An Tại Đạo nhẹ nhàng đỡ Mạnh Cúc yểu điệu như một bức tranh rời khỏi Cúc Lan Tiểu Trúc đi về hướng Đại học Yến Sơn. Đột nhiên, hắn mơ hồ phát hiện phía sau lưng hai người dường như có ánh đèn flash lóe lên. Hắn dĩ nhiên nhạy cảm với loại ánh sáng này, quay đầu lại, nhưng sau lưng không một bóng người, đường cái vẫn như trước ken cứng xe cộ qua lại.
Hắn giật thót mình, nhưng cũng không quá để ý, có lẽ là trùng hợp, tiếp tục dìu Mạnh Cúc đi vào Đại học Yến Sơn. Nhưng đúng lúc đó, Mạnh Cúc nhẹ nhàng đẩy An Tại Đào ra, trên gương mặt khôi phục vẻ lãnh đạm như băng đã thành cố hữu của mình.
Ai Tại Đào cười, biết cô không muốn bị người đàm tiếu, liền dừng lại:
- Cô… đến nơi rồi!
Mạnh Cúc chậm rãi quay đầu nhìn An Tại Đào, đôi mắt sáng nhìn chăm chăm vào hắn, chợt bật cười khanh khách:
- Kêu tôi là chị, gọi là chị Cúc. Từ lúc này, chị là chị của hai người.
An Tại Đào thở dài, do dự một chút, liền gọi:
- Chị Cúc!
Mạnh Cúc cười giòn tan, uyển chuyển đi vào Đại học Yến Sơn, một trận gió lạnh thổi qua, vạt áo khoác của cô bay lên. Cô duyên dáng bước đi, hai tay vung vẩy, dung nhan xinh đẹp như tiên giáng trần không vướng chút buồn đau.
Vài sinh viên nam đi qua, không khỏi ngẩn ngơ, liên tục tìm cách bắt chuyện:
- Chào Mạnh giáo sư!
Mạnh Cúc hờ hững gật đầu, cứ thế bước qua bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Ai Tại Đào đón xe đến Trường Đảng Trung ương, hôm nay là ngày khai giảng khóa tập huấn Thanh niên ưu tú, cho nên không khí trang nghiêm lạ thường. Trước cửa chính, người đến người đi, rất náo nhiệt. Đâu đâu cũng thấy bóng các nam nữ thanh niên mang theo công văn giấy tờ trên tay. An Tại Đào nhìn cánh cổng có treo bảng chữ đỏ tươi: "Trường Đảng Trung ương" khẽ thở ra một tiếng.
Hắn hiểu, chỉ cần bước qua cánh cửa này, hắn đã chính thức bắt đầu hành trang bước vào thương trường. Từ hôm nay trở đi, hắn không còn là một phóng viên nhỏ nữa. Hai tháng sau, hắn đã là một Thư ký Bí thư cấp Trưởng phòng.
Hắn cũng biết, vào thời điểm này, tham gia khóa tập huấn Thanh niên ưu tú ở Trường Đảng Trung Ương, đối với con đường làm quan về sau là một ưu thế lớn. Bởi vì những năm 90, khóa tập huấn Thanh niên ưu tú của Trường Đảng Trung ương là cái nôi nuôi dưỡng rất nhiều cán bộ chính trị tiềm năng.
Qua cổng, là một khoảng sân cỏ mọc xanh mướt, phía sau chính là hội trường lớn của Trường Đảng Trung ương.
Ở cửa hội trường, có bày một loạt bàn có trải thảm nhung màu đỏ, đó là nơi giáo viên và cán bộ trường đón tiếp các học viên đến từ các tỉnh. An Tại Đào đưa thư giới thiệu của mình lên, sau đỏ nhận một cái thẻ chứng nhận có đóng dấu đỏ của Trường Đảng Trung ương. An Tại Đào tâm tình chuyển động, hắn đem cái thẻ cất vào túi, theo dòng người đi vào hội trường.
Hắn có cảm giác khóa học này dường như có khác một chút, dường như học viên không đông bằng trước. Hắn lướt khắp hội trường thầm đếm, áng chừng nhiều lắm cũng chỉ khoảng 100 người.
Trong hội trường giống như rạp chiếu phim, An Tại Đào nhìn lướt qua, trên cùng là các cơ quan Trung ương. Tiếp theo là bốn thành phố trực thuộc Trung ương. Tỉnh Đông Sơn ở hàng ghế thứ 7. An Tại Đào đi theo chỉ dẫn, ngồi ở bên ngoài cùng hàng ghế thứ 7.
Trên hàng ghế thứ 7 đã có chừng hơn mười người ngồi chờ, bọn họ đều là các cán bộ trẻ của các cơ quan chính quyền, hắn hiểu đó là các cán bộ nguồn của các huyện thị trong tỉnh. Mười mấy năm sau, những người này nếu không phạm sai lầm gì về chính trị hoặc kinh tế, thì cơ bản đều là những người có địa vị. Nhìn xa hơn, nói không chừng, hơn 100 học viên ngồi đây sẽ có những người tiền đồ sáng láng.
An Tại Đào ngồi yên ở đó, im lặng nhìn Chủ tịch đài không có bóng người. Trên bàn Chủ tịch có một tấm biểu ngữ màu vàng cực lớn: Trường Đảng Trung ương khai mạc lớp tập huấn Thanh niên ưu tú lần thứ 8.
Hắn ngồi trong hội trường vạch kế hoạch cho kiếp sống thứ hai của mình trong chốn quan trường. Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên hắn phát hiện ở cửa chính xuất hiện một bóng dáng quen thuộc: áo khoác màu vàng thời trang, mái tóc đen nhánh bối cao quý phái, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đen pha hồng, khóe miệng cong hờn dỗi, dáng người mảnh mai yểu điệu đi tới.
Không ngờ là Lưu Ngạn!
An Tại Đào kinh ngạc, thầm nghĩ, đúng là oan gia, không ngờ cô cũng học viên của khóa học này.
Đúng là oan gia gặp oan gian, đang đi thẳng đến hàng ghế thứ nhất để tìm chỗ ngồi, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Lưu Ngạn thoáng quay lại, bỗng ngớ người, một lát sau, trừng mắt nhìn An Tại Đào một cái, đong đưa vòng eo nhỏ đi về phía chỗ ngồi của mình.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hơn 100 học viên mặc dù ngồi thưa thớt dưới hội trường, nhưng đứng dậy vỗ tay hết nên tiếng động cũng không nhỏ. Sáu bảy lãnh đạo ăn mặc nghiêm chỉnh đi lên đài, dựa theo cấp bậc ngồi xuống. Ngồi chính giữa là một người đàn ông chừng 60 tuổi, đeo kính gọng vàng, ngồi bên trái là một cán bộ dáng dấp trí thức còn khá trẻ. Lập tức có một vài học viên xì xầm nói đó là Lý hiệu phó của trường Đảng.
An Tại Đào trong lòng kinh ngạc. Phó hiệu trường thường trực Trường Đảng Trung ương là hàm Thứ trưởng. Các buổi khai mạc như thế này thường chỉ cần giáo viên chủ nhiệm hoặc phòng đào tạo lên chủ trì là được, cần gì đích thân Phó hiệu trưởng đứng ra điều hành.
Hắn lập tức liên tưởng đến việc khóa học lần này nhân số ít hơn hẳn, nghĩ bụng, hay là do đây là một khóa học đặc biệt? Đang ngồi suy đoán linh tinh, chợt nghe giọng nói điềm đạm của Lý phó hiệu trưởng vang lên qua micrro:
- Các đồng chí, trước hết, tôi xin thay mặt cho Trường Đảng Trung ương nhiệt liệt chào đón các đồng chí. Tiếp theo, xin vinh hạnh giới thiệu các vị đại biểu đến tham dự buổi lễ ngày hôm nay. Đề nghị các đồng chí nhiệt liệt hoan nghênh Phùng Trưởng Ban Thanh tra Ban Tổ chức Trung ương!
Trưởng Ban Thanh tra Ban tổ chức Trung ương? An Tại Đào trong lòng chấn động. Ban giám sát là cơ quan sắp xếp tổ chức cán bộ cấp sở. Nói cách khác, đặc thù công việc của Ban Thanh tra là cấp lãnh đạo tuyến hai, chỉ khi có chuyện gì quan trọng hoặc có tính đặc biệt, thì Trưởng ban thanh tra mới tới.
Nhìn lão Phùng đẩy cặp kính lên, đứng dậy gật đầu, hắn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng khi Lý phó hiệu trưởng giới thiệu tiếp thì hắn càng khiếp sợ. Ngồi trên bàn chủ tịch không chỉ có Trưởng ban Thanh tra Ban tổ chức Trung ương mà còn có các vị lãnh đạo các ban phòng của Ban tổ chức Trung ương, gồm có Phó chánh văn phòng, Phòng Nhân sự, … ngoài ra còn có Phó bí thư Đảng ủy Ban tổ chức Trung ương.
Trời. Ban tổ chức Trung ương không thể ngờ cử hẳn một đoàn đại biểu toàn lãnh đạo cốt cán đến tham dự khai giảng Lớp tập huấn Thanh niên ưu tú cấp tỉnh. Một Trưởng ban giám sát dẫn theo một đoàn cán bộ chủ chốt đến.
Nhiều lãnh đạo quan trọng tham dự khai giảng, toàn thể học viên lập tức hưng phấn đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt không ngừng.
Lý phó hiệu trưởng cười vang, giọng nói vẫn cực kỳ điềm đạm:
- Các đồng chí, xin mời ông Phùng lên phát biểu.
Lão Phùng lại đẩy cặp kính lên, cũng không chối từ, hướng về phía micro, dừng một chút, rồi cất tiếng, giọng nói trầm thấp uy nghiêm:
- Các đồng chí, các đồng chí đều là những thanh niên ưu tú nhất các địa phương cử đến Trường Đảng Trung ương đào tạo cán bộ nguồn. Có người là cán bộ nòng cốt của chính quyền các xã, huyện, thị. Có người là nhân tài đứng đầu các ban ngành, xí nghiệp… Tất cả mọi người đều biết, sau khi mở cửa, kinh tế nước ta phát triển, dân sinh cải thiện, đất nước giàu mạnh. Là nhờ cái gì? Nhờ đội ngũ Đảng viên gương mãu và sáng tạo. Mà các đồng chú, chính là trụ cột của Đảng, nòng cốt của Đảng trong tương lai. Chính là hy vọng của đất nước trong tương lai.
Dừng một chút, lão Phùng nói tiếp:
- Khóa học Thanh niên ưu tú cấp tỉnh này, lãnh đạo Trung ương cực kỳ chú trọng. Lãnh đạo Ban tổ chức Trung ương và Trường Đảng Trung ương yêu cầu các đồng chí trong thời gian ở trường sẽ tập trung bồi dưỡng kiến thức, thay đổi tác phong làm việc, giao lưu trao đổi kinh nghiệm, một bước nâng cao năng lực công tác và phẩm chất chính trị.
Khóa huấn luyện đối với An Tại Đào mà nói, trên cơ bản chẳng khác nào lãng phí thời gian. Nội dung học tập đơn điệu, đơn giản chia làm ba khối: một là đổi mới quan niệm, hai là kiến thiết bộ máy đảng viên trong sạch, ba là kiến thiết nông thông.
Nhóm học viên trên cơ bản vào Trường Đảng Trung ương đều ở ký túc xá. KTX điều kiện cũng không quá tệ. Ở cùng phòng với An Tại Đào là một thanh nhiên đến từ Lục Đảo. Hình như người này ở thủ đô có người nhà, nên anh ta để hành lý trong phòng nhưng không ngủ lại. Mỗi ngày tan học đều tìm cách trốn ra ngoài Trường biệt tăm biệt tích. An Tại Đạo không những không quản mà còn mừng vì được yên tĩnh.
Lễ khai giảng chấm dứt, đêm đó, hắn gọi điện thoại đến Hạ gia, nói chuyện với Hạ Thiên Nông một lúc về sự đặc biệt của khóa học lần này. Hạ Thiên Nông thấy tính chất đặc biệt của khóa học cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng không nói gì thêm, chỉ dặn dò An Tại Đào phải quý trọng cơ hội, ngoài việc học tập, còn phải tận dụng cơ hội quan hệ với các học viên khác. Vì tương lai của mình chính trong quan trường.
Kỳ thật, hợn một tháng thì học được cái gì chứ? Đơn giản chính là lấy tiếng. Học không phải thực chất mà là thái độ, hoặc nói cách khác, là một thủ đoạn của Ban tổ chức Trung ương để bồi dưỡng cán bộ nguồn của chính mình, cũng chẳng khác nào cuộc thi đình xưa kia của vương triều phong kiến. Qua sự xét duyệt của các lãnh đạo, anh tự khắc trở thành môn sinh đệ tử của người đó.
Hạ Thiên Nông do dự một hồi, rồi quyết định gọi cho Đỗ Canh. Ông thực sự cũng không biết chính xác Đỗ Canh gửi An Tại Đào tham gia khóa học lần này là cố ý hay chỉ là ngẫu nhiên?
Đỗ Canh mỉm cười trong điện thoại, không giải thích mà chỉ nói bâng quơ vài câu, rồi dặn dò Hạ Thiên Nông phải nhắc nhở An Tại Đào tận dụng cơ hội. Hạ Thiên Nông buông điện thoại, trầm ngâm một chút, nhìn Thạch Thanh đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý:
- Bà Thạch, khẳng định là Ban tổ chức Tỉnh ủy… Có vẻ như vị thân gia này của chúng ta rất quan tâm đến An Tại Đào…
Hắn giật thót mình, nhưng cũng không quá để ý, có lẽ là trùng hợp, tiếp tục dìu Mạnh Cúc đi vào Đại học Yến Sơn. Nhưng đúng lúc đó, Mạnh Cúc nhẹ nhàng đẩy An Tại Đào ra, trên gương mặt khôi phục vẻ lãnh đạm như băng đã thành cố hữu của mình.
Ai Tại Đào cười, biết cô không muốn bị người đàm tiếu, liền dừng lại:
- Cô… đến nơi rồi!
Mạnh Cúc chậm rãi quay đầu nhìn An Tại Đào, đôi mắt sáng nhìn chăm chăm vào hắn, chợt bật cười khanh khách:
- Kêu tôi là chị, gọi là chị Cúc. Từ lúc này, chị là chị của hai người.
An Tại Đào thở dài, do dự một chút, liền gọi:
- Chị Cúc!
Mạnh Cúc cười giòn tan, uyển chuyển đi vào Đại học Yến Sơn, một trận gió lạnh thổi qua, vạt áo khoác của cô bay lên. Cô duyên dáng bước đi, hai tay vung vẩy, dung nhan xinh đẹp như tiên giáng trần không vướng chút buồn đau.
Vài sinh viên nam đi qua, không khỏi ngẩn ngơ, liên tục tìm cách bắt chuyện:
- Chào Mạnh giáo sư!
Mạnh Cúc hờ hững gật đầu, cứ thế bước qua bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, Ai Tại Đào đón xe đến Trường Đảng Trung ương, hôm nay là ngày khai giảng khóa tập huấn Thanh niên ưu tú, cho nên không khí trang nghiêm lạ thường. Trước cửa chính, người đến người đi, rất náo nhiệt. Đâu đâu cũng thấy bóng các nam nữ thanh niên mang theo công văn giấy tờ trên tay. An Tại Đào nhìn cánh cổng có treo bảng chữ đỏ tươi: "Trường Đảng Trung ương" khẽ thở ra một tiếng.
Hắn hiểu, chỉ cần bước qua cánh cửa này, hắn đã chính thức bắt đầu hành trang bước vào thương trường. Từ hôm nay trở đi, hắn không còn là một phóng viên nhỏ nữa. Hai tháng sau, hắn đã là một Thư ký Bí thư cấp Trưởng phòng.
Hắn cũng biết, vào thời điểm này, tham gia khóa tập huấn Thanh niên ưu tú ở Trường Đảng Trung Ương, đối với con đường làm quan về sau là một ưu thế lớn. Bởi vì những năm 90, khóa tập huấn Thanh niên ưu tú của Trường Đảng Trung ương là cái nôi nuôi dưỡng rất nhiều cán bộ chính trị tiềm năng.
Qua cổng, là một khoảng sân cỏ mọc xanh mướt, phía sau chính là hội trường lớn của Trường Đảng Trung ương.
Ở cửa hội trường, có bày một loạt bàn có trải thảm nhung màu đỏ, đó là nơi giáo viên và cán bộ trường đón tiếp các học viên đến từ các tỉnh. An Tại Đào đưa thư giới thiệu của mình lên, sau đỏ nhận một cái thẻ chứng nhận có đóng dấu đỏ của Trường Đảng Trung ương. An Tại Đào tâm tình chuyển động, hắn đem cái thẻ cất vào túi, theo dòng người đi vào hội trường.
Hắn có cảm giác khóa học này dường như có khác một chút, dường như học viên không đông bằng trước. Hắn lướt khắp hội trường thầm đếm, áng chừng nhiều lắm cũng chỉ khoảng 100 người.
Trong hội trường giống như rạp chiếu phim, An Tại Đào nhìn lướt qua, trên cùng là các cơ quan Trung ương. Tiếp theo là bốn thành phố trực thuộc Trung ương. Tỉnh Đông Sơn ở hàng ghế thứ 7. An Tại Đào đi theo chỉ dẫn, ngồi ở bên ngoài cùng hàng ghế thứ 7.
Trên hàng ghế thứ 7 đã có chừng hơn mười người ngồi chờ, bọn họ đều là các cán bộ trẻ của các cơ quan chính quyền, hắn hiểu đó là các cán bộ nguồn của các huyện thị trong tỉnh. Mười mấy năm sau, những người này nếu không phạm sai lầm gì về chính trị hoặc kinh tế, thì cơ bản đều là những người có địa vị. Nhìn xa hơn, nói không chừng, hơn 100 học viên ngồi đây sẽ có những người tiền đồ sáng láng.
An Tại Đào ngồi yên ở đó, im lặng nhìn Chủ tịch đài không có bóng người. Trên bàn Chủ tịch có một tấm biểu ngữ màu vàng cực lớn: Trường Đảng Trung ương khai mạc lớp tập huấn Thanh niên ưu tú lần thứ 8.
Hắn ngồi trong hội trường vạch kế hoạch cho kiếp sống thứ hai của mình trong chốn quan trường. Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên hắn phát hiện ở cửa chính xuất hiện một bóng dáng quen thuộc: áo khoác màu vàng thời trang, mái tóc đen nhánh bối cao quý phái, trên cổ quàng một chiếc khăn màu đen pha hồng, khóe miệng cong hờn dỗi, dáng người mảnh mai yểu điệu đi tới.
Không ngờ là Lưu Ngạn!
An Tại Đào kinh ngạc, thầm nghĩ, đúng là oan gia, không ngờ cô cũng học viên của khóa học này.
Đúng là oan gia gặp oan gian, đang đi thẳng đến hàng ghế thứ nhất để tìm chỗ ngồi, đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, Lưu Ngạn thoáng quay lại, bỗng ngớ người, một lát sau, trừng mắt nhìn An Tại Đào một cái, đong đưa vòng eo nhỏ đi về phía chỗ ngồi của mình.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, hơn 100 học viên mặc dù ngồi thưa thớt dưới hội trường, nhưng đứng dậy vỗ tay hết nên tiếng động cũng không nhỏ. Sáu bảy lãnh đạo ăn mặc nghiêm chỉnh đi lên đài, dựa theo cấp bậc ngồi xuống. Ngồi chính giữa là một người đàn ông chừng 60 tuổi, đeo kính gọng vàng, ngồi bên trái là một cán bộ dáng dấp trí thức còn khá trẻ. Lập tức có một vài học viên xì xầm nói đó là Lý hiệu phó của trường Đảng.
An Tại Đào trong lòng kinh ngạc. Phó hiệu trường thường trực Trường Đảng Trung ương là hàm Thứ trưởng. Các buổi khai mạc như thế này thường chỉ cần giáo viên chủ nhiệm hoặc phòng đào tạo lên chủ trì là được, cần gì đích thân Phó hiệu trưởng đứng ra điều hành.
Hắn lập tức liên tưởng đến việc khóa học lần này nhân số ít hơn hẳn, nghĩ bụng, hay là do đây là một khóa học đặc biệt? Đang ngồi suy đoán linh tinh, chợt nghe giọng nói điềm đạm của Lý phó hiệu trưởng vang lên qua micrro:
- Các đồng chí, trước hết, tôi xin thay mặt cho Trường Đảng Trung ương nhiệt liệt chào đón các đồng chí. Tiếp theo, xin vinh hạnh giới thiệu các vị đại biểu đến tham dự buổi lễ ngày hôm nay. Đề nghị các đồng chí nhiệt liệt hoan nghênh Phùng Trưởng Ban Thanh tra Ban Tổ chức Trung ương!
Trưởng Ban Thanh tra Ban tổ chức Trung ương? An Tại Đào trong lòng chấn động. Ban giám sát là cơ quan sắp xếp tổ chức cán bộ cấp sở. Nói cách khác, đặc thù công việc của Ban Thanh tra là cấp lãnh đạo tuyến hai, chỉ khi có chuyện gì quan trọng hoặc có tính đặc biệt, thì Trưởng ban thanh tra mới tới.
Nhìn lão Phùng đẩy cặp kính lên, đứng dậy gật đầu, hắn không khỏi kinh ngạc.
Nhưng khi Lý phó hiệu trưởng giới thiệu tiếp thì hắn càng khiếp sợ. Ngồi trên bàn chủ tịch không chỉ có Trưởng ban Thanh tra Ban tổ chức Trung ương mà còn có các vị lãnh đạo các ban phòng của Ban tổ chức Trung ương, gồm có Phó chánh văn phòng, Phòng Nhân sự, … ngoài ra còn có Phó bí thư Đảng ủy Ban tổ chức Trung ương.
Trời. Ban tổ chức Trung ương không thể ngờ cử hẳn một đoàn đại biểu toàn lãnh đạo cốt cán đến tham dự khai giảng Lớp tập huấn Thanh niên ưu tú cấp tỉnh. Một Trưởng ban giám sát dẫn theo một đoàn cán bộ chủ chốt đến.
Nhiều lãnh đạo quan trọng tham dự khai giảng, toàn thể học viên lập tức hưng phấn đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt không ngừng.
Lý phó hiệu trưởng cười vang, giọng nói vẫn cực kỳ điềm đạm:
- Các đồng chí, xin mời ông Phùng lên phát biểu.
Lão Phùng lại đẩy cặp kính lên, cũng không chối từ, hướng về phía micro, dừng một chút, rồi cất tiếng, giọng nói trầm thấp uy nghiêm:
- Các đồng chí, các đồng chí đều là những thanh niên ưu tú nhất các địa phương cử đến Trường Đảng Trung ương đào tạo cán bộ nguồn. Có người là cán bộ nòng cốt của chính quyền các xã, huyện, thị. Có người là nhân tài đứng đầu các ban ngành, xí nghiệp… Tất cả mọi người đều biết, sau khi mở cửa, kinh tế nước ta phát triển, dân sinh cải thiện, đất nước giàu mạnh. Là nhờ cái gì? Nhờ đội ngũ Đảng viên gương mãu và sáng tạo. Mà các đồng chú, chính là trụ cột của Đảng, nòng cốt của Đảng trong tương lai. Chính là hy vọng của đất nước trong tương lai.
Dừng một chút, lão Phùng nói tiếp:
- Khóa học Thanh niên ưu tú cấp tỉnh này, lãnh đạo Trung ương cực kỳ chú trọng. Lãnh đạo Ban tổ chức Trung ương và Trường Đảng Trung ương yêu cầu các đồng chí trong thời gian ở trường sẽ tập trung bồi dưỡng kiến thức, thay đổi tác phong làm việc, giao lưu trao đổi kinh nghiệm, một bước nâng cao năng lực công tác và phẩm chất chính trị.
Khóa huấn luyện đối với An Tại Đào mà nói, trên cơ bản chẳng khác nào lãng phí thời gian. Nội dung học tập đơn điệu, đơn giản chia làm ba khối: một là đổi mới quan niệm, hai là kiến thiết bộ máy đảng viên trong sạch, ba là kiến thiết nông thông.
Nhóm học viên trên cơ bản vào Trường Đảng Trung ương đều ở ký túc xá. KTX điều kiện cũng không quá tệ. Ở cùng phòng với An Tại Đào là một thanh nhiên đến từ Lục Đảo. Hình như người này ở thủ đô có người nhà, nên anh ta để hành lý trong phòng nhưng không ngủ lại. Mỗi ngày tan học đều tìm cách trốn ra ngoài Trường biệt tăm biệt tích. An Tại Đạo không những không quản mà còn mừng vì được yên tĩnh.
Lễ khai giảng chấm dứt, đêm đó, hắn gọi điện thoại đến Hạ gia, nói chuyện với Hạ Thiên Nông một lúc về sự đặc biệt của khóa học lần này. Hạ Thiên Nông thấy tính chất đặc biệt của khóa học cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng không nói gì thêm, chỉ dặn dò An Tại Đào phải quý trọng cơ hội, ngoài việc học tập, còn phải tận dụng cơ hội quan hệ với các học viên khác. Vì tương lai của mình chính trong quan trường.
Kỳ thật, hợn một tháng thì học được cái gì chứ? Đơn giản chính là lấy tiếng. Học không phải thực chất mà là thái độ, hoặc nói cách khác, là một thủ đoạn của Ban tổ chức Trung ương để bồi dưỡng cán bộ nguồn của chính mình, cũng chẳng khác nào cuộc thi đình xưa kia của vương triều phong kiến. Qua sự xét duyệt của các lãnh đạo, anh tự khắc trở thành môn sinh đệ tử của người đó.
Hạ Thiên Nông do dự một hồi, rồi quyết định gọi cho Đỗ Canh. Ông thực sự cũng không biết chính xác Đỗ Canh gửi An Tại Đào tham gia khóa học lần này là cố ý hay chỉ là ngẫu nhiên?
Đỗ Canh mỉm cười trong điện thoại, không giải thích mà chỉ nói bâng quơ vài câu, rồi dặn dò Hạ Thiên Nông phải nhắc nhở An Tại Đào tận dụng cơ hội. Hạ Thiên Nông buông điện thoại, trầm ngâm một chút, nhìn Thạch Thanh đứng bên cạnh cười đầy ẩn ý:
- Bà Thạch, khẳng định là Ban tổ chức Tỉnh ủy… Có vẻ như vị thân gia này của chúng ta rất quan tâm đến An Tại Đào…
Danh sách chương