Phương Chân Y nói xong, không chỉ khiến quản gia mà còn khiến cả Niên Tiểu Mộ đều nhìn về phía cô ta.

Người phụ nữ này lại muốn làm cái gì?

Phương Chân Y dịu dàng cười, nhìn về phía quản gia, “Là như vậy, cách thức chăm sóc của mỗi hộ lý là khác nhau, vì để chăm sóc cô chủ nhỏ tốt hơn, tôi cần Niên Tiểu Mộ bàn giao công việc với tôi.”

“…” Chỉ là bàn giao công việc?

Đáy mắt Niên Tiểu Mộ hiện lên một tia kinh ngạc.

Yêu cần đơn giản như vậy, kể cả quản gia không đồng ý, cô cũng sẽ đồng ý.

Ca phẫu thuật của Tiểu Lục Lục rất thành công nên vết thương đang hồi phục rất tốt. Nhưng dù sao cô bé cũng chỉ là một đứa bé mấy tuổi nên cần phải chăm sóc tỉ mỉ và cẩn thận.

Mà bản thân cô cũng muốn nhắc nhở Phương Chân Y một số thứ cần phải chú ý.

“Có thể, tôi trông cô chủ nhỏ cho, hai người trao đổi đi.” Quản gia nói xong liền bế Tiểu Lục Lục lên.

Nghe thấy quản gia nói được, đáy mắt Phương Chân Y lóe lên một tia đắc ý, bước đầu tiên trong kế hoạch của cô ta đã hoàn thành rồi, cô ta xoay người đi vào trong phòng.

Lần thứ hai vào phòng Tiểu Lục Lục, đáy mắt cô ta vẫn không che giấu được sự bất ngờ trước vẻ xa hoa này.

Đây là cuộc sống của kẻ có tiền…

Một đứa bé mà cũng được sống như một công chúa…

“Bắt đầu từ đâu?” Niên Tiểu Mộ hỏi luôn.

Nghe thấy giọng của cô, Phương Chân Y thu hồi vẻ vô cùng hâm mộ trong mắt, ánh mắt trở nên kiêu ngạo, tùy tiện giơ ngón tay chỉ về phía hòm thuốc, “Bắt đầu từ nó đi.”

“Buổi chiều sáu giờ tôi đã thay thuốc cho Tiểu Lục Lục, cô chỉ cần thay cho cô bé một lần nữa trước khi đi ngủ…”

Không đợi cô nói hết, Phương Chân Y liền ngắt lời cô.

“Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô còn muốn giả vờ cái gì?”

“…” Niên Tiểu Mộ ngẩn ra.

Lời này của cô ta có ý gì?

Người vẫn luôn giả vờ chẳng lẽ không phải là cô ta sao?

“Niên Tiểu Mộ, rốt cuộc cô muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi nhà họ Dư?” Phương Chân Y tiến lên, vênh váo tự đắc hỏi.

“…” Giờ thì Niên Tiểu Mộ mới hiểu, bàn giao công việc chỉ là cái cớ mà thôi.

Làm sao Phương Chân Y có thể thật sự quan tâm Tiểu Lục Lục được, cô ta chỉ muốn ra oai mà thôi.

“Vớ vẩn.” Niên Tiểu Mộ vừa định đóng nắp hòm thuốc để rời đi, Phương Chân Y liền duỗi tay ra ngăn cản cô.

“Niên Tiểu Mộ, hôm nay cô không muốn đi, cũng phải rời đi!”

Dứt lời, Phương Chân Y liền vươn tay cầm lấy một cốc nước trên bàn đổ vào hòm thuốc.

“Cô làm cái gì vậy?”

Niên Tiểu Mộ kinh ngạc giữ chặt cổ tay Phương Chân Y, kéo tay cô ta ra.

Cô vội vàng kiểm tra hòm thuốc.

Đây là thuốc để Tiểu Lục Lục dùng tối nay…

Nhưng không đợi cô lấy thuốc ra xem, Phương Chân Y đã đặt cái cốc không trên tay về chỗ cũ, sau đó chạy đến cửa hô to.

“Niên Tiểu Mộ, cô dám làm thuốc của cô chủ nhỏ bị ướt, cô chăm sóc kiểu gì vậy?”

Một tiếng này nháy mắt liền kinh động đến mọi người trong phòng khách.

Niên Tiểu Mộ chưa kịp phản ứng lại, quản gia đã đi vào phòng, nhìn thấy thuốc bị làm ướt, mà Niên Tiểu Mộ đang ôm hòm thuốc, sắc mặt lập tức trầm xuống…

“Không phải tôi…”

“Niên Tiểu Mộ, cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Quản gia vung tay, ý bảo những người vây xem ra khỏi phòng.

Trong phòng khách.

Quản gia sa sầm mặt đứng phía trước.

Tức giận đến cả người phát run, không ngừng chỉ vào mặt Niên Tiểu Mộ.

“Cô, cô, cô… Cô định giải thích thế nào hả?”

“Còn cần giải thích cái gì? Quản gia, vừa rồi ông cũng thấy, tất cả thuốc đều bị ướt, nếu không phải tôi yêu cầu bàn giao công việc, thì có lẽ đến lúc đó, người phải chịu trách nhiệm sẽ là tôi…” Phương Chân Y giành nói trước, vừa nói vừa nức nở như sắp khóc.

Đang định nói gì nữa, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng chào cung kính.

“Cậu chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện