Tâm tư của Triệu Nhã, oán ý của nàng, Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên chẳng khó suy ra. Dù vậy, hắn không sợ.
Việc gì phải? Ở trong mắt hắn, Triệu Nhã bất quá cũng chỉ là một cô nhóc hãy còn non nớt, chưa trải bao nhiêu sự đời. Đáng để hắn lưu tâm hoạ chăng gia gia của nàng: Triệu Thừa Phong. Vị quốc trượng này, tâm tư rất đỗi thâm sâu, phong thái hành xử có mấy phần giống với Hạng đế Lý Uyên.
- Phù...
Đang bước dọc hành lang, bước chân Trần Tĩnh Kỳ bỗng đột ngột dừng lại. Trong tiếng thở mạnh, hắn ngoái đầu nhìn lại phía sau, hướng căn phòng mà mình đang trú ngụ, cũng là nơi mình mới rời đi.
- May mà ta sớm có chuẩn bị, bằng không chắc sẽ phải ăn trái đắng của lão hầu gia rồi.
- Vương gia, vị cô nương chua ngoa đanh đá mà chúng ta gặp đêm qua ở đài Vân Mộng thật sự là cháu gái của Thọ Đình hầu?
Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc Hà Lôi - người vừa mới hỏi, nhẹ gật đầu:
- Không sai, nàng ta đích xác là cháu gái của lão hầu gia, tên gọi Triệu Nhã. Theo ta thấy thì lão hầu gia có vẻ rất cưng chiều nàng.
Kế bên Hà Lôi, Phạm Duệ lên tiếng:
- Vương gia, liệu Triệu tiểu thư có ý nghĩ sẽ gây khó dễ cho ngài không?
Đêm qua Triệu Nhã nàng bị Trần Tĩnh Kỳ làm bẽ mặt, trong lòng chắc chắn đã ghi hận. Chiếu theo phong cách hành xử, có thể thấy Triệu Nhã vốn chẳng phải người dễ trêu, khí độ rất hẹp. Với bản tính kiêu căng ngạo mạn kia, lại cộng thêm sự hậu thuẫn của Thọ Đình hầu, nếu nàng muốn làm ra chuyện bất lợi cho Trần Tĩnh Kỳ thì cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Trần Tĩnh Kỳ cười nhạt, bảo:
- Cảnh giác một chút là được.
Rồi hắn vung quạt, quay người hướng đại môn Triệu phủ bước đi.
Thoát khỏi lão hầu gia vốn chẳng dễ, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng không muốn lại bị lão tìm tới tiếp tục dây dưa. Lại nói, thời gian hắn lưu lại Lạc Dương chỉ còn một ngày, dĩ nhiên là phải tranh thủ đi nhìn ngắm thêm một chút. Cảnh sắc thành Lạc Dương, tính ra cũng khá thú vị, vẫn còn nhiều nơi hắn chưa kịp ghé đến.
...
Trái với kẻ vừa mới rời đi, bên trong Triệu phủ, Triệu Nhã lúc này vẫn đang nặng lòng suy tư. Cả đêm rồi nàng không ngủ, thần sắc hiện có phần nhợt nhạt, hai mắt cũng có chút thâm quầng.
Theo hầu bên cạnh, Phương Di tỏ ra lo lắng:
- Tiểu thư, đêm qua tiểu thư khó ngủ sao?
- Chưa trả mối nhục lòng ta khó yên.
Triệu Nhã tiếp lấy chiếc khăn từ tay tì nữ của mình, chậm rãi lau mặt. Lau xong, nàng tùy tiện đem chiếc khăn trên tay vứt sang một bên, rồi nhấc chân tiến đến chỗ chiếc bàn trang điểm nằm sát mép tường.
Phương Di cẩn thận sửa sang đầu tóc cho tiểu thư mình, thỉnh thoảng lén nhìn vào trong gương để quan sát sắc diện.
"Xem ra trong lòng tiểu thư vẫn còn đang rất tức giận."
Dạ Phương Di thầm bất an. Sao có thể không e ngại chứ? Kẻ mà tiểu thư nàng tính đối phó chính là An vương Trần Tĩnh Kỳ - người đang được Hạng đế Lý Uyên trọng thị, đã đóng góp rất nhiều công lao cho nước Hạng. Thân phận của hắn, tính ra có khi còn quý hơn tiểu thư nàng.
Địa vị như thế, danh tiếng như thế, một khi tiểu thư gây chuyện, làm không khéo e sẽ có hậu quả khôn lường...
- Tiểu thư...
- Sao?
- Nô tì... Nô tì nghĩ...
- Biểu tỷ! Biểu tỷ!
Đương lúc Phương Di định nêu ra ý kiến của mình thì từ bên ngoài, một giọng nam nhân vọng vào. Tiếng kêu dồn dập, sự kích động chẳng khó nghe ra.
Đối với nó - thanh âm dồn dập ấy, Phương Di vốn không xa lạ. Mày liễu khẽ cau, nhưng rất nhanh đã liền tiêu thất, nàng nhìn xuống Triệu Nhã.
- Là biểu ca, ngươi ra mở cửa đi.
- Dạ.
Tuy trong lòng có chút không thoải mái song ngoài mặt Phương Di vẫn tỏ ra nhu thuận gật đầu, đi ra mở cửa.
Cửa vừa hé mở, bóng dáng Triệu Thừa Doãn đã liền hiện rõ.
Thân khoác cẩm y, hông vắt bảo ngọc, tay cầm chiết phiến, hình ảnh điển hình của một vị công tử thế gia. Không thể phủ nhận là Triệu Thừa Doãn rất tuấn tú, khí chất rất bất phàm, song, dẫu bất phàm hơn nữa thì cũng chẳng thể làm Phương Di sinh tâm cảm mến được, trái lại chỉ khiến nàng thêm khó chịu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, phận nô tì nàng sao dám biểu lộ ra. Giữ thái độ ôn nhu điềm đạm, nàng cất lời chào hỏi.
- Công tử.
Một chút Triệu Thừa Doãn cũng chả buồn để mắt. Hắn gạt Phương Di sang một bên, trực tiếp tiến vào bên trong.
- Biểu tỷ!
Nhìn thấy Triệu Nhã, Triệu Thừa Doãn tỏ ra rất đỗi vui mừng, nhanh chân áp sát.
- Biểu tỷ rốt cuộc cũng chịu trở về rồi, thật tốt quá!
Khác Phương Di, Triệu Nhã vốn có quan hệ rất tốt với Triệu Thừa Doãn nên khi thấy hắn vì sự trở về của mình mà hân hoan như vậy thì trong lòng cũng khá dễ chịu. Nàng tươi cười đáp lại:
- Xem đệ nói kìa, cứ như ta đã đi năm mười năm không bằng.
- Năm mười năm? Nếu mà tỷ thật đi năm mười năm, chắc đệ sẽ chết vì thương nhớ tỷ mất.
Giọng nói thâm tình, tuyệt nhiên chẳng giả. Hơn ai hết, Phương Di dám khẳng định. Triệu Thừa Doãn, hắn đối với tiểu thư nàng sớm đã có tình ý.
Phải, chính là tình ý, giữa nam nhân và nữ nhân. Cái này cũng không hiếm lạ, đáng phải ngạc nhiên. Triệu Thừa Doãn và Triệu Nhã tuy là tỷ đệ có chung huyết thống, nhưng phần huyết thống này đã nhạt đi khá nhiều. Bởi tính ra, bọn họ thuộc đời thứ tư rồi. Với lại, ở xã hội này, pháp luật vốn cũng không cấm cái chuyện anh chị em họ ngoại gần lấy nhau. Giống như trường hợp của Trung vương Lý Long Việt vậy, người mà hắn lấy vốn dĩ chính là biểu muội của hắn, cả hai đều có chung một vị gia gia.
Kẻ bên ngoài tỏ, nhưng người trong cuộc dường như vẫn chưa tường. Nghe qua những lời thâm tình của Triệu Thừa Doãn, thần sắc Triệu Nhã cũng không có bao nhiêu khác lạ, bất quá cười thêm mấy tiếng.
- Thừa Doãn, mới nửa năm không gặp mà đệ đã trở nên ba hoa như vậy rồi. Ta thật thấy lo cho nữ nhân thành Lạc Dương này đấy.
- Gì chứ? Thành Lạc Dương này, tỷ nghĩ có nữ nhân xứng với đệ sao?
Hai người nói thêm mấy câu thì đầu đối diện Triệu Nhã đưa tay che miệng, ngáp dài một cái. Vẫn nhất mực lưu tâm từng cử chỉ, Triệu Thừa Doãn thấy vậy liền hỏi:
- Biểu tỷ, khí sắc của tỷ hình như không tốt. Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
- Ngon giấc? Ta sao có thể ngủ ngon được chứ.
Nghe ra ngữ khí bất bình, trong lòng Triệu Thừa Doãn lại càng nghi hoặc. Tối qua hắn có uống chút rượu, lên giường khá sớm nên đã không biết Triệu Nhã trở về, cho tới sáng nay nghe người báo lại mới hay.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra cho Triệu Nhã, khiến nàng khó chịu?
- Biểu tỷ, làm sao vậy? Bộ có ai chọc giận tỷ ư?
- Nếu thật có thì đệ tính làm gì?
- Đệ sẽ trừng trị hắn!
Triệu Thừa Doãn nói mà không cần suy nghĩ, thái độ rất kiên quyết, dáng vẻ khá hung hăng.
Chỉ là, biểu hiện của hắn, ở trong mắt Phương Di lại giống như trò hề.
Người ta là An vương tôn quý, một tâm phúc đang rất được Hoàng thượng trọng thị, đã làm rất nhiều chuyện lớn lao cho nước Hạng. Trừng trị? Dựa vào Triệu Thừa Doãn hắn?
Phương Di khinh thường.
Việc gì phải? Ở trong mắt hắn, Triệu Nhã bất quá cũng chỉ là một cô nhóc hãy còn non nớt, chưa trải bao nhiêu sự đời. Đáng để hắn lưu tâm hoạ chăng gia gia của nàng: Triệu Thừa Phong. Vị quốc trượng này, tâm tư rất đỗi thâm sâu, phong thái hành xử có mấy phần giống với Hạng đế Lý Uyên.
- Phù...
Đang bước dọc hành lang, bước chân Trần Tĩnh Kỳ bỗng đột ngột dừng lại. Trong tiếng thở mạnh, hắn ngoái đầu nhìn lại phía sau, hướng căn phòng mà mình đang trú ngụ, cũng là nơi mình mới rời đi.
- May mà ta sớm có chuẩn bị, bằng không chắc sẽ phải ăn trái đắng của lão hầu gia rồi.
- Vương gia, vị cô nương chua ngoa đanh đá mà chúng ta gặp đêm qua ở đài Vân Mộng thật sự là cháu gái của Thọ Đình hầu?
Trần Tĩnh Kỳ khẽ liếc Hà Lôi - người vừa mới hỏi, nhẹ gật đầu:
- Không sai, nàng ta đích xác là cháu gái của lão hầu gia, tên gọi Triệu Nhã. Theo ta thấy thì lão hầu gia có vẻ rất cưng chiều nàng.
Kế bên Hà Lôi, Phạm Duệ lên tiếng:
- Vương gia, liệu Triệu tiểu thư có ý nghĩ sẽ gây khó dễ cho ngài không?
Đêm qua Triệu Nhã nàng bị Trần Tĩnh Kỳ làm bẽ mặt, trong lòng chắc chắn đã ghi hận. Chiếu theo phong cách hành xử, có thể thấy Triệu Nhã vốn chẳng phải người dễ trêu, khí độ rất hẹp. Với bản tính kiêu căng ngạo mạn kia, lại cộng thêm sự hậu thuẫn của Thọ Đình hầu, nếu nàng muốn làm ra chuyện bất lợi cho Trần Tĩnh Kỳ thì cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Trần Tĩnh Kỳ cười nhạt, bảo:
- Cảnh giác một chút là được.
Rồi hắn vung quạt, quay người hướng đại môn Triệu phủ bước đi.
Thoát khỏi lão hầu gia vốn chẳng dễ, Trần Tĩnh Kỳ hắn cũng không muốn lại bị lão tìm tới tiếp tục dây dưa. Lại nói, thời gian hắn lưu lại Lạc Dương chỉ còn một ngày, dĩ nhiên là phải tranh thủ đi nhìn ngắm thêm một chút. Cảnh sắc thành Lạc Dương, tính ra cũng khá thú vị, vẫn còn nhiều nơi hắn chưa kịp ghé đến.
...
Trái với kẻ vừa mới rời đi, bên trong Triệu phủ, Triệu Nhã lúc này vẫn đang nặng lòng suy tư. Cả đêm rồi nàng không ngủ, thần sắc hiện có phần nhợt nhạt, hai mắt cũng có chút thâm quầng.
Theo hầu bên cạnh, Phương Di tỏ ra lo lắng:
- Tiểu thư, đêm qua tiểu thư khó ngủ sao?
- Chưa trả mối nhục lòng ta khó yên.
Triệu Nhã tiếp lấy chiếc khăn từ tay tì nữ của mình, chậm rãi lau mặt. Lau xong, nàng tùy tiện đem chiếc khăn trên tay vứt sang một bên, rồi nhấc chân tiến đến chỗ chiếc bàn trang điểm nằm sát mép tường.
Phương Di cẩn thận sửa sang đầu tóc cho tiểu thư mình, thỉnh thoảng lén nhìn vào trong gương để quan sát sắc diện.
"Xem ra trong lòng tiểu thư vẫn còn đang rất tức giận."
Dạ Phương Di thầm bất an. Sao có thể không e ngại chứ? Kẻ mà tiểu thư nàng tính đối phó chính là An vương Trần Tĩnh Kỳ - người đang được Hạng đế Lý Uyên trọng thị, đã đóng góp rất nhiều công lao cho nước Hạng. Thân phận của hắn, tính ra có khi còn quý hơn tiểu thư nàng.
Địa vị như thế, danh tiếng như thế, một khi tiểu thư gây chuyện, làm không khéo e sẽ có hậu quả khôn lường...
- Tiểu thư...
- Sao?
- Nô tì... Nô tì nghĩ...
- Biểu tỷ! Biểu tỷ!
Đương lúc Phương Di định nêu ra ý kiến của mình thì từ bên ngoài, một giọng nam nhân vọng vào. Tiếng kêu dồn dập, sự kích động chẳng khó nghe ra.
Đối với nó - thanh âm dồn dập ấy, Phương Di vốn không xa lạ. Mày liễu khẽ cau, nhưng rất nhanh đã liền tiêu thất, nàng nhìn xuống Triệu Nhã.
- Là biểu ca, ngươi ra mở cửa đi.
- Dạ.
Tuy trong lòng có chút không thoải mái song ngoài mặt Phương Di vẫn tỏ ra nhu thuận gật đầu, đi ra mở cửa.
Cửa vừa hé mở, bóng dáng Triệu Thừa Doãn đã liền hiện rõ.
Thân khoác cẩm y, hông vắt bảo ngọc, tay cầm chiết phiến, hình ảnh điển hình của một vị công tử thế gia. Không thể phủ nhận là Triệu Thừa Doãn rất tuấn tú, khí chất rất bất phàm, song, dẫu bất phàm hơn nữa thì cũng chẳng thể làm Phương Di sinh tâm cảm mến được, trái lại chỉ khiến nàng thêm khó chịu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, phận nô tì nàng sao dám biểu lộ ra. Giữ thái độ ôn nhu điềm đạm, nàng cất lời chào hỏi.
- Công tử.
Một chút Triệu Thừa Doãn cũng chả buồn để mắt. Hắn gạt Phương Di sang một bên, trực tiếp tiến vào bên trong.
- Biểu tỷ!
Nhìn thấy Triệu Nhã, Triệu Thừa Doãn tỏ ra rất đỗi vui mừng, nhanh chân áp sát.
- Biểu tỷ rốt cuộc cũng chịu trở về rồi, thật tốt quá!
Khác Phương Di, Triệu Nhã vốn có quan hệ rất tốt với Triệu Thừa Doãn nên khi thấy hắn vì sự trở về của mình mà hân hoan như vậy thì trong lòng cũng khá dễ chịu. Nàng tươi cười đáp lại:
- Xem đệ nói kìa, cứ như ta đã đi năm mười năm không bằng.
- Năm mười năm? Nếu mà tỷ thật đi năm mười năm, chắc đệ sẽ chết vì thương nhớ tỷ mất.
Giọng nói thâm tình, tuyệt nhiên chẳng giả. Hơn ai hết, Phương Di dám khẳng định. Triệu Thừa Doãn, hắn đối với tiểu thư nàng sớm đã có tình ý.
Phải, chính là tình ý, giữa nam nhân và nữ nhân. Cái này cũng không hiếm lạ, đáng phải ngạc nhiên. Triệu Thừa Doãn và Triệu Nhã tuy là tỷ đệ có chung huyết thống, nhưng phần huyết thống này đã nhạt đi khá nhiều. Bởi tính ra, bọn họ thuộc đời thứ tư rồi. Với lại, ở xã hội này, pháp luật vốn cũng không cấm cái chuyện anh chị em họ ngoại gần lấy nhau. Giống như trường hợp của Trung vương Lý Long Việt vậy, người mà hắn lấy vốn dĩ chính là biểu muội của hắn, cả hai đều có chung một vị gia gia.
Kẻ bên ngoài tỏ, nhưng người trong cuộc dường như vẫn chưa tường. Nghe qua những lời thâm tình của Triệu Thừa Doãn, thần sắc Triệu Nhã cũng không có bao nhiêu khác lạ, bất quá cười thêm mấy tiếng.
- Thừa Doãn, mới nửa năm không gặp mà đệ đã trở nên ba hoa như vậy rồi. Ta thật thấy lo cho nữ nhân thành Lạc Dương này đấy.
- Gì chứ? Thành Lạc Dương này, tỷ nghĩ có nữ nhân xứng với đệ sao?
Hai người nói thêm mấy câu thì đầu đối diện Triệu Nhã đưa tay che miệng, ngáp dài một cái. Vẫn nhất mực lưu tâm từng cử chỉ, Triệu Thừa Doãn thấy vậy liền hỏi:
- Biểu tỷ, khí sắc của tỷ hình như không tốt. Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
- Ngon giấc? Ta sao có thể ngủ ngon được chứ.
Nghe ra ngữ khí bất bình, trong lòng Triệu Thừa Doãn lại càng nghi hoặc. Tối qua hắn có uống chút rượu, lên giường khá sớm nên đã không biết Triệu Nhã trở về, cho tới sáng nay nghe người báo lại mới hay.
Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra cho Triệu Nhã, khiến nàng khó chịu?
- Biểu tỷ, làm sao vậy? Bộ có ai chọc giận tỷ ư?
- Nếu thật có thì đệ tính làm gì?
- Đệ sẽ trừng trị hắn!
Triệu Thừa Doãn nói mà không cần suy nghĩ, thái độ rất kiên quyết, dáng vẻ khá hung hăng.
Chỉ là, biểu hiện của hắn, ở trong mắt Phương Di lại giống như trò hề.
Người ta là An vương tôn quý, một tâm phúc đang rất được Hoàng thượng trọng thị, đã làm rất nhiều chuyện lớn lao cho nước Hạng. Trừng trị? Dựa vào Triệu Thừa Doãn hắn?
Phương Di khinh thường.
Danh sách chương