Trình Tú Lộ thấy vậy thì tự tin càng lớn, chỉ nghĩ Niên Tiểu Mộ vì muốn thoát tội cho mình, cố ý nói như vậy, lập tức cười lạnh ra tiếng.

“Tôi thấy cô điên rồi mới dám bịa đặt nói láo…”

“Bà chủ thấy rõ ràng, kim cương thật sự dưới ánh sáng sẽ vô cùng lóa mắt, nhưng viên kim cương trên chiếc kẹp này lại thiếu tự nhiên, vừa thấy chính là giả!”Niên Tiểu Mộ ném chiếc kẹp trong tay vào ngực Trình Tú Lộ.

Không đợi bà ta lấy lại tinh thần, lại chậm rãi bổ sung.

“Kim cương tự nhiên rất ít nhẵn nhụi cả trong lẫn ngoài, thông thường sẽ có một vài khuyết điểm nhỏ, hơi phớt vàng, nhưng đồ giả thì không như vậy. Ví dụ như kim cương trên chiếc kẹp của bà chủ, nếu tôi đoán không lầm, hẳn là làm bằng cách oxy hóa, cũng chính là kim cương nhân tạo.”

“…”

Trình Tú Lộ hoàn toàn ngây ngẩn.

Chiếc kẹp trong tay có nhìn sao cũng không thể thấy giống với những gì Niên Tiểu Mộ nói.

Giây tiếp theo, liền thấy Niên Tiểu Mộ đi tới trước mặt bà ta, rõ ràng chỉ là một hộ lý, nhưng lại cao quý giống như một công chúa, gằn từng chữ một.

“Mấy đồng tiền là có thể mua được một miếng pha lê, chỉ có bà chủ mới coi nó như kho báu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện