Lạc Hàn Đông nâng mắt nhìn, thấy Hàn Gia Phàm ngồi lì trong văn phòng đánh chết cũng không đi liền tức giận: “Có chuyện gì mau nói đi.”
Hàn Gia Phàm chỉ vào chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay, “Lạc Hàn Đông, cậu còn có lương tâm không? Tôi ngồi ở ngồi đây đợi cậu nửa tiếng đồng hồ rồi, kết quả cậu chỉ dùng sáu chữ đuổi liền muốn đuổi tôi.”
Loading...
Lạc Hàn Đông cầm cốc cà phê trên bàn nhấp một hụm, “Thêm cho anh một chữ, cút.”
“Mẹ kiếp!” Hàn Gia Phàm tiến đến trước mặt anh: “Nói thật đi, cậu thích Thịnh Hạ đúng không? Đừng có mà nói dối tôi!”
Lạc Hàn Đông khuôn mặt không biểu tình tiếp tục gõ máy tính.
Hàn Gia Phàm đi tới đi lui, phát hiện từ đầu đến cuối gương mặt người đàn ông này đều cứng đờ, đến biểu cảm cũng không chút biến đổi khiến anh ấy đoán mãi không ra, cau mày nói: “Aiya, cậu bị làm sao vậy, thích thì theo đuổi thôi. Người ta bỏ đi cậu cũng không ngăn cản, cũng đã ba ngày trôi qua rồi, cậu cũng không định đi tìm cô ấy, đây là chuyện gì vậy? Muốn theo đuổi mấy em gái trong nước là phải làm như vậy hả?” Anh ấy hoàn toàn chết lặng rồi.
Lạc Hàn Đông ngước mắt lên, hàng mi mỏng khiến ánh mắt nhìn người càng thêm sắc bén lạnh lẽo: “Ai nói với anh là tôi thích cô ấy.”
“What? The? Fuck??” Hàn Gia Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai: “Excuse? me??” “Cậu không thích người ta mà lúc nghe tin như người điên lao ra giữa trời mưa lớn, còn cướp xe của tôi, còn vì chuyện của cô ấy mà cầu xin tôi?” Nói đến đây, mắt thấy mặt Lạc Hàn Đông liền biến sắc, Hàn Gia Phàm càng
được nước lấn tới: “À, Là tôi cầu xin cậu chứ. Cậu nói xem, nếu cậu không thích cô ấy, thì làm sao tôi phải cầu xin cậu chuyện này?”
Để nói loại lời nói không chút tôn nghiêm này Hàn Gia Phàm đã phải dày công “tôi luyện”, anh mặt dày không chút xấu hổ, còn kích động Lạc Hàn Đông: “Đêm hôm khuya khoắt còn dẫn người vào văn phòng, đừng tưởng rằng cậu bí mật theo dõi người ta tôi không biết. Không nghĩ tôi tốt xấu gì cũng từng đi học mấy năm, tuy phải mất hai ngày để tìm hiểu được, nhưng…”
Không đợi anh ấy nói xong, Lạc Hàn Đông đã nhàn nhạt nói: “Tôi sợ anh tự
nhốt mình trong văn phòng bí bách dễ phát bệnh nên mới lặng lẽ mang theo
ít nước vào cho mát mẻ.”
Hàn Gia Phàm: “…”
“Mẹ nó chứ!” Hàn Gia Phàm tức giận đến mức bật cả từ mắng người ở trên mạng:”Lạc Hàn Đông! “Cậu không cần sỉ nhục người khác như vậy đâu!” Lạc Hàn Đông mặt mày lãnh đạm: “Nhanh đi ra ngoài đi, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”
Hàn Gia Phàm quay lại chỗ sô pha vừa ngồi: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi âm thầm đi theo Thịnh Hạ, thấy cô ấy cùng bạn trai của cùng đi tản bộ, lúc về đến cửa nhà, hai người còn hôn nhau” Anh ấy chu môi lên, làm ra tư thế hôn môi.
Vừa dứt lời, Lạc Hàn Đông đạp một cước vào bàn, anh nhìn Hàn Gia Phàm với ánh mắt u ám một lúc lâu rồi nói: “Anh ồn ào quá.”
Hàn Gia Phàm thấy anh tức giận như vậy, suy đoán trong lòng liền sáng tỏ. Thấy anh còn hả hê nhún vai, trước khi đi còn để lại một câu: “Không tin thì mai cậu có thể thử xem, ngày mai hai người bọn họ còn đi hẹn hò, nghe nói là đi xem phim.”
“A đúng rồi, đừng tức giận quá mà động thủ với người ta, con gái từ trước đến nay đều là bên yếu đuối. Người như cậu lại không theo đuổi được một cô gái.”
Cửa kính đóng chặt lại, ngăn cách âm thanh ríu rít ồn ào của Hàn Gia Phàm. Lạc Hàn Đông ngồi trước máy tính, trên màn hình gõ hai chữ “Mẹ”. Ngón tay ngừng lại, trong đầu đều là hình ảnh Thịnh Hạ cùng với một người đàn ông khác kết hôn sinh con.
Anh nhíu mày lại, kiềm chế bản thân một hồi rồi mới tiếp tục đưa ánh mắt lên nhìn màn hình. Ngồi không đến nửa tiếng liền nhanh chóng đứng lên, cầm di động đi ra ngoài.
Hàn Gia Phàm lén lút đi theo.
Lạc Hàn Đông bắt xe đến căn nhà mới thuê của Thịnh Hạ. Lúc xuống xe, từ dưới lầu nhìn lên, anh thấy cửa sổ phòng cô còn sáng đèn, lặng lẽ châm cho mình một điếu thuốc.
Giữa hai mày anh nhíu lại, đôi mắt đen trầm đến lợi hại, đôi môi mỏng mím chặt như lưỡi dao thẳng tắp.
------oOo------
Hàn Gia Phàm chỉ vào chiếc đồng hồ cao cấp trên cổ tay, “Lạc Hàn Đông, cậu còn có lương tâm không? Tôi ngồi ở ngồi đây đợi cậu nửa tiếng đồng hồ rồi, kết quả cậu chỉ dùng sáu chữ đuổi liền muốn đuổi tôi.”
Loading...
Lạc Hàn Đông cầm cốc cà phê trên bàn nhấp một hụm, “Thêm cho anh một chữ, cút.”
“Mẹ kiếp!” Hàn Gia Phàm tiến đến trước mặt anh: “Nói thật đi, cậu thích Thịnh Hạ đúng không? Đừng có mà nói dối tôi!”
Lạc Hàn Đông khuôn mặt không biểu tình tiếp tục gõ máy tính.
Hàn Gia Phàm đi tới đi lui, phát hiện từ đầu đến cuối gương mặt người đàn ông này đều cứng đờ, đến biểu cảm cũng không chút biến đổi khiến anh ấy đoán mãi không ra, cau mày nói: “Aiya, cậu bị làm sao vậy, thích thì theo đuổi thôi. Người ta bỏ đi cậu cũng không ngăn cản, cũng đã ba ngày trôi qua rồi, cậu cũng không định đi tìm cô ấy, đây là chuyện gì vậy? Muốn theo đuổi mấy em gái trong nước là phải làm như vậy hả?” Anh ấy hoàn toàn chết lặng rồi.
Lạc Hàn Đông ngước mắt lên, hàng mi mỏng khiến ánh mắt nhìn người càng thêm sắc bén lạnh lẽo: “Ai nói với anh là tôi thích cô ấy.”
“What? The? Fuck??” Hàn Gia Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai: “Excuse? me??” “Cậu không thích người ta mà lúc nghe tin như người điên lao ra giữa trời mưa lớn, còn cướp xe của tôi, còn vì chuyện của cô ấy mà cầu xin tôi?” Nói đến đây, mắt thấy mặt Lạc Hàn Đông liền biến sắc, Hàn Gia Phàm càng
được nước lấn tới: “À, Là tôi cầu xin cậu chứ. Cậu nói xem, nếu cậu không thích cô ấy, thì làm sao tôi phải cầu xin cậu chuyện này?”
Để nói loại lời nói không chút tôn nghiêm này Hàn Gia Phàm đã phải dày công “tôi luyện”, anh mặt dày không chút xấu hổ, còn kích động Lạc Hàn Đông: “Đêm hôm khuya khoắt còn dẫn người vào văn phòng, đừng tưởng rằng cậu bí mật theo dõi người ta tôi không biết. Không nghĩ tôi tốt xấu gì cũng từng đi học mấy năm, tuy phải mất hai ngày để tìm hiểu được, nhưng…”
Không đợi anh ấy nói xong, Lạc Hàn Đông đã nhàn nhạt nói: “Tôi sợ anh tự
nhốt mình trong văn phòng bí bách dễ phát bệnh nên mới lặng lẽ mang theo
ít nước vào cho mát mẻ.”
Hàn Gia Phàm: “…”
“Mẹ nó chứ!” Hàn Gia Phàm tức giận đến mức bật cả từ mắng người ở trên mạng:”Lạc Hàn Đông! “Cậu không cần sỉ nhục người khác như vậy đâu!” Lạc Hàn Đông mặt mày lãnh đạm: “Nhanh đi ra ngoài đi, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.”
Hàn Gia Phàm quay lại chỗ sô pha vừa ngồi: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi âm thầm đi theo Thịnh Hạ, thấy cô ấy cùng bạn trai của cùng đi tản bộ, lúc về đến cửa nhà, hai người còn hôn nhau” Anh ấy chu môi lên, làm ra tư thế hôn môi.
Vừa dứt lời, Lạc Hàn Đông đạp một cước vào bàn, anh nhìn Hàn Gia Phàm với ánh mắt u ám một lúc lâu rồi nói: “Anh ồn ào quá.”
Hàn Gia Phàm thấy anh tức giận như vậy, suy đoán trong lòng liền sáng tỏ. Thấy anh còn hả hê nhún vai, trước khi đi còn để lại một câu: “Không tin thì mai cậu có thể thử xem, ngày mai hai người bọn họ còn đi hẹn hò, nghe nói là đi xem phim.”
“A đúng rồi, đừng tức giận quá mà động thủ với người ta, con gái từ trước đến nay đều là bên yếu đuối. Người như cậu lại không theo đuổi được một cô gái.”
Cửa kính đóng chặt lại, ngăn cách âm thanh ríu rít ồn ào của Hàn Gia Phàm. Lạc Hàn Đông ngồi trước máy tính, trên màn hình gõ hai chữ “Mẹ”. Ngón tay ngừng lại, trong đầu đều là hình ảnh Thịnh Hạ cùng với một người đàn ông khác kết hôn sinh con.
Anh nhíu mày lại, kiềm chế bản thân một hồi rồi mới tiếp tục đưa ánh mắt lên nhìn màn hình. Ngồi không đến nửa tiếng liền nhanh chóng đứng lên, cầm di động đi ra ngoài.
Hàn Gia Phàm lén lút đi theo.
Lạc Hàn Đông bắt xe đến căn nhà mới thuê của Thịnh Hạ. Lúc xuống xe, từ dưới lầu nhìn lên, anh thấy cửa sổ phòng cô còn sáng đèn, lặng lẽ châm cho mình một điếu thuốc.
Giữa hai mày anh nhíu lại, đôi mắt đen trầm đến lợi hại, đôi môi mỏng mím chặt như lưỡi dao thẳng tắp.
------oOo------
Danh sách chương