Chẳng ai nghĩ tới Dư Việt Hàn sẽ trở về lúc này.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng khách đều ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Quản gia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức ra đón, cung kính cúi người, “Cậu chủ.”
Ánh mắt Dư Việt Hàn đảo quanh mọi người trong phòng khách, tầm mắt cố ý vô tình tránh đi Niên Tiểu Mộ, người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Sau đó, nhàn nhạt mở miệng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, trợ lý đi theo sau anh lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta kinh ngạc nhìn boss nhà mình.
Vừa rồi ở bên ngoài, bọn họ đã nghe thấy không ít lời bàn tán, nhưng cậu chủ là người trăm công nghìn việc, có bao giờ thấy anh hỏi mấy chuyện kiểu lông gà vỏ tỏi này đâu?
Chẳng lẽ là vì chuyện này liên quan đến cô chủ nhỏ? Hay là vì…
Khi ba chữ “Niên Tiểu Mộ” hiện lên trong đầu, người trợ lý rùng mình một cái.
Chắc chắn là anh ta bị ảo giác!
“Anh Hàn, là như vậy, tôi vừa mới nhận ca, liền phát hiện hộp thuốc của cô chủ nhỏ bị người khác làm ướt.” Phương Chân Y gần như là xông lên, giành quyền lên tiếng trước với quản gia.
Từ giây phút cô ta nhìn thấy Dư Hàn Việt, ánh mắt liền không dời đi được.
Hiện giờ, nghe thấy anh hỏi, làm sao cô ta có thể bở lỡ cơ hội lộ mặt và cũng là cơ hội bôi nhọ Niên Tiểu Mộ được?
Nói xong cô ta mới nhận ra được bản thân đã phản ứng một cách quá vội vàng, liền giơ tay giả vờ lau khóe mắt, căn bản không có giọt nước mắt nào.
“Xin lỗi anh Hàn, tại tôi quá lo lắng cho cô chủ nhỏ nên thất lễ.”
Cô ta cho rằng, dù Dư Việt Hàn không nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như cô ta, thì ít nhất cũng sẽ bởi vì lo lắng cho con gái mình mà quát mắng Niên Tiểu Mộ vài câu.
Nhưng ai biết được, cô ta nói xong, anh lại không hề có chút phản ứng nào.
Thậm chí anh còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái…
Cứ như vậy, lướt qua cô ta, đi đến trước mặt Niên Tiểu Mộ.
“Cô nói đi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, lộ ra từ tính, vô cùng dễ nghe.
“…” Trong lòng Niên Tiểu Mộ đã nghẹn một cơn tức, đột nhiên nghe thấy giọng anh, hơi ngẩn ra.
Vừa rồi anh nói cái gì?
Vì sao giọng điệu của anh không giống như muốn chất vấn cô, mà như là… Anh không tin lời tố cáo của Phương Chân Y, muốn cho cô có cơ hội để giải thích mọi chuyện?
Không hiểu sao lòng Niên Tiểu Mộ lại xẹt qua một tia ấm áp.
Đến cả cơn giận trong lồng ngực cũng được xoa dịu không ít.
“Tôi không làm ướt thuốc…”
“Niên Tiểu Mộ, đến lúc này rồi cô còn không thừa nhận sai lầm của mình? Còn dám nói dối trước mặt anh Hàn?”
Niên Tiểu Mộ vừa mở miệng giải thích, Phương Chân Y liền vội vàng xông lên chặn lời cô.
“Anh Hàn, lúc ấy trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, tôi tận mắt nhìn thấy, khi cô ta mở hòm thuốc ra, thuốc đã bị ướt, ngoại trừ cô ta thì còn có ai?”
Tiểu Lục Lục là cô chủ nhỏ nhà họ Dư, thân phận tôn quý.
Chắc chắn trong phòng cô bé không lắp đặt camera, vì vậy thì có khác gì cô ta muốn nói cái gì thì chính là cái đó sao.
Đáy mắt Phương Chân Y hiện lên tia đắc ý, tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Anh Hàn, còn c….”
“Câm miệng!” Dư Việt Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Niên Tiểu Mộ, nghe thấy không? Anh Hàn bảo cô câm miệng…” Phương Chân Y mới nói được một nửa liền ngây ngẩn cả người.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Tôi bảo cô câm miệng.” Anh lạnh lẽo gằn từng chữ.
“…” Cái gì?
Phương Chân Y sững sờ tại chỗ.
Quản gia lấy lại tinh thần, lập tức nghiêm mặt, “Phương Chân Y, ở nhà họ Dư, khi cậu chủ không cho cô nói chuyện thì không được lắm miệng! Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ lập tức mời cô rời đi!”
Phương Chân Y, “…”
Lúc này chẳng phải anh nên tức giận vô cùng, rồi muốn đuổi Niên Tiểu Mộ đi sao?
Vì sao, hiện tại người bị dạy dỗ lại là cô ta?
Trong lúc nhất thời, mọi người trong phòng khách đều ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Quản gia là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức ra đón, cung kính cúi người, “Cậu chủ.”
Ánh mắt Dư Việt Hàn đảo quanh mọi người trong phòng khách, tầm mắt cố ý vô tình tránh đi Niên Tiểu Mộ, người có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh.
Sau đó, nhàn nhạt mở miệng, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe vậy, trợ lý đi theo sau anh lảo đảo một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất.
Anh ta kinh ngạc nhìn boss nhà mình.
Vừa rồi ở bên ngoài, bọn họ đã nghe thấy không ít lời bàn tán, nhưng cậu chủ là người trăm công nghìn việc, có bao giờ thấy anh hỏi mấy chuyện kiểu lông gà vỏ tỏi này đâu?
Chẳng lẽ là vì chuyện này liên quan đến cô chủ nhỏ? Hay là vì…
Khi ba chữ “Niên Tiểu Mộ” hiện lên trong đầu, người trợ lý rùng mình một cái.
Chắc chắn là anh ta bị ảo giác!
“Anh Hàn, là như vậy, tôi vừa mới nhận ca, liền phát hiện hộp thuốc của cô chủ nhỏ bị người khác làm ướt.” Phương Chân Y gần như là xông lên, giành quyền lên tiếng trước với quản gia.
Từ giây phút cô ta nhìn thấy Dư Hàn Việt, ánh mắt liền không dời đi được.
Hiện giờ, nghe thấy anh hỏi, làm sao cô ta có thể bở lỡ cơ hội lộ mặt và cũng là cơ hội bôi nhọ Niên Tiểu Mộ được?
Nói xong cô ta mới nhận ra được bản thân đã phản ứng một cách quá vội vàng, liền giơ tay giả vờ lau khóe mắt, căn bản không có giọt nước mắt nào.
“Xin lỗi anh Hàn, tại tôi quá lo lắng cho cô chủ nhỏ nên thất lễ.”
Cô ta cho rằng, dù Dư Việt Hàn không nhớ rõ một nhân vật nhỏ bé như cô ta, thì ít nhất cũng sẽ bởi vì lo lắng cho con gái mình mà quát mắng Niên Tiểu Mộ vài câu.
Nhưng ai biết được, cô ta nói xong, anh lại không hề có chút phản ứng nào.
Thậm chí anh còn không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái…
Cứ như vậy, lướt qua cô ta, đi đến trước mặt Niên Tiểu Mộ.
“Cô nói đi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên, lộ ra từ tính, vô cùng dễ nghe.
“…” Trong lòng Niên Tiểu Mộ đã nghẹn một cơn tức, đột nhiên nghe thấy giọng anh, hơi ngẩn ra.
Vừa rồi anh nói cái gì?
Vì sao giọng điệu của anh không giống như muốn chất vấn cô, mà như là… Anh không tin lời tố cáo của Phương Chân Y, muốn cho cô có cơ hội để giải thích mọi chuyện?
Không hiểu sao lòng Niên Tiểu Mộ lại xẹt qua một tia ấm áp.
Đến cả cơn giận trong lồng ngực cũng được xoa dịu không ít.
“Tôi không làm ướt thuốc…”
“Niên Tiểu Mộ, đến lúc này rồi cô còn không thừa nhận sai lầm của mình? Còn dám nói dối trước mặt anh Hàn?”
Niên Tiểu Mộ vừa mở miệng giải thích, Phương Chân Y liền vội vàng xông lên chặn lời cô.
“Anh Hàn, lúc ấy trong phòng chỉ có hai người chúng tôi, tôi tận mắt nhìn thấy, khi cô ta mở hòm thuốc ra, thuốc đã bị ướt, ngoại trừ cô ta thì còn có ai?”
Tiểu Lục Lục là cô chủ nhỏ nhà họ Dư, thân phận tôn quý.
Chắc chắn trong phòng cô bé không lắp đặt camera, vì vậy thì có khác gì cô ta muốn nói cái gì thì chính là cái đó sao.
Đáy mắt Phương Chân Y hiện lên tia đắc ý, tiếp tục thêm mắm dặm muối.
“Anh Hàn, còn c….”
“Câm miệng!” Dư Việt Hàn lạnh lùng mở miệng.
“Niên Tiểu Mộ, nghe thấy không? Anh Hàn bảo cô câm miệng…” Phương Chân Y mới nói được một nửa liền ngây ngẩn cả người.
Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dư Việt Hàn.
“Tôi bảo cô câm miệng.” Anh lạnh lẽo gằn từng chữ.
“…” Cái gì?
Phương Chân Y sững sờ tại chỗ.
Quản gia lấy lại tinh thần, lập tức nghiêm mặt, “Phương Chân Y, ở nhà họ Dư, khi cậu chủ không cho cô nói chuyện thì không được lắm miệng! Nếu còn tiếp tục, tôi sẽ lập tức mời cô rời đi!”
Phương Chân Y, “…”
Lúc này chẳng phải anh nên tức giận vô cùng, rồi muốn đuổi Niên Tiểu Mộ đi sao?
Vì sao, hiện tại người bị dạy dỗ lại là cô ta?
Danh sách chương