Hắn chẳng hỏi tại sao, chẳng cần biết nguyên nhân Mạnh Gia Dĩnh không ở Tống gia nữa đã thuận theo đó mà dặn dò Tần quản gia. Nói xong hắn cất bước dứt khoát đi vào nhà. Hai ba bước đã đến được bậc cửa, nhanh chóng đón lấy thân hình người con gái vừa nghe tin hắn về đã chạy ra.

Sau khi đón được cô thì mạnh mẽ bế cô lên đi vào nhà.

Sở Tư Di chỉ kịp nhìn Mạnh Gia Dĩnh một cái thì tầm mắt đã bị bờ vai cao lớn của người đàn ông che đi. Cô được hắn bế vừa chạm vào ánh mắt đầy ý tứ của mẹ Tống thì không khỏi ngượng ngùng chọc hắn xấu hổ nói: "Anh buông em xuống... Em có bị thương đâu."

"Em lừa dối quân nhân."

"..."

"Phì!"

Mẹ Tống không nhịn được cười khi nghe thấy câu nói bằng cái mặt lạnh tanh kia của Tống Thượng. Vốn bà còn lo lắng không biết bình thường con trai với con dâu mình ở chung thế nào, hiện tại xem ra là không cần thiết nữa. Cho nên sắc mặt bà vốn đang không tốt cũng trở nên rạng rỡ hơn, phiền muộn bất giác tan đi một nửa. Nửa còn lại lại không thể khiến bà phiền lòng vào lúc này.

Hiện tại bà chỉ biết con trai đã trở về, có khi còn kịp thời chúc mừng sinh nhật bà, bà nên vui mới phải.

Người sống không thể cứ nhìn vào quá khứ. Mà Mạnh Gia Dĩnh đã là quá khứ rồi. Nói người Tống gia lãnh tình cũng được, nhưng ai lại vì một người khiến mình không vui mà nhớ mãi không quên, phiền muộn không ngừng.

Tống Thượng không để ý mẹ Tống cười, dứt khoát bế Sở Tư Di đến sofa trong phòng khách mới thả cô xuống.

Mẹ Tống đi tới ngồi một bên, cười tủm tỉm nhìn hai người. Nhìn đến Sở Tư Di đỏ mặt muốn tìm cái lỗ, chui.

"Công việc thế nào rồi?"

May mắn mẹ Tống không có mở miệng trêu chọc, nếu không Sở Tư Di nhất định là bị xấu hổ nướng cho chín. Cô nghe mẹ Tống hỏi người đàn ông như vậy thì cũng đưa mắt nhìn hắn.

Tống Thượng ngồi bên cạnh cô rồi mới không sao cả nói: "Đã xong rồi."

Ba cái chuyện vặt vãnh có thể để cấp dưới làm.

Trước đó Tống Thượng cũng nhận được một nhiệm vụ ngay trong thành phố S nên mới nói có thể tiện đường đến đón Sở Tư Di. Mới vài phút trước hắn còn đang tóm cổ một tên tội phạm buôn ma túy, vừa nghe cha Tống nói chuyện trong nhà thì hắn lập tức giao lại những việc sau đó cho cấp dưới mà chạy đến đây. Này cũng là do tên tội phạm kia chỉ là râu ria chứ không phải trùm sò, không đem bọn họ đặt ở trong mắt mà dám ngang nhiên xuất hiện cho nên mới bị họ tóm. Chỉ là thằng bự nhất vẫn chưa có tin tức nên thật ra không cần hắn phải tọa trấn.



Tống Thượng một câu cũng không hỏi Mạnh Gia Dĩnh sự việc. Sau khi xác định mẹ và vợ không sao thì hắn lại bắt đầu trở nên kiệm lời như trước.

Nhưng nửa tiếng sau khi cha Tống về đến nơi thì trong phòng khách không ngừng có tiếng hai cha con nói chuyện với nhau. Ngược lại là mẹ Tống và Sở Tư Di ở bên cạnh an tĩnh dưỡng thương dưỡng thương của mình.

Không khí có thể nói là hài hòa, ấm áp khó được. Không cần giả bộ, cung không có sự giả dối khiến người phiền lòng còn phải để tâm chú ý.

Buổi tối hôm đó Tống Thượng ở lại Tống gia ngủ một đêm, định bụng sáng hôm sau mới trở về.

Đêm đến, Sở Tư Di lần đầu nằm bên cạnh người đàn ông trong chính căn phòng của hắn.

Mặc dù hắn rất ít khi về nhưng ở cô xem ra nơi này nhiều khí tức của hắn hơn trong quân khu. Này có lẽ là do chỗ trong quân khu là mới chuyển đến, đương nhiên không so được với cái giường hắn ngủ từ bé đến lớn. Nơi này cũng tràn ngập khí tức của hắn, từ trang trí cho đến nội thất, màu sắc... Đương nhiên phải so trong quân khu đầy đủ hơn nhiều.

Sở Tư Di nằm giang tay giang chân trên giường mơ mang trong lúc người đàn ông đang tắm.

Cũng chẳng biết cô nghĩ gì mà đến khi Tống Thượng đi ra cô lại không biết. Thời điểm nệm giường bên cạnh lún xuống đánh động cô thì Sở Tư Di mới nhận ra.

Nhưng cô cũng không có phản ứng gì quá lớn, ngược lại an tĩnh quay đầu qua nhìn hắn, nhìn người đàn ông đang luồng tay ôm cô vào lòng. Một tay hắn cho cô gác đầu lên, một thì đặt ở trên bụng cô, trực tiếp áp lên da thịt tuyết trắng mát lạnh chứ không phải cách một lớp quần áo vướng víu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa xoa bụng của cô.

Cử chỉ của hắn quá đỗi dịu dàng khiến nội tâm Sở Tư Di lắng đọng lại một chút. Cái đau âm ỉ ở bụng cũng dần biến mất.

"Tay anh có phép màu à..."

Mặc dù cà khịa nhưng giọng cô bé tí, nghe mềm nhũn như tiếng mèo con, cào vào lòng người đàn ông ngứa ngáy không chịu được. Tống Thượng càng sẽ không so đo với cô vào lúc này chứ đừng nói bình thường hắn cũng không lý cô. Cùng lắm chịu không nổi nữa hắn lại dùng "gia pháp" đến trấn án chứ sẽ không nhiều lời với cô làm gì.

Hắn càng không nói lần sau đừng liều mạng như vậy nữa mà chỉ im lặng ở bên cô.

Một người là mẹ hắn, một người là vợ hắn, hắn có thể nói cái gì. Cùng lắm hắn lại nhiều quan tâm cô hơn, nhường nhịn cô chút nữa xem như đáp lại tấm chân tình của cô thôi.

Rốt cuộc Sở Tư Di đêm đó cũng không mở miệng hỏi được tâm sự trong lòng mình. Cô ở dưới bàn tay phép thuật của anh chồng mơ màng ngủ mất rồi.

Cô lẳng lặng nằm trong vòng tay của người đàn ông ngủ đến an ổn, không mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh lại cơn đau ở bụng ngược lại không còn quá rõ ràng nữa. Sở Tư Di cũng không có nghĩ nhiều, ở cô xem ra chỉ là chút vấn đề bé tí không đáng kể, cô lại không có yếu ớt đến mức cần phải đi bệnh viện kiểm tra.



"Hai đứa đi đường cẩn thận."

Mới sáng sớm Tống Thượng đã đưa ra quyết định rời đi, mẹ Tống tự biết không thể nói gì ngoài việc tiễn hai người đi. Nhưng trước khi đi bà vẫn căn dặn: "Tư Di vẫn còn chưa khỏe, con lái xe chậm chậm một chút."

"Con không sao rồi mẹ."

Sở Tư Di đêm qua ngủ rất ngon nên sáng năm giờ dậy cô cũng không cảm thấy quá mức chịu không nổi.

"Không thể xem thường được. Con đừng tưởng mẹ không nhìn thấy."

Mẹ Tống lại trừng mắt răn dậy cô con dâu không biết thương thân này.

Sở Tư Di chỉ có thể lè lưỡi rụt đầu rụt cổ, trong lòng lại ấm áp mà nhận sự quan tâm của bà.

Tống Thượng tự nhiên sức quan sát sẽ hơn mẹ Tống rất nhiều, đương nhiên sẽ tiếp thu căn dặn của bà. Nhưng cả hai đều không nghĩ sâu xa hơn nguyên nhân khiến Sở Tư Di khó chịu, họ chỉ cho rằng cô bị kinh hách mà thôi.

Kết quả là đoạn đường bốn tiếng đồng hồ bị hắn kéo thành sáu tiếng.

Lúc họ về đến quân khu đã là buổi trưa.

Hiện tại tự lo cơm nước thì có vẻ quá gượng ép, cho nên Tống Thượng đã đi căn-tin lấy đồ ăn về cho hai người.

Có điều Sở Tư Di lúc này lại không ăn được.

Cô đau bụng đến tái mặt, cả môi cũng trắng bệch ra.

Tống Thượng nhìn thấy cô như vậy thì không nói nhảm với cô như lúc nãy nữa. Hắn đem hai hộp cơm quăng qua một bên, một phát bế cô lên chạy thẳng đến trạm y tế nhỏ trong quân khu.

Nói là trạm y tế nhưng thiết bị bên trong chẳng thiếu gì, không khác một cái bệnh viện thu nhỏ là bao. Sau khi nghe tình hình đại khái xong thì bác sĩ ở trạm quyết định cho Sở Tư Di kiểm tra toàn thân luôn.

Kết quả là...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện