Nhưng khi thấy cô hốt nhiên nhìn mình bà đã kịp nắm lấy tay cô nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ Tư Di. Cũng đừng nghĩ nhiều, mẹ tin con."

Tin người đã liều mạng cứu mình bất chấp cả nguy hiểm.

Vành mắt Sở Tư Di có chút đỏ. Lúc này trông cô chỉ là một cô gái nhỏ chưa từng trải qua âm mưu hiểm ác, dễ dàng bị nó làm cho sợ hãi mà thôi.

"Mẹ..."

Âm thanh của cô run run: "Mẹ thấy thế nào... Có đau ở đâu không..."

Nói xong cô còn nắm tay mẹ Tống lên xem xét, dù bản thân đang run rẩy không ngừng khiến cho cánh tay của mẹ Tống cũng run theo.

Mẹ Tống cười khổ: "Sao mà không đau được, đứa ngốc."

Dù bà biết cô là lo lắng cho mình nhưng vẫn nói như vậy, thực chất cũng chỉ là khiến Sở Tư Di không nghĩ lung tung nữa. Nhưng bà vẫn nói: "Có lẽ chân bị trật rồi, nhưng không đáng ngại. Đầu chỉ bị đập một cái chắc không sao đâu. Ngược lại là con đó, Tư Di."

"Con không sao..."

Sở Tư Di chỉ lo cho bà. Bản thân không cảm thấy mình có gì đáng lo ngại. Dù sao cô vẫn còn trẻ, còn chịu được giày vò, còn mẹ Tống thì không.

Nhưng mẹ Tống lại không thấy vậy. Cho nên khi bác sĩ tư nhân đến đây bà nhất định không chịu để ông ta xem cho mình trước mà muốn ông kiểm tra cho Sở Tư Di trước.

Sau khi ông ấy phán cô chỉ là bị trấn động nội tạng nhẹ do va đập không đáng ngại, cùng lắm chỉ có một vết thương ở sau lưng là nghiêm trọng, bị bầm tím, cái trước nghỉ ngơi một thời gian cái sau thoa chút thuốc thì sẽ hết, còn lại không sao nữa thì bà mới thả tâm. Sau đó ông ấy lại kiểm tra cho mẹ Tống, nhưng giống như bà đã nói không sai lệch chút nào. Để cho chắc ăn có thể đến bệnh viện kiểm tra, dù sao mẹ Tống cũng lớn tuổi.

Một trận tai nạn ngỡ như thập tử nhất sinh cuối cùng lấy kết quả bị thương nhẹ mà kết thúc, mặc kệ là ai cũng cảm thấy may mắn không chịu được.

Nhưng bởi vì tiệc sinh nhật, sau đó mẹ Tống vẫn quyết định trước không đi khám mà khập khiễng đi tiếp khách trước. Chỉ là sau đó khách nhân thấy bà như vậy, ai nấy đều lần lượt quan tâm bà rồi bảo hẹn ngày khác tụ tập lại xem như bù đắp thì nối đuôi nhau ra về hết, ngụ ý muốn bà nghỉ ngơi cho tốt trước đi lại nói.

Một bữa tiệc được chuẩn bị kỹ lưỡng cuối cùng lấy kết quả này đặt dấu chấm tròn. Sở Tư Di sau đó đã được người làm dẫn lên phòng nằm nghỉ, nhưng bởi vì trong lòng có tâm sự, cô nằm một hồi lại không nhịn được bò dậy, định bụng đi tìm mẹ Tống.

Ai biết vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Mạnh Gia Dĩnh từ phòng mẹ Tống đi ra. Cô không biết bản thân nghĩ gì mà đã rụt người lại, đợi cô ta đi vào phòng mình rồi mới đi tới phòng mẹ Tống.

Mẹ Tống lúc này đang ngồi ở trên giường, tư thế có vẻ chưa kịp thay đổi sau khi nói chuyện xong với Mạnh Gia Dĩnh. Trên mặt thế nhưng lại không có biểu tình gì đáng nói, cùng lắm chỉ là điềm tĩnh quá mức. Chẳng hiểu sao cô có cảm giác như nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông trên người mẹ Tống.



Cũng phải, Tống Thượng là do mẹ Tống sinh ra mà.

Bởi vì Sở Tư Di không có gõ cửa mà đã vào nên bà có hơi giật mình. Nhưng sau đó biểu tình lập tức thay đổi, trở nên hiền lành có cảm xúc hơn vẫy tay gọi cô vào.

"Sao con không nghỉ ngơi đi?"

Mẹ Tống đợi cô lại gần, kéo cô ngồi trên giường rồi mới quan tâm hỏi.

"Con không an tâm."

Sở Tư Di ngược lại không có giấu giếm cảm xúc của mình, lo âu nhìn bà.

Mẹ Tống có lẽ đã nhất thanh nhị sở rồi lập tức hiểu được ý cô. Bà vỗ mu bàn tay cô trấn an: "Mẹ biết, Tư Di."

"Chuyện này không liên quan đến con. Hại con sợ hãi một phen rồi."

Mẹ Tống quá thấu đáo khiến Sở Tư Di nghẹn ngào: "Mẹ..."

Nói thật là cô rất sợ, rất muốn biết suy nghĩ của mẹ Tống lúc này. Mà sau khi được đến khẳng định của bà, cô cảm thấy bản thân liều mạng như vậy là đáng giá.

Nhưng mà...

"Mẹ ơi... Có phải..."

Sở Tư Di không nói hết nhưng mẹ Tống lại hiểu.

Dù sao chuyện có liên quan đến đôi giày cũng chỉ có ba người phụ nữ họ biết. Bà không làm, Sở Tư Di nếu muốn hại bà sẽ không liều mình cứu bà, càng không làm lộ liễu như vậy. Dù bà rất không muốn nghĩ đến quá mức nhưng sự thật rành rành, kẻ muốn hại bà là nghĩ muốn một đao vĩnh tuyệt hậu họa. Mặc kệ có họa ngầm thì sau khi bà chết cô ta vẫn có khả năng bổ khuyết rồi đem tất cả tội ác ném lên đầu Sở Tư Di.

Ngẫm lại mà xem, giữa một cô con dâu gả thay tình cảm chưa có bao nhiêu và cháu gái được nuôi trong nhà nhiều năm, được bà cưng chiều như con gái, người ta sẽ tin ai? Đương nhiên là tin Mạnh Gia Dĩnh.

Nhưng nếu nghĩ như vậy, bà thật sự là lạnh lòng.

Kết quả cho dù có nghĩ hay không, dù bà nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này thì bà cũng không còn hi vọng gì với Mạnh Gia Dĩnh nữa. Thậm trí bà còn cảm thấy bản thân anh minh một đời có lẽ đã nuôi nhầm một con bạch nhãn lang rồi. Nếu bà còn chấp mê bất ngộ thì cái nhà này sẽ tan tành mất.



Mới nãy lúc Mạnh Gia Dĩnh ở đây cũng nói rất nhiều. Mặc dù nó không nói trắng ra nhưng trước sau đều hướng nghi vấn về phía Sở Tư Di, có ý nghĩ muốn bà hiểu như vậy. Nhưng bà phiền lòng, không nói được bao nhiêu, cũng chẳng làm rõ chuyện này mà ngược lại chỉ bảo nó ngay hôm nay rời khỏi Tống gia. Có lẽ nó nhìn ra được gì đó, trong lòng cũng có quỷ nên không dám nhiều lời nữa mà ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng như vậy chẳng nói lên nó lòng dạ lang sói hay sao.

Haizz...

"Tư Di đừng sợ. Chuyện này con đừng để trong lòng nữa, phiền muộn không đâu còn không tốt cho sức khỏe."

Lòng bà rối bời, ngoài miệng chỉ nói như thế. Nhưng bà đã nói như vậy chính là đã quyết định hướng giải quyết cho chuyện này rồi nên Sở Tư Di không lại nói nữa.

"Ngày mai tiểu Thượng đến đón con sao?"

Mẹ Tống hỏi.

"Con không biết nữa."

Sở Tư Di lắc đầu.

Tống Thượng chỉ nói đến đón cô chứ không bảo là lúc nào. Bản thân cô lại không vội vàng trở về cho nên không có hỏi khi nào hắn đến. Cô nghĩ đợi tới khi hắn đến đón cô thì thôi.

Ai biết biểu chiều hôm đó Tống Thượng đã trở về rồi.

Lúc hắn đến Mạnh Gia Dĩnh đang dọn đồ, xách vali chuẩn bị rời khỏi Tống gia.

Khéo làm sao lại nhìn thấy hắn trước khi đi, Mạnh Gia Dĩnh làm sao chịu an phận cho được.

"Anh Thượng, anh nói với dì một tiếng đi! Làm sao em có thể hại dì được chứ!?"

"Rõ ràng... Rõ ràng giày do Sở Tư Di giữ..."

Cô ta lập tức đem vali ném, vừa túm tay người đàn ông khổ sở bày tỏ. Nhưng cô ta mới nói tới đây thì tay đã bị hắn hất ra.

Không biết hắn dùng bao nhiêu lực mà Mạnh Gia Dĩnh đã ngã ngồi ra đất, trạng thái chật vật vô cùng. Cô ta không cam lòng, lại hoa lê đái vũ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Bộ dạng muốn có bao nhiêu điềm đạm đáng thương thì có bấy nhiêu, thật sự nhượng người thương tiếc. Đối lại là người khác nhất định sẽ không đành lòng.

Nhưng người đàn ông mặc thường phục kia lại chẳng thèm nhìn cô ta tí nào, lạnh giọng dặn Tần quản gia đang đứng bên cạnh: "Đưa Mạnh tiểu thư đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện