Edit: Quả Dâu Nhỏ

Beta: Kim

Nhìn thấy cô bước vào, trợ lý Tôn liền nở nụ cười.

“Chiêm lão sư, tôi vừa định mời cô tới thử váy cưới, thật trùng hợp mà!”

Nói xong, cô ấy vừa mở chiếc túi viền vàng đựng váy cưới vừa cười nói, “Chiếc váy cưới này được làm rất gấp, mà yêu cầu của Quyền Tứ gia lại thực sự quá cao. Trên phố thời trang nước Pháp, mấy nhà thiết kế và thợ may váy cưới nổi tiếng đã gấp rút làm ngày đêm mới xong được. Tuyệt đối thuần thủ công, là chiếc duy nhất trên toàn thế giới. Sáng nay nó đã được gửi đến Thủ đô bằng đường hàng không. May mà vẫn còn kịp.”

Chiêm Sắc mím môi, không tỏ ý kiến.

May mắn thay là nó được may gấp rút, chứ không phải chiếc váy cưới đã chuẩn bị từ lâu… Vốn dĩ nó được trao cho người phụ nữ khác, nhưng bởi vì cô ấy không còn ở đây nữa, nên bây giờ nó mới rơi lên người cô.

Có chút khó xử, trong đầu cô suy nghĩ miên man…

Bất chợt, bên tai vang lên một tiếng ‘bộp‘, cô nhướng mi nhìn, sững sờ ngay trong chốc lát.

Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu cô nhìn thấy một chiếc váy cưới xinh đẹp như vậy.

Dù không đa dạng tầng tầng lớp lớp, không có làn váy làm từ tơ bông nhẹ nhàng, càng không có chạm khắc hạt cườm xa hoa như cô dự đoán. Chỉ thấy nghiêng dưới ánh đèn, chiếc váy cưới có màu trắng tinh khôi trông cực kỳ thanh khiết, làn váy lụa quanh co vắt cả lên giường chắc phải kéo dài hơn mười mét, khi được hai người cầm lên tạo cảm giác rất tươi tắn phiêu dật, rất có khí chất thanh nhã kiêu sa. Tuy kiểu dáng đơn giản, nhưng lại có phong cách riêng, trên ngực và váy được trang trí bằng những viên kim cương vàng óng ánh, hồng và xanh đậm lạ mắt. Số lượng kim cương không nhiều, nhưng từng viên từng viên cực kì tuyệt phẩm, chẳng những không có tục khí, mà còn như được mạ thêm một tầng ánh sáng.

Những thứ đẹp nhất không nhất định phải phức tạp.

Mà chiếc váy cưới này, chính là kiểu cách của vua.

Hơn nữa, chiếc váy cưới tượng trưng cho ánh sáng thần thánh của tình yêu có cái tên vô cùng mỹ miều —— Y Lan.

Váy cưới ở trước mặt, mấy người phụ nữ ở trong phòng đều say mê hoa cả mắt.

“Má ơi, nó đẹp quá!”

“Tôi chịu không nổi rồi, những chiếc váy cưới xinh đẹp mà chúng ta nhìn thấy thường ngày, không phải đều quá tục rồi sao?”

“Đúng vậy! Chiêm lão sư, cô xem, chồng của cô thật thương cô đó.”

Mấy người phụ nữ kia đã làm ngành tổ chức đám cưới lâu rồi, hơn nữa còn từng làm lễ cưới cho tầng lớp thượng lưu. Ngày thường bọn họ đều nhìn thấy lượng lớn váy cưới, đương nhiên hiểu biết hơn so với Chiêm Sắc và Truy Mệnh không biết bao nhiêu lần, đương nhiên sẽ càng đánh giá chính xác hơn. Đến bọn họ còn kinh ngạc cảm thán, thì Truy Mệnh đã trừng lớn đôi mắt thành chuông đồng rồi.

“Chiêm Sắc, trời ạ! Tôi cũng muốn mặc… Không được… Tôi cũng muốn gả cho lão đại…”

Chiêm Sắc không thể nhịn cười khi nghe thấy giọng điệu ăn vạ của cô ấy, cơn buồn bực trong lòng cô đột nhiên tỏa ra. Tuy cô biết rằng trên thế giới này không có gì mà tiền không thể làm được, mặc kệ đồ vật có quý báu tới cỡ nào thì tên họ Quyền kia cũng sẽ đạt được thôi. Nhưng lúc này, cô không thể không thừa nhận, anh không phải làm cho có lệ, mà vẫn dùng tâm tư ít nhiều chuẩn bị cho hôn lễ này.

Ít nhất, nó được gọi Y Lan… Chứ không phải cái tên gì khác.

Trên đời không có người phụ nữ nào không ham thích tình yêu, cũng không có cô gái nào không yêu thích chiếc váy cưới này, Chiêm Sắc biết, bản thân cũng không thể ngoại lệ. Tuy rằng cô không khoa trương thể hiện bên ngoài như Truy Mệnh, nhưng trong lòng bây giờ vẫn có chút xúc động.

Khi mọi người vẫn còn bàn tán xôn xao về chiếc váy cưới thì cô lại vỗ vỗ lên vai Truy Mệnh.

“Được rồi! Còn không mau xem chiếc váy phù dâu đã chuẩn bị cho cô.”

“Đúng vậy, suýt chút nữa tôi đã quên mất chuyện này…”

Truy Mệnh vui sướng chạy tới, nhưng cặp mắt vẫn thỉnh thoảng dừng trên chiếc váy tên “Y Lan” kia.

Chiêm Sắc nhìn sườn mặt của cô ấy, có thể suy đoán được tâm trạng, thật ra không dễ chịu như vẻ ngoài. Nhưng ngoài chuyện thở dài thì cô cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, hay là nói chuyện với cô ấy nữa. Như vậy trông có vẻ rất giả tạo, cô không thể làm được.

Nhìn Truy Mệnh vuốt ve chiếc váy phù dâu kia, cô khẽ nheo mắt.

Đúng lúc này, mẹ của cô Du Diệc Trân bỗng nhiên đi từ ngoài vào phòng, trên gương mặt treo một nụ cười từ tận đáy lòng, có thể nhận ra hôm nay tâm trạng của bà rất tốt, khí sắc càng không tồi. Vỗ vỗ lưng Chiêm Sắc, bà sung sướng nói với cô.

“Tiểu Yêu, cậu và mợ con đã đến rồi…”

“Cậu con đến ạ?”

Chiêm Sắc dặn dò Truy Mệnh một chút rồi đi theo Du Diệc Trân ra ngoài.

Từ khi đến Thủ đô học tập, đã hơn năm cô chưa trở lại Y Lan, cũng chưa được gặp lại người cậu của mình, ngày thường cũng không gọi điện thoại để nói chuyện phiếm. Hơn nữa, cô cảm thấy rất kì lạ, không biết có phải là do đã rời đi lâu không, mà ấn tượng của cô đối với người cậu này vô cùng mơ hồ. Cẩn thận hồi tưởng, nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều dừng lại ở kí ức thời thơ ấu.

Trước đó cô có nghe mẹ nói, tình trạng gia đình mấy năm nay của cậu không được tốt lắm. Du Diệc Trân đã sớm ra huyện thành, còn hai vợ chồng em trai vẫn sống ở vùng nông thôn Y Lan, trong nhà không làm ăn buôn bán gì, có đứa con đang đi làm công ở nơi khác. Tuy mấy năm đầu không đến mức phải chịu đói, nhưng những khó khăn vất vả tự nhiên không thể nói hết.

Nghĩ vậy, Chiêm Sắc chỉ thấy chua xót trong lòng.

Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xác chết đói, đây chính là có thể so sánh được tương đối? Vừa vào phòng khách, Chiêm Sắc liền nhìn thấy Du Diệc Quý.

Sau mấy năm không gặp, cậu của cô có vẻ gầy và đen đi nhiều, may mà người đàn ông đất Bắc vẫn cao to, nét mặt phong trần, bao năm làm lụng vất vả, cái nhíu mày thật sâu vẫn chẳng thể che giấu. Cô nhớ rằng năm nay cậu đã hơn 40 tuổi, nhưng khi nhìn lướt qua, so với những người đàn ông đã hơn 40 tuổi ngoài thành phố, quả thực cách biệt một trời một vực, dáng vẻ của cậu cô, rất giống với ông lão đã ngoài 50.

Trong lòng càng đau xót, cô mỉm cười, tiến đến chào đón nồng hậu.

“Cậu ——”

Du Diệc Quý đã lâu chưa gặp đứa cháu ngoại này, vừa thấy, dáng vẻ còn kích động nhiều hơn cả cô, miệng lớn tiếng nói một chữ “ôi”, vừa cười lớn lại vừa cảm thán.

“Thật tốt… Cô gái số khổ này của ta… Cuối cùng cũng tìm được người tốt rồi…”

Nói xong, ông lau nước mắt, khóc không thành tiếng.

Chiêm Sắc nhìn thấy cậu xúc động như vậy, mặc dù từ trước đến nay tính cách luôn bình đạm, nhưng bây giờ cô vẫn không khỏi xúc động. Hơn nữa, chỉ sau vài lời nói, hành động và biểu cảm kia, cô đã biết rằng người cậu này thật sự yêu thương cô. Sau khi nghĩ đến điều này, cô cảm thấy bản thân ở bên ngoài ngần ấy năm, lại không gọi điện cho cậu, trong lòng không khỏi áy náy.

“Cậu, tới đây, hai chúng ta cùng uống trà.”

Tiếp đó, cô đưa một tách trà cho mợ đang ở bên cạnh an ủi cậu, “Mợ, mợ cũng uống trà đi.”

Mợ cũng là một người phụ nữ nông thôn điển hình, sắc mặt thô ráp, nhưng tính khí lại hiền hậu, “Này này, cháu gái, con đừng bận rộn nữa, bọn ta đã uống không ít nước trên đường rồi. À, cậu của con có mang theo trứng gà làm quà… Đây là trứng mà bọn ta tự mình nuôi, trứng gà ta, cậu con nói muốn để con nếm thử, ta đã nói trong thành phố thứ gì mà không có, nhưng cậu của con vẫn không nghe…”

Người dì lấy ra mấy quả trứng gà ta ở bên trong túi vải, Chiêm Sắc sắp khóc tới nơi.

Đường xa như vậy, đổi ô tô, rồi lại đến bằng tàu hỏa, vậy mà trứng gà lại chẳng vỡ vụn quả nào.

Nghĩ vậy, cô mới chú ý tới người cậu.

Một bộ quần áo màu xanh biển, rõ ràng là đồ của chợ nông sản, một đôi giày da mới tinh trên chân. Mợ cũng mặc giống như thế. Có lẽ là vì tham gia lễ cưới của cô, nên hai người họ mới đặt mua trang phục như thế này.

Người cậu của cô, thực sự là người yêu quý cô nhất.

Càng nhớ lại, tâm càng đau xót.

Mợ nhìn thấy dáng vẻ của cô, vui tươi hớn hở nói, “Cậu con ấy, nói rằng khi còn nhỏ con rất thèm ăn, suốt ngày chỉ nói đến chuyện ăn trứng, chỉ nằm bên mép chuồng gà canh… Đúng là, trên đường đi ông ấy cứ cầm trứng trên tay, cứ sợ rằng sẽ làm vỡ nó mất…”

Cắn cắn môi, Chiêm Sắc cẩn thận nhận túi trứng gà kia, trong lòng cảm thấy đây là món quà tốt nhất mà cô nhận được. Quay đầu giao cho bảo mẫu nhỏ mang đi, cô dứt khoát ngồi bên cạnh cậu, đè nặng cảm xúc trong lòng, nhỏ giọng an ủi nói.

“Cậu, cậu đã lớn như vậy còn khóc lóc cái gì? Thật vất vả mới đến được Thủ đô, lần này, cậu và mợ ở lại đây lâu hơn một chút rồi hãy về Y Lan.”

“Khó mà làm được.” Vừa nghe lời cô nói, Du Diệc Quý liền gấp gáp xua tay, giọng nói nghẹn ngào nói, “Bây giờ con phải sống với mẹ chồng, còn có người thân của mình ở đây, quá mức phiền phức, khó chịu… Ở lại thì không để lại ấn tượng gì tốt… Cậu đã đặt vé tàu cho ngày mốt, phải nhanh chóng trở về Y Lan…”

Chiếc mũi hơi tắc nghẽn, Chiêm Sắc cảm thấy đau lòng.

“Cậu, bây giờ con đang làm việc, có rất nhiều tiền, có thể đưa cậu đi dạo khắp Tử Cấm Thành, leo lên Vạn Lý Trường Thành…”

Cô cứ khuyên can mãi, nhưng cậu cô cứ xua tay không thuận theo, nói rằng không thể gây thêm phiền phức cho cô, sợ người ta nói con dâu vừa bước vào cửa, suốt ngày mang theo người cậu già thì còn ra thể thống gì?

Chiêm Sắc nghẹn ngào.

So với Lỗ Hữu Đức lòng tham không đáy, cô bỗng nhiên cảm thấy những thứ mà cậu đã cho cô, mới gọi là hơi ấm của gia đình.

Càng nghĩ như vậy, cô càng không rõ, rõ ràng cậu yêu thương cô như vậy, tại sao trong những năm gần đây, trong đầu cô lại không có ấn tượng sâu nặng gì chứ?!

Gia đình thật vất vả mới gặp được nhau, cùng hàn huyên một hồi rất nhanh đã đến giờ cơm trưa. Cơm trưa là do trợ lý Tôn sắp xếp, không quá nhiều món, nhưng lại khiến cậu thở ngắn than dài một phen. Tới buổi chiều, cũng không có chuyện gì, chỉ là người nhà tụ họp bên nhau bàn luận về hôn lễ, còn có chuyện về gia đình từng người.

Chiêm Sắc nhìn Lỗ Hữu Đức nghiêng người về phía trước, lập tức kéo Truy Mệnh tới căn phòng bên cạnh, không muốn thấy bóng dáng của Lỗ Hữu Đức.

Một lúc sau, hai cô gái đang trò chuyện thì bất chợt nghe thấy một tiếng động mạnh từ bên ngoài.

Dựng lỗ tai nghe, thế nhưng lại là người cậu của cô đang rất tức giận.

“Các người, các người tức chết tôi, sao có thể làm ra loại sự tình này?”

Nghe thấy tiếng, Chiêm Sắc vội vàng chạy ra bên ngoài, chỉ thấy người cậu cao lớn đang tức giận trừng mắt nhìn Lỗ Hữu Đức, “Họ Lỗ, mấy năm nay hoàn cảnh gia đình tôi không được tốt, chẳng giúp được gì cho anh. Nhưng chẳng phải lúc đó anh đã bảo đảm với tôi rằng anh sẽ đối xử chân thành với Chiêm Sắc, không lưu manh như vậy nữa cơ mà. Anh nói xem, anh khiến đứa con gái nhà mình đã phải chịu bao nhiêu oan ức rồi?”

“Cậu à, cậu đừng nói như vậy được không? Tôi có làm phiền nó chỗ nào đâu… Nó đã tìm được gia đình tốt như vậy, muốn có tiền là có tiền, muốn có thế là có thế, nó sao, sau này có khi còn làm phu nhân nhà giàu nữa ấy chứ!” Lỗ Hữu Đức nhỏ giọng phản bác, nhưng thân thể lại không nhịn được lùi về sau.

Đừng nhìn vóc dáng cao lớn của Lỗ Hữu Đức, hắn ta được trưởng thành trong thành phố, đối với người đàn ông cao lớn thô kệch này, vẫn có chút kiêng kị. Huống chi, vài năm trước, Du Diệc Quý đã dạy dỗ hắn ta rất tàn nhẫn, bây giờ trong lòng vẫn còn mang theo bóng ma tâm lý.

“Lão lưu manh nhà anh!”

Du Diệc Quý oán hận nói một tiếng, nhìn thấy Chiêm Sắc ra khỏi cửa, ông vẫy vẫy tay với cô.

Chiêm Sắc kinh ngạc, một ông cậu đa sầu đa cảm sao có thể có tính khí tàn nhẫn như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện