Hàn Gia Phàm lo lắng tên này không làm nên trò trống gì, chỉ thiếu nước mang Thịnh Hạ dâng lên đến tận miệng cho vị Bá Vương này. Nhưng lại chỉ thấy anh dập điếu thuốc rồi quay người rời đi.
Lúc đi qua vườn hoa, còn thấp giọng hướng về chỗ Hàn Gia Phàm đang trốn, nói: “Đi.”
Hàn Gia Phàm: “… Cậu có thể giả vờ như không nhìn thấy tôi có được không? Cậu như này khiến tôi rất mất mặt.”
Loading...
Lạc Hàn Đông nhìn anh ấy một hồi rồi đột nhiên nói: ”Sau này đừng theo dõi cô ấy nữa, tôi đã sớm cho cô ấy tự do rồi.”
Hàn Gia Phàm mờ mịt: “Cái gì gọi là cậu cho cô ấy tự do?” Anh ấy suy nghĩ một lát bỗng nhận ra hàm ý trong đó, há hốc miệng: “What? The? Fuck? Trước đây hai người đã quen biết nhau rồi sao?! Còn từng bên nhau?!”
Lạc Hàn Đông không quay đầu lại đi về phía trước.
Hàn Gia Phàm quay người lại, vội vàng đuổi theo.
Lượng tin tức tiếp nhận được quá lớn, anh ấy còn chưa tiêu hóa kịp.
“Vì sao hai người chia tay?” Anh truy hỏi.
Lạc Hàn Đông gãi gãi mái tóc dài, giọng nói lãnh đạm: “Không có.” “Không có chia tay!” Hàn Gia Phàm kinh ngạc.
Lạc Hàn Đông quay đầu, dưới hàng mí mỏng, đôi mắt đen nhánh càng trở nên lạnh lẽo: “Không có ở bên nhau.”
Hàn Gia Phàm lại mờ mịt: “Vậy… cậu cho cô ấy tự do nghĩa là sao?”
Lạc Hàn Đông không nói nữa, đi đến bên đường đi lên xe. Anh nghiêng đầu về phía Hàn Gia Phàm, hất cằm: “Về đi, hôm nay vẫn còn công việc chưa làm xong.”
“Tôi đi? Cậu lặn lội đường xa đến đây chỉ để đứng phía dưới nhà của người ta hút một điếu thuốc? Lại còn muốn quay về công ty làm việc đang dở?!” Hàn Gia Phàm phục anh thiếu nước quỳ lạy xuống đất: “Ông nội cố của tôi
ơi, cậu trực tiếp nói cho tôi, giữa các cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra được không?”
Lạc Hàn Đông nhíu mày nhìn anh ấy: “Vứt ngay mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh đi.”
Hàn Gia Phàm cài dây an toàn xong, lại quay đầu ra hóng hớt: “Ngủ rồi phải không? Xong không quên được con gái nhà người ta hả?”
Lạc Hàn Đông không nói gì, Hàn Gia Phàm liền cảm thấy mình đoán đúng rồi, tiếp tục theo đó suy đoán: “Khẳng định là do cậu quá lạnh lùng, tính khí lại “khó ngửi” như vậy, Thịnh Hạ chắc chắn không chịu được mới chia tay với cậu.”
Lạc Hàn Đông lái xe một mạch tới dưới lầu không ty mà không nói lời nào. Đến nơi, Hàn Gia Phàm xuống xe, đuổi theo anh đến cửa thang máy: “Ông nội cố ơi, coi như là tôi cầu xin cậu nói cho tôi chuyện này có được không? Tôi có thể giúp cậu theo đuổi Thịnh Hạ lại từ đầu.”
Đến đây Lạc Hàn Đông mới dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ấy.
Lông mày vẫn nhíu lại nhưng có chút lay động. Khuôn mặt lãnh đạm cứng đờ giờ đã trở nên có chút bối rối cùng bực bội: “Nhưng cô ấy không nguyện ý.”
“Không nguyện ý ở cùng với cậu? Cậu tỏ tình rồi?” Hàn Gia Phàm cười nhếch môi, vui vẻ như xử nam vừa được khai trai: “Mẹ kiếp, cậu cũng có ngày bị con gái từ chối hả, sung sướng quá ha ha ha!” Lạc Hàn Đông thản nhiên nói: “Chưa tỏ tình.”
Hàn Gia Phàm thu nụ cười lại: “Lần sau phiền cậu nói sớm một tí. Mẹ nó,
làm lãng phí biểu cảm của tôi.”
Lạc Hàn Đông tiến vào thang máy.
Hàn Gia Phàm đi theo vào, tiếp tục truy hỏi: “Thế cô ấy không nguyện ý cái gì?”
Lạc Hàn Đông không mở miệng trả lời, anh ra khỏi thang máy rồi tiến vào phòng vệ sinh rửa tay ba lần, hong khô tay như thường lệ. Sau đó đi vào văn phòng, bật máy tính lên, lại quay về trạng thái chìm đắm trong công việc.
Hàn Gia Phàm âm thầm suy đoán, con người Lạc Hàn Đông này tính tình lạnh lùng, làm việc cũng vô cùng bá đạo, Thịnh Hạ có thể không nguyện ý chuyện gì chứ, cậu ta còn chưa tỏ tình…
Anh ấy bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, nhanh chóng tiến đến hỏi:“Chẳng lẽ là do… cậu trực tiếp cưỡng hôn cô ấy, vì thế cô ấy mới không nguyện ý?” Ngón tay đánh trên bàn phím của Lạc Hàn Đông dừng một chút rồi lại tiếp tục gõ.
Hàn Gia Phàm mừng thầm, thế mà bị anh ấy đoán chúng rồi.
“Được rồi người anh em, ngày mai tôi sẽ giúp cậu ôm được người ta trở về.”
------oOo------
Lúc đi qua vườn hoa, còn thấp giọng hướng về chỗ Hàn Gia Phàm đang trốn, nói: “Đi.”
Hàn Gia Phàm: “… Cậu có thể giả vờ như không nhìn thấy tôi có được không? Cậu như này khiến tôi rất mất mặt.”
Loading...
Lạc Hàn Đông nhìn anh ấy một hồi rồi đột nhiên nói: ”Sau này đừng theo dõi cô ấy nữa, tôi đã sớm cho cô ấy tự do rồi.”
Hàn Gia Phàm mờ mịt: “Cái gì gọi là cậu cho cô ấy tự do?” Anh ấy suy nghĩ một lát bỗng nhận ra hàm ý trong đó, há hốc miệng: “What? The? Fuck? Trước đây hai người đã quen biết nhau rồi sao?! Còn từng bên nhau?!”
Lạc Hàn Đông không quay đầu lại đi về phía trước.
Hàn Gia Phàm quay người lại, vội vàng đuổi theo.
Lượng tin tức tiếp nhận được quá lớn, anh ấy còn chưa tiêu hóa kịp.
“Vì sao hai người chia tay?” Anh truy hỏi.
Lạc Hàn Đông gãi gãi mái tóc dài, giọng nói lãnh đạm: “Không có.” “Không có chia tay!” Hàn Gia Phàm kinh ngạc.
Lạc Hàn Đông quay đầu, dưới hàng mí mỏng, đôi mắt đen nhánh càng trở nên lạnh lẽo: “Không có ở bên nhau.”
Hàn Gia Phàm lại mờ mịt: “Vậy… cậu cho cô ấy tự do nghĩa là sao?”
Lạc Hàn Đông không nói nữa, đi đến bên đường đi lên xe. Anh nghiêng đầu về phía Hàn Gia Phàm, hất cằm: “Về đi, hôm nay vẫn còn công việc chưa làm xong.”
“Tôi đi? Cậu lặn lội đường xa đến đây chỉ để đứng phía dưới nhà của người ta hút một điếu thuốc? Lại còn muốn quay về công ty làm việc đang dở?!” Hàn Gia Phàm phục anh thiếu nước quỳ lạy xuống đất: “Ông nội cố của tôi
ơi, cậu trực tiếp nói cho tôi, giữa các cậu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra được không?”
Lạc Hàn Đông nhíu mày nhìn anh ấy: “Vứt ngay mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu trong đầu anh đi.”
Hàn Gia Phàm cài dây an toàn xong, lại quay đầu ra hóng hớt: “Ngủ rồi phải không? Xong không quên được con gái nhà người ta hả?”
Lạc Hàn Đông không nói gì, Hàn Gia Phàm liền cảm thấy mình đoán đúng rồi, tiếp tục theo đó suy đoán: “Khẳng định là do cậu quá lạnh lùng, tính khí lại “khó ngửi” như vậy, Thịnh Hạ chắc chắn không chịu được mới chia tay với cậu.”
Lạc Hàn Đông lái xe một mạch tới dưới lầu không ty mà không nói lời nào. Đến nơi, Hàn Gia Phàm xuống xe, đuổi theo anh đến cửa thang máy: “Ông nội cố ơi, coi như là tôi cầu xin cậu nói cho tôi chuyện này có được không? Tôi có thể giúp cậu theo đuổi Thịnh Hạ lại từ đầu.”
Đến đây Lạc Hàn Đông mới dừng bước, quay đầu lại nhìn anh ấy.
Lông mày vẫn nhíu lại nhưng có chút lay động. Khuôn mặt lãnh đạm cứng đờ giờ đã trở nên có chút bối rối cùng bực bội: “Nhưng cô ấy không nguyện ý.”
“Không nguyện ý ở cùng với cậu? Cậu tỏ tình rồi?” Hàn Gia Phàm cười nhếch môi, vui vẻ như xử nam vừa được khai trai: “Mẹ kiếp, cậu cũng có ngày bị con gái từ chối hả, sung sướng quá ha ha ha!” Lạc Hàn Đông thản nhiên nói: “Chưa tỏ tình.”
Hàn Gia Phàm thu nụ cười lại: “Lần sau phiền cậu nói sớm một tí. Mẹ nó,
làm lãng phí biểu cảm của tôi.”
Lạc Hàn Đông tiến vào thang máy.
Hàn Gia Phàm đi theo vào, tiếp tục truy hỏi: “Thế cô ấy không nguyện ý cái gì?”
Lạc Hàn Đông không mở miệng trả lời, anh ra khỏi thang máy rồi tiến vào phòng vệ sinh rửa tay ba lần, hong khô tay như thường lệ. Sau đó đi vào văn phòng, bật máy tính lên, lại quay về trạng thái chìm đắm trong công việc.
Hàn Gia Phàm âm thầm suy đoán, con người Lạc Hàn Đông này tính tình lạnh lùng, làm việc cũng vô cùng bá đạo, Thịnh Hạ có thể không nguyện ý chuyện gì chứ, cậu ta còn chưa tỏ tình…
Anh ấy bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó, nhanh chóng tiến đến hỏi:“Chẳng lẽ là do… cậu trực tiếp cưỡng hôn cô ấy, vì thế cô ấy mới không nguyện ý?” Ngón tay đánh trên bàn phím của Lạc Hàn Đông dừng một chút rồi lại tiếp tục gõ.
Hàn Gia Phàm mừng thầm, thế mà bị anh ấy đoán chúng rồi.
“Được rồi người anh em, ngày mai tôi sẽ giúp cậu ôm được người ta trở về.”
------oOo------
Danh sách chương