Thạch Thanh bĩu môi:

- Chưa từng thấy loại đàn ông nào như thế. Chẳng khác gì Trần Thế Mỹ hiện đại. Hắn cũng họ Trần, tôi thực hoài nghi không biết có phải là hậu duệ của Trần Thế Mỹ hay không? Ài, Tiểu Đào cũng cực quá, đã chịu thua thiệt. Hiểu Tuyết, con nói với Tiểu Đảo, về sau chịu khó lăn lộn, quyết không thua kém gì họ Trần bạc bẽo kia.

Hạ Thiên Nông nhíu nhíu mày, chưa kịp nói gì thêm, Thạch Thanh đã nói tiếp:

- Lão Hạ, tôi nói với ông, ông cũng không nên sống chỉ biết con đường làm quan của mình…

Thạch Thanh nói đến đây, liếc sang con gái đang đứng một bên, im lặng. Nhưng Hạ Thiên Nông đầu gối tay ấp nhiều năm với bà, làm sao không hiểu ý tứ của vợ mình? Hạ Thiên Nông thở dài, chậm rãi đi đến sôpha, ngồi xuống:

- Thôi, bà Thạch chúng ta đều là người cùng lứa, bà cũng biết, lúc đó có người nào dám vượt qua lễ giáo đâu? Ta nghĩ, Trần Phó trưởng ban cũng có nỗi khổ của mình. Dù thế nào thì ổng cũng là cha đẻ của Tiểu Đào, mặc kệ Tiểu Đào có nhận hay không, cũng không thể thay đổi sự thật.

Thạch Thanh vốn không định nói, nhưng tính bà vốn xưa nay ngay thẳng, từ trước đến nay ghét nhất là loại người có mới nới cũ này, không khỏi cười lạnh:

- Rõ ràng chính mình chức quyền mà bỏ rơi mẹ góa con côi, còn trách thời đại sao? Còn cha đẻ cái gì? Cho dù là Tiểu Đào đồng ý nhận ông ta, ông ta cũng có mặt mũi nhận Tiểu Đào sao? Nói thật dễ nghe, ông có phải cũng đang hối hận năm xưa không có đứa con riêng nào không?

Hạ Thiên Nông nhíu mày:

- Nói lung tung. Yên lành quá khó chịu hả? Ngủ ngủ. Đi ngủ. Hiểu Tuyết, cũng đi ngủ đi.

Thạch Thanh đang muốn nói tiếp, đột nhiên nhớ tới Hạ Thiên Nông mấy ngày nay "đòi hỏi" quá đà, lại nghe ông nhắc đi ngủ, lập tức mặt đỏ lên, thoáng nhìn Hạ Hiểu Tuyết đứng một bên cười tinh quái, Thạch Thanh xấu hổ đi vào phòng.

An Tại Đào ở thủ đô học tập rất nhàm chán. Mỗi ngày nghe nói về những thứ cải cách đã thuộc làu như cháo. Nào là đẩy mạnh cải cách thể chế, vấn đề tài chính tam nông… nhưng vẫn phải giả đò như là một học viên chăm chỉ cần cù, dù trong lòng vô cùng ngán ngẩm.

Đối với hắn, mớ lý luận này đã cũ rích, nhưng đối với đa số học viên thì là tư tưởng chính trị cực kỳ tiên tiến. Cho nên bọn họ đều rất hào hứng lắng nghe. Với những người lăn lộn chốn quan trường, nếu nắm chắc lý luận chính trị, thì chắc chắn sẽ có lợi ích lớn.

An Tại Đào lúc này cũng hiểu, khóa học Thanh niên ưu tú cấ tỉnh là do chỉ thị của lãnh đạo trung ương. Ban tổ chức Trung ương giao cho các Ban tổ chức Tỉnh ủy chọn lựa, đề cử lực lượng cán bộ nguồn sau này cho mình. Nói cách khác, các học viên ngồi đây, trải qua khóa học, sau này sẽ là những lãnh đạo nắm cương vị trọng yếu, thậm chí, hơn 10, 20 năm sau, sẽ có thể là những lãnh đạo trình độ cao cấp.

An Tại Đào hiểu cơ hội này không dễ có, thế nên hắn cũng hiểu Tỉnh ủy lựa chọn người tham dự khóa học Thanh niên ưu tú cực kỳ khắt khe. Điều kiện hàng đầu, phải là Đảng viên. Vả lại phải có bằng đại học chính quy. Điều kiện thứ hai là có tố chất tổ chức. Điều kiện thứ ba là không được quá 26 tuổi.

Ba điều kiện này, nghe qua tưởng đơn giản, thực ra bất kỳ ai muốn thỏa mãn được cả ba điều này thực sự rất khó. Có người thỏa mãn được hai điều kiện sau, thậm chí cũng có bằng đại học chính quy, nhưng lại không phải Đảng viên, có người là Đảng viên, cũng có tố chất, nhưng lại không có bằng đại học chính quy.

Không chỉ có An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết ở Tân Hải cũng chẳng vui. Ngày nào cô cũng ngồi ngây ngốc trong phòng làm việc đọc báo, sau đó chờ đến giờ tan tầm sẽ về nhà gọi điện cho An Tại Đào, xem TV sau đó tắm rồi đi ngủ. Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế, cứ như vậy nhàm chán mà qua vài năm, mãi cho đến ngày mồng 3 tháng 12, trong giờ tan tầm buổi chiều, đột nhiên cô nhận được một cái gói nhỏ.

Theo như bảo vệ của UBND thành phố nói lại thì gói quà này này không phải là gửi đến qua bưu điện, Hạ Hiểu Tuyết có chút kỳ quái. Vừa ra ngoài chờ xe bus vừa mở cái bọc, trong cái bọc đó cũng không có gì, chỉ có một phong thư và mấy cái ảnh.

Vội vàng xem xong thư đến mấy cái ảnh thấy hình chụp bóng lưng An Tại Đào khá thân mật với một cô gái nào đó, lập tức mặt cô trắng bệch, chỉ có điều, ảnh chỉ là chụp bóng lưng, không thể nhận ra cô ta là ai. Mà trong thư có nói, An Tại Đào vào thủ đô tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy, có quen một cô con gái của lãnh đạo lớn ở Trung ương, hiện đang chìm trong tình yêu nồng cháy vân vân.

Lòng Hạ Hiểu Tuyết trống rỗng, căn bản cô cũng không thể tin cũng không thể chấp nhận An Tại Đào sẽ bỏ lại cô để ở bên cạnh một cô gái khác. Theo lý, xem tình cảm của cô và An Tại Đào thì cô tin hắn, nhưng hình trong ảnh lại rõ ràng mồn một trước mắt… An Tại Đào đỡ eo cô ta, xem bộ dáng có vẻ rất thân thiết. Theo hiểu biết của cô về hắn, nếu không phải quan hệ của bọn họ tới một mức độ nhất định nào đó, căn bản hắn sẽ không công khai tiếp xúc gần gũi như thế với một cô gái.

Thực ra tâm tình của cô cũng bị chấn động, nếu cô nhìn kỹ không chừng có thể đoán ra cô ta chính là Mạnh Cúc. Đáng tiếc, tâm cô loạn như ma, tinh thần rối loạn, đã sớm không còn khả năng phán đoán.

Cô cũng không biết làm thế nào mà mình về được đến nhà, Thạch Thanh thấy sắc mặt cô không ổn bèn hỏi hai câu, thấy tay cô có cầm một phong thư và mấy cái ảnh tới cầm xem.

Thạch Thanh lập tức nổi giận lôi đình, cả giận:

- Hiểu Tuyết, thật đúng là cha nào con nấy, thật đúng là di truyền! Hiểu Tuyết, gọi điện cho hắn ta, hỏi xem hắn ta nói thế nào.

Hạ Hiểu Tuyết vô lực lắc lắc đầu, buồn rầu chui vào phòng mình không ra.

..

Thay xong bộ đồ, Hạ Hiểu Tuyết vội vàng xuống nhà, lão Cốc lái xe cho Hạ Thiên Nông đã chờ dưới nhà, thấy cô như vậy, Hạ Thiên Nông cũng không ngăn lại, chỉ có Thạch Thanh đuổi theo luôn mồm dặn cô phải giữ bình tĩnh.

Không tới bảy tiếng chạy xe theo đường cao tốc Tân Hải, xe Hồng Kỳ một đường chạy như bay, sáng sớm hôm sau khoảng 7h Hạ Hiểu Tuyết đã tới thủ đô. Cô không xuống xe, bảo lão Cốc lái thẳng tới cổng Trường Trung ương Đảng. Nói đến cũng thật khéo, vừa tới cổng trường, cô đã thoáng nhìn thấy An Tại Đào cùng một cô gái cao gầy khoác áo đen rẽ vào từ đầu đường, bảo lão Cốc lái xe đuổi theo, bóng dáng hai người đã sớm không còn thấy nữa.

Lão Cốc không nói gì thêm, chỉ cúi đầu:

- Hiểu Tuyết, chúng ta…

Hạ Hiểu Tuyết cắn chặt răng, mặt tái nhợt đi, cô một đêm không ngủ khiến cả người suy sụp. Cô yên lặng mở cửa xe, tìm điện thoại công cộng, gọi cho An Tại Đào.

Một lần, không gọi lại. Hai lần, đợi hơn 10 phút cũng không có động tĩnh. Cô cắn chặt răng lầm lì gọi lần thứ ba.

Quay về, Hạ Hiểu Tuyết trở lại xe, cúi đầu nói:

- Anh Cốc, quay về trường Đảng chờ xem.

Lão Cốc chạy xe về cách cổng trường Đảng không xa, dừng lại, tắt máy. Y đẩy cửa xe, bước ra, ngồi xổm bên đường hút liền hai điếu thuốc. Y chạy một mạch từ Tân Hải lên đây, cho dù là lái xe dày dạn kinh nghiệm cũng quá sức.

Hơn 8h, hai người lúc này mới thấy An Tại Đào vội vàng trở về. Lão Cốc nhìn về phía Hiểu Tuyết:

- Hiểu Tuyết, gọi anh ta nhé!

Hạ Hiểu Tuyết lắc đầu, buồn bã nói:

- Anh Cốc, Tiểu Đào phải đi học, chúng ta tìm một chỗ nào đó ăn đã, nghỉ ngơi, rồi buổi chiều lại tới.

Lão Cốc sửng sốt, thầm nghĩ cô lúc này gấp gáp đến đây, sao giờ lại không gặp. Nhưng Lão Cốc dù sao cũng đã hơn 30 tuổi, đối với chuyện tình cảm nam nữ cũng có chút hiểu biết, biết chính mình lúc này không nên nói gì, chỉ gật đầu, chở Hiểu Tuyết đến một khách sạn nghỉ lại, sau đó đi ăn, rồi trở về phòng ngủ.

Hạ Hiểu Tuyết đợi ở bên ngoài Trường Đảng Trung ương một lúc, tâm tình đã bình tĩnh trở lại. Cô nhớ đến kỷ niệm của mình trước đây và hiện tại, bất kể thế nào, cô cũng cảm thấy An Tại Đào không có khả năng phản bội mình. Kỳ thật, nếu không phải có mấy bức ảnh gửi cùng bức thư nặc danh kia, cô tuyệt đối không tin.

Trấn tĩnh, cô liền quyết định đợi sau khi Tiểu Đào học xong sẽ nói chuyện. Đối với người gửi thư và ảnh, cô tin rằng không phải là người tốt. Chỉ sợ người này sẽ cực kỳ mong cô đến thủ đô làm náo loạn, sau đó đứng ngoài vỗ tay chê cười.

Hạ Hiểu Tuyết tuy rằng con quan, nhưng không có thói quen kiêu ngạo của con nhà quyền thế. Tâm tính cô rộng lượng, kín đáo, nếu không phải cô rất coi trong An Tại Đào thì chắc chắn lúc đầu đã không hoảng lọa lên như thế.

5h chiều, Hạ Hiểu Tuyết đoán chừng An Tại Đào đã tan học, liền gọi điện thoại cho hắn. Lúc này An Tại Đào gọi lại rất nhanh, Hạ Hiểu Tuyết vừa buông điện thoại, điện thoại liền đổ chuông.

Nghe nói Hạ Hiểu Tuyết sáng nay gọi cho mình ba lần, An Tại Đào giải thích là sáng hắn ra ngoài ăn điểm tâm, không cầm theo điện thoại, Lại nghe nói cô đến thủ đô, không khỏi kinh ngạc, nhưng không gì thêm, vội vàng chạy đến.

Nhìn bóng dáng anh tuấn quen thuộc của An Tại Đào, Hạ Hiểu Tuyết không kìm nổi ào vào tay hắn, khóc nghẹn ngào. An Tại Đào kinh hãi, vôi vàng ôm lấy cô dịu dàng hỏi:

- Hiểu Tuyết, em sao thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện