Triệu Nhã ngẩng lên nhìn thiếu niên trước mặt, thở nhẹ một hơi rồi bảo:

- Tâm ý của đệ ta ghi nhận, nhưng người này... đệ không động được đâu.

Không động được? Triệu Thừa Doãn rất ngạc nhiên. Bản thân mình tôn quý tới đâu, hắn tự biết. Tại đất Thượng, Triệu gia hắn chính là bá chủ. Có hai vị gia gia chống lưng, Triệu Thừa Doãn hắn xưa giờ nào đã biết sợ ai? Cho dù tính cả Hạng quốc, lời hắn nói ra cũng cực kì trọng lượng. Đứng trước hắn, dẫu con cháu vương công đại thần cũng chẳng dám làm cao. Ấy vậy mà...

Không động được? Biểu tỷ nói hắn không động được?

Đối phương rốt cuộc có thân phận gì mà biểu tỷ lại đánh giá cao tới vậy?

- Biểu tỷ, kẻ đó là ai?

- Trần Tĩnh Kỳ.

- Trần Tĩnh Kỳ?

- An vương Trần Tĩnh Kỳ.

Triệu Thừa Doãn có chút im lặng. Thú thật hắn đã không hề nghĩ tới. Trần Tĩnh Kỳ kia lưu ở Triệu phủ còn chưa quá hai hôm, trong khi biểu tỷ của hắn thì chỉ vừa mới trở về đêm qua... Giữa hai kẻ hoàn toàn xa lạ, lần đầu chạm mặt, rốt cuộc lại xảy ra chuyện gì? Chiếu theo thái độ của biểu tỷ thì rõ ràng nàng đối với Trần Tĩnh Kỳ rất có thành kiến, chắc chắn đã nếm chịu thiệt thòi.

- Biểu tỷ, Trần Tĩnh Kỳ kia đã làm gì tỷ?

Triệu Nhã lắc đầu:

- Bỏ đi, chuyện này đệ không giúp gì được đâu.

- Ai nói đệ không giúp được!

Triệu Thừa Doãn tỏ vẻ bất bình, ý tứ không phục.

- Trực tiếp động tay động chân có thể đệ không dám, nhưng nếu dùng mưu trí...

- Mưu trí?

Triệu Nhã như cũ vẫn cho rằng quá khó đối với Triệu Thừa Doãn:

- Thừa Doãn, ngay đến đại gia gia còn chẳng thể làm gì được hắn, chút tài trí của đệ thì có được bao nhiêu tác dụng chứ?

Triệu Thừa Doãn càng nghe trong dạ lại càng khó chịu. Triệu Nhã là nữ nhân mà hắn yêu thích, khi đứng trước nàng hắn tự nhiên luôn muốn thể hiện, chuộng sự đề cao. Trần Tĩnh Kỳ? Thì thế nào chứ?

- Biểu tỷ, đại gia gia không thể không có nghĩa đệ cũng không thể. Tỷ chưa biết đấy thôi, hôm qua đệ đã thắng cả đại gia gia lẫn Trần Tĩnh Kỳ.

Chuyện mà Triệu Thừa Doãn đang đề cập dĩ nhiên chính là ván cờ bữa trước. Hoặc do hắn nghĩ quá đơn giản, hoặc do hắn đã cố tình phô trương năng lực bản thân. Mục đích? Cốt để được nữ nhân trước mặt trọng thị hơn thôi.

Chi tiết cụ thể Triệu Nhã nào biết. Nàng nhìn biểu đệ của mình với ánh mắt ngạc nhiên, xen lẫn ngờ vực:

- Thừa Doãn, đệ không đùa ta đấy chứ? Đệ thắng được cả đại gia gia và Trần Tĩnh Kỳ? Mà đệ thắng họ trên phương diện nào?

Triệu Thừa Doãn dường chẳng muốn kể rõ, lấy tay chỉ vào đầu mình mà rằng:

- Đệ thắng bằng cái này.

Triệu Nhã cảm thấy khó tin, nhưng trông bộ dáng có chút dương dương tự đắc kia của Triệu Thừa Doãn, nàng không nghĩ hắn đang nói dối. Nửa năm xa cách, tài trí biểu đệ chả lẽ đã tiến xa tới vậy rồi ư?

- Biểu tỷ, đệ sẽ không khiến tỷ phải thất vọng đâu. Nói cho đệ biết, Trần Tĩnh Kỳ đã làm gì tỷ?

- Chuyện này...

Trước thái độ ngập tràn tự tin của hắn, Triệu Nhã rốt cuộc cũng bằng lòng đem sự việc đêm qua kể lại. Biết đâu đứa biểu đệ này của nàng thực có khả năng đè ép được Trần Tĩnh Kỳ...

Triệu Nhã ngồi kể, Triệu Thừa Doãn thì đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe. Trái với Triệu Thừa Phong, sau khi nghe xong, thay vì nhìn nhận một cách công tâm, hắn chỉ chú trọng vào các tình tiết bất lợi, thiệt thòi mà Trần Tĩnh Kỳ đã gây cho Triệu Nhã. Nàng bị khinh rẻ thế nào, xúc phạm ra sao, đó là tất cả những gì còn đọng lại.

- Lý nào lại vậy!

Ngữ khí bất bình, thần tình tức giận, Triệu Thừa Doãn siết chặt nấm tay, thốt ra những lời hằn hộc.

- Trần Tĩnh Kỳ kia đúng là khinh người quá thể, chẳng những khinh rẻ tỷ mà còn xúc phạm đến Triệu gia ta, hừ...!

- Đúng vậy, hắn ta rất quá đáng. Trước bao nhiêu người như vậy hắn lại khi dễ ta, làm ta bẽ mặt... Nếu mà không dạy cho hắn một bài học, để hắn nếm trái đắng thì ta thật khó có thể ăn ngon ngủ yên.

Triệu Nhã lập tức gật đầu đồng thuận ngay.

- Biểu tỷ, chuyện này cứ giao cho đệ. Đệ sẽ chỉnh hắn, giúp tỷ đòi lại công đạo.

Đối với năng lực của biểu đệ mình, Triệu Nhã dù có đánh giá cao nhưng nghĩ kẻ cần giáo huấn là Trần Tĩnh Kỳ thì trong lòng không khỏi lo ngại. Đối phương nói sao cũng là một vị Đại học sĩ tài trí bất phàm, từng được di trượng nàng ca ngợi "thiên cổ kỳ nhân"...

- Thừa Doãn, đệ tính chỉnh hắn thế nào?

Triệu Thừa Doãn trầm ngâm giây lát, rồi đáp:

- Biểu tỷ đừng lo, đệ đã có tính toán.

Là như vậy, đại khái chung chung. Triệu Thừa Doãn chẳng hề nói rõ chi tiết cho Triệu Nhã nghe. Có lẽ hắn đang ra vẻ thâm sâu, hoặc cũng có khi tất cả chỉ đơn thuần ngụy tạo.

Đáp án, phải để cho thời gian trả lời.

Sẽ rất nhanh thôi...

...

Triệu Thừa Doãn vì nữ nhân trong mộng nhảy vào can thiệp, Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên là không thể biết được. Hiện giờ hắn đâu còn trong phủ, sớm đã ra ngoài. Nhưng thiết nghĩ, kể cả có nắm rõ đầu đuôi sự vụ, dám cá hắn cũng chả bận tâm nhiều lắm đâu. Triệu Nhã chỉ là một cô nhóc đanh đá chưa trải sự đời, còn Triệu Thừa Doãn... hắn lại càng xem thường.

Trên con đường lớn của Lạc Dương, Trần Tĩnh Kỳ thong thả bước đi, cây quạt giấy trên tay thỉnh thoảng phẩy nhẹ, dáng vẻ tiêu dao. Theo phía sau hắn, như cũ vẫn là mấy người Phạm Duệ, Hà Lôi. Không quên chức trách, những thị vệ đại nội này, ai nấy cũng đều đang âm thầm cảnh giác chung quanh.

Tuy nói ở đây là Lạc Dương - cương thổ nước Hạng, nhưng một ngày chưa về tới đế đô thì nguy cơ vẫn chưa hết. An nguy của Trần Tĩnh Kỳ, bọn họ tuyệt không dám lơ là. Vị An vương điện hạ này, tầm quan trọng, sức ảnh hưởng còn trên cả bậc vương công đại thần bình thường.

Đại Hạng hôm nay, mấy ai bì được với hắn?

Trong sự bảo hộ của đám người Phạm Duệ, Hà Lôi, Trần Tĩnh Kỳ nhàn nhã đưa chân dạo bước. Hắn cũng chả có cái gọi là chủ đích rõ ràng, chỉ tùy tiện nhìn ngắm phong cảnh, nghe ngóng thế sự mà thôi.

- Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây! Bánh bao mới ra lò đây!

- Tiểu thư, ghé mua son phấn đi! Mặt hàng hôm nay đều là loại thượng hạng đấy!

- Khách quan, xin hãy xem qua xấp vải này...

Hai bên đường, hàng quán nối nhau san sát, đủ những tiếng rao, lời mời. Bầu không khí phải nói rất là náo nhiệt.

Bản thân mình, thỉnh thoảng Trần Tĩnh Kỳ cũng dừng chân nán lại, theo lời mời mọc xem qua một ít đồ vật. Có ngọc bội, có trâm cài đầu, có giày dép... Hầu hết đều thuộc chủng loại phổ thông, hắn đơn thuần coi qua cho biết, hứng thú chẳng đáng bao nhiêu.

Cứ thế, hắn thong dong dạo bước, dọc theo con đường lớn tiến về khu thành bắc của Lạc Dương...

...

Cách đó một quãng, theo chiều ngược lại, giống như Trần Tĩnh Kỳ, một thiếu nữ cũng đang nhàn rỗi dạo chơi, vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh vật chung quanh.

Thiếu nữ còn rất trẻ, tuổi bất quá mười bảy mười tám, mặc một bộ đồ sặc sỡ, đủ sắc trắng xanh đỏ vàng, vô cùng nổi bật. Càng khiến người chú ý hơn là dung nhan của nàng: cực kì xinh đẹp. Vẻ đẹp của nàng, nó không giống Triệu Nhã - cao sang, sắc sảo; nét đẹp này, hết sức thanh tân, ngập tràn khả ái.

"Sức sống", đấy là ấn tượng đầu tiên khi mọi người trông thấy nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện