Edit: Quả Dâu Nhỏ

Beta: Kim

Cô vội vàng đi qua, khó hiểu hỏi, “Cậu, làm sao vậy?”

Khổ sở vỗ lên mu bàn tay cô, Du Diệc Quý tự trách không thôi, “Tiểu Yêu à, cậu vừa nghe mẹ con nói. Con đã phải chịu oan ức nhiều rồi. Cậu còn nghĩ rằng con tìm được một gia đình tốt, ai mà ngờ hóa ra chuyện gả chồng của con là bị người ta ép chứ? Được rồi, dù có nghèo cũng không hạ thấp lòng tự trọng. Cậu không thể đưa đứa cháu gái của mình vào hố lửa được… Con nói đi, con nợ tên họ Quyền kia bao nhiêu tiền? Cậu vừa xây nhà mới, bán nó đi là được… Em trai con đi làm công cũng tích góp được chút tiền, cậu sẽ nói trước với nó. Căn nhà này ——”

Nói đến đây, Du Diệc Quý lại hung tợn nhìn chằm chằm Lỗ Hữu Đức.

“Căn nhà này con nên nhanh chóng trả lại cho người ta, con về Y Lan sống cuộc đời của mình, canh giữ tổ ấm, không phải tốt hơn chuyện bị người ta ăn thịt sao? Còn anh, đừng tới đây làm phiền con gái nữa, để nó sống yên ổn đi, nó đã bị các người bán…”

Chiêm Sắc vừa nghe, cuối cùng cũng biết cậu của mình đang tức giận chuyện gì.

Lần đầu tiên, có một người ra mặt giải oan cho cô, trong lòng lập tức trở nên ấm áp. Nhưng chuyện tới bây giờ, cô… Thật ra cô gả cho tên họ Quyền cũng không phải chỉ vì trả nợ. Nghĩ ngợi, cô nhanh chóng tới đỡ người cậu của mình, “Cậu, cậu đừng nóng giận, chúng ta cứ bình tĩnh nói chuyện… Hôm nay là ngày cưới của đứa cháu ngoại này, cậu đừng mất bình tĩnh.”

“Tiểu Yêu à, cuộc đời của con chẳng dễ dàng chút nào, phải chịu nhiều thiệt thòi…”

Du Diệc Quý càng thêm nghẹn ngào, vừa nói vừa muốn rơi lệ.

Đương nhiên, theo suy đoán trong lòng ông, chẳng biết người đàn ông họ Quyền kia đã bao nhiêu tuổi mà định cưỡng cưới cô cháu gái xinh đẹp như hoa này, sao ông cho qua mặt được? Nói xong ông liền đứng dậy, “Không được, Tiểu Yêu, con nhanh chóng gọi điện thoại cho anh ta, nói rằng cuộc hôn nhân này phải hủy bỏ! Con nợ anh ta bao nhiêu tiền… Dù cậu có làm trâu làm ngựa thì cũng phải trả hết cho anh ta.”

Thấy cậu mình thực sự nghiêm túc, trong lòng Chiêm Sắc hoảng sợ. Trong lòng cảm động trước sự đoan chính của cậu, nhưng tình huống bây giờ, nói rằng không lấy chồng thì sao có thể giải quyết được mọi chuyện? Thở dài một hơi, cô sụt sịt, lắc đầu cười.

“Cậu, cậu hiểu lầm rồi… Thật ra con cũng thích anh ấy.”

“Hả? Thích?”

Nhìn cô rồi lại nhìn Lỗ Hữu Đức, Du Diệc Quý ngây ngẩn cả người, “Thật sự?”

Chiêm Sắc nhìn cậu của mình, bị sự thẳng thắn của ông làm cho vô cùng cảm động.

“Thật mà!”

Du Diệc Quý ngạc nhiên vài giây, rồi xấu hổ ngồi trở lại, “Thích là được rồi, cháu gái thích là được rồi. Cậu chỉ sợ con phải chịu oan ức… Nếu không, sao cậu có thể nhìn mặt người cha đã mất của con được? Mấy năm nay… Cuộc sống của cậu cũng quá bế tắc. Không thể không lo lắng cho con, Tiểu Yêu, đừng trách cậu…”

Cổ họng nghẹn đắng, Chiêm Sắc cười nhìn ông.

“Cậu, đừng nói đến chuyện này, chúng ta đã nói trước rồi, con sẽ xin nghỉ hai ngày để cùng cậu và mợ đi dạo quanh Thủ đô.”

Du Diệc Quý muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt năn nỉ của cô thì lại trở nên mềm lòng.

“Được, vậy chúng ta ở lại hai ngày.”

Nhìn thấy Du Diệc Quý không tiếp tục từ chối nữa, cả nhà lại cười rầm rộ lên.

Đặc biệt là Lỗ Hữu Đức, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Du Diệc Trân một cái, trộm mắng một câu, “Bà lắm miệng quá! Suýt làm hỏng chuyện rồi!”

Du Diệc Trân mím môi, chẳng hề hé răng nói một lời.

Tới ban đêm, trong lòng Chiêm Sắc đầy cảm xúc lẫn lộn.

Tối nay cả cậu và mợ đều ở lại trong nhà, tuy rằng nhà cũng rất rộng, nhưng Truy Mệnh cũng không có chỗ ngủ. Thế là cô nàng lại chen lên giường của cô. Ban ngày vì cô mà mệt mỏi, chưa lên giường không lâu, hàn huyên được vài câu, Truy Mệnh đã ngủ thiếp đi luôn rồi.

Nhưng toàn bộ tâm trí cô chỉ toàn là thứ hỗn độn, không có cách nào chìm sâu vào giấc ngủ.

Quay đầu lại, cô nhìn Truy Mệnh nhếch miệng cười, dáng vẻ vội vã, vừa buồn cười lại thú vị, cô càng cảm thấy cô gái này không có tâm cơ làm chủ.

Lòng cô buồn bực, lăn lộn mấy lần, nhưng sợ đánh thức Truy Mệnh. Vì vậy chỉ có thể nhắm mắt lại, tiếp tục lẩm nhẩm đếm cừu, trong khi đầu óc vẫn rất minh mẫn. Cảm giác muốn ngủ nhưng không tài nào ngủ được khiến cô muốn chạy trốn.

Khi chuông điện thoại vang lên, cô đã đếm đến con cừu thứ 325.

Cầm lấy điện thoại, thấy cuộc gọi không hiển thị tên, cô nhíu mày, chầm chậm trả lời, “Alo!”

“Ngủ?”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của Quyền Thiếu Hoàng truyền đến lỗ tai của Chiêm Sắc, cảm thấy hơi ngứa. Cẩn thận liếc nhìn Truy Mệnh một cái, Chiêm Sắc xoay người sang chỗ khác, ghé microphone sát vào lỗ tai, đè nặng giọng nói, “Đang ngủ. Anh có việc gì?”

“Ừm… Có việc.”

“Chuyện gì? Nói đi.” Giọng nói của Chiêm Sắc rất nhỏ, sợ rằng sẽ đánh thức Truy Mệnh.

Cô có chút kiêng kị, nhưng người đàn ông kia hiển nhiên không có suy nghĩ như thế, cố ý thở dài vào microphone, “Bảo bối, lão tử muốn em!”

Lỗ tai tức khắc đỏ bừng lên, Chiêm Sắc không biết cả ngày nay người đàn ông kia chỉ nghĩ về chuyện đó, ngoài động dục thì vẫn là động dục. Vuốt mái tóc xõa xuống trán, cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại vì ‘người bạn gái cũ của anh’, đối với việc bị anh chọc ghẹo chẳng hề có một chút cảm xúc gì cả, chỉ không mặn không nhạt hừ một tiếng.

“Nghĩ về người phụ nữ khác đi. Tôi muốn ngủ!”

“Mẹ kiếp!” Trầm thắp mắng một tiếng, giọng nói của người đàn ông truyền tới từ bên kia, khiến Chiêm Sắc cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, “Chiêm Tiểu Yêu, em đã nghe thấy cô dâu nhà ai trước ngày cưới lại bảo chồng mình đi tìm người phụ nữ khác chưa?”

“Tôi đây có cách gì? Tôi không thể giúp được anh, nên tự mình giải quyết đi. Cứ vậy nhé, tắt đây!”

“Đừng!” Vội vàng cản trở cô, người đàn ông mê đắm, đáng thương cất lời, “Bảo bối, lão tử vừa làm, nhưng mẹ nó không ra được… Nhanh chóng ngân nga cho lão tử hai tiếng đi… Hưng phấn xong thì lão tử mới ngủ ngon giấc được.”

Chết tiệt, đồ cặn bã!

Chiêm Sắc bị lời nói của anh làm cho muốn ngất xỉu tới nơi, đầu ngón tay nắm chặt gối, trầm thấp nói: “Sao anh không chết đi? Cả ngày cứ nghĩ đến chuyện đó, sẽ có ngày anh bị vắt kiệt sức mà chết thôi!”

“Lão tử có chết thì cũng phải chết trên người em… Ngoan, chỉ hừ hai tiếng thôi, khó chịu muốn chết rồi.”

“Anh khó chịu thì liên quan gì tới tôi! Tôi cúp máy đây, mặc kệ anh.”

“Chiêm Tiểu Yêu!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, than một tiếng, càng thêm tà khí mê hoặc, “Ngoan, hai tiếng thôi. Đến khi ngân nga xong rồi, lão tử sẽ nghe em trút giận…”

“Anh… Tôi cúp máy!”

“Em dám!” Người đàn ông gầm nhẹ, “Cứ tắt máy điện thoại đi, ngày mai lão tử sẽ làm em tới chết.”

“Vô sỉ!” Chiêm Sắc nghiến răng chửi nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn không định cúp điện thoại của anh. Nhưng lại chẳng nghe anh nữa, chỉ đặt microphone bên cạnh chiếc gối, nghe người đàn ông bên kia nói ra mấy lời tục tĩu không biết xấu hổ, không biết đã mất bao lâu, trong điện thoại lại truyền đến giọng nói rầu rĩ của anh, sau đó thở hổn hển ra một hơi, mới nghe thấy anh nói, “Một tay tự làm. Nghẹn chết lão tử!”

“… Không biết xấu hổ!”

“Ngoan, đừng mắng, đêm mai anh sẽ cho em ăn, thưởng cho em vì đã không cúp máy.”

Gương mặt Chiêm Sắc đã sớm đỏ hồng. Cô không ngờ rằng trong điện thoại, người đàn ông thối kia càng thêm vô sỉ hơn so với lúc gặp mặt. Nhưng cô không hiểu cho lắm, tại sao bản thân lại không cúp máy. Bây giờ, thấy vấn đề của anh đã được giải quyết, cô sợ rằng Truy Mệnh sẽ bị đánh thức, không muốn nói chuyện cùng anh nữa, cẩn thận tắt điện thoại.

“Đi ngủ sớm một chút, tôi tắt máy đây.”

Người đàn ông thở dài một tiếng, âm thanh nước chảy róc rách vang lên, lời anh nói vừa bất đắc dĩ lại bá đạo.

“Chiêm Tiểu Yêu, tối nay lão tử không ngủ được!”

Chiêm Sắc nhíu mày, lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên tên họ Quyền tỏ vẻ buồn bã trước mặt cô. Nhưng cô lại cho rằng anh đang nhớ tới ‘người bạn gái cũ ’, cảm xúc trong lòng nhất thời bị phình lên, bệnh chuyên nghiệp lại tái phát, có vẻ anh có lời trong lòng muốn nói.

“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”

Người đàn ông không trả lời, trầm mặc rất lâu. Rất nhanh, trong điện thoại vang lên một tiếng ‘phù’, cuối cùng, sau khi nhả khói, anh mới rầu rĩ nói ba chữ, “Không sao cả.”

Chiêm Sắc cũng im lặng, biết anh không muốn nói, vì vậy mới nhắc nhở, “Ngủ sớm đi.”

“Chiêm Tiểu Yêu ——” Người đàn ông gọi cô, muốn nói rồi lại thôi.

“Hửm?”

Yên lặng một lần nữa, người đàn ông bỗng nhiên hỏi, “Em có thích váy cưới không?”

Thích sao? Chiếc váy cưới xinh đẹp như vậy, nói không thích chắc chắn là lời vô nghĩa rồi.

Chiêm Sắc không làm ra vẻ, cũng không có do dự nhiều, “Thích. Cảm ơn!”

“Vậy là tốt rồi!”

Nói xong câu này, người đàn ông kia quả nhiên tiếp tục trầm mặc, nhưng chưa cúp điện thoại, như thể không biết nên nói như thế nào tiếp. Khi Chiêm Sắc đang chần chừ định hỏi anh thì anh bỗng nhiên nửa đùa nửa thật hỏi, “Chiêm Tiểu Yêu, vậy thì, cả hai chúng ta đừng cúp máy… Để lão tử lái xe tới trước cửa nhà em?”

Hả!

Nếu là lúc trước, chắc chắn Chiêm Sắc sẽ mặt đỏ tim đập, nghĩ rằng anh đang có ý với mình.

Nhưng lúc này trong lòng cô lại vô cùng khó xử, cảm thấy chuyện lãng mạn này, chắc hẳn anh đã từng trải qua với người bạn gái cũ.

Vì thế cô nắm lấy góc chăn, kéo lên vai, nhẹ giọng nói, “Ngày mai còn có việc, tắt máy đi! Không nói nữa.”

Nói xong, mặc kệ người đàn ông kia, cô vẫn tắt điện thoại rồi nằm xuống giường.

Thoáng nhìn, cô thấy lông mi của Truy Mệnh khẽ động.

Cô biết, cô gái này tỉnh rồi, vẻ ngượng ngùng lập tức thể hiện ra ngoài.

Sờ lên gương mặt, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi của tên họ Quyền, mặt lại bắt đầu nóng ran, tuy biết giọng nói của hai người không lớn, nhưng cũng chẳng biết Truy Mệnh đã nghe thấy bao nhiêu.

Người đàn ông vô liêm sỉ, đúng là có thú vui xấu xa.

Oán hận mắng, cô trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Một lúc lâu sau, cô lại từ từ nhắm hai mắt.

Không biết đã qua bao lâu, cũng chẳng biết đến tột cùng là đã ngủ hay chưa….

Giữa cơn mơ màng, cô cảm thấy trời vẫn còn tối, bên ngoài có tiếng gõ cửa…

“Chiêm lão sư, chuẩn bị đi! Lát nữa chú rể tới rồi!”

Chiêm Sắc giật nảy mình.

Hôn lễ của cô cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi sao?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện