Edit: Lam Lam
Beta: Nê
Chiêm Sắc khẽ cười, ngón tay vươn dưới nách cậu nhóc, nhẹ nhàng cù cậu, vừa cười vừa nói.
“Bây giờ, dì tới cứu con…. Một, hai, ba……”
“Ha ha ha! Đừng cù….. Đừng cù…… Mẹ tha mạng!” Tiểu Thập Tam không chịu ngứa được nên lăn qua lăn lại, cười haha ở trong lòng Chiêm Sắc. Đôi tay đôi chân nhỏ bé cứ giãy giụa, lăn trái lăn phải, khiến người khác bật cười.
Chiêm Sắc cũng cười đến đau bụng.
Nhìn Chiêm Sắc cười vui vẻ như vậy, Thập Tam hướng về phía cô làm mặt quỷ, ra hiệu bằng ánh mắt, dựng ngón trỏ ở trước miệng “suỵt” một tiếng.
“Mẹ, cẩn thận có gián điệp.”
“Gián điệp?”
Chẹp miệng nhỏ, Tiểu Thập Tam chỉ chỉ bên ngoài: “Đúng vậy, cặn bã tới.”
Có đồng minh cùng chung kẻ địch, tâm tình Chiêm Sắc rất vui vẻ, cảm thấy tương lai ở cùng một bé cưng lanh lợi, thông minh như này rất tốt. Vì thế, cô cũng đè thấp giọng, trêu chọc cậu nhóc.
“Ồ, nếu cặn bã tới thì thế nào?”
Thập Tam méo miệng, đôi mắt long lanh xoay chuyển một vòng: “Cặn bã sẽ tét mông.”
Đuôi lông mày và đáy mắt của Chiêm Sắc đều ngập ý cười: “Đúng, cặn bã không chỉ tét mông. Cặn bã còn ăn thịt người, là một đại ác ma.”
“Cặn bã là sói xám, sẽ ăn thịt trẻ con!”
“Cặn bã là trứng thối, sẽ bắt nạt phụ nữ!”
“Ha ha, cặn bã chính là…….. Ba, ha ha ha!”
Tiểu Thập Tam cười gục trên cổ Chiêm Sắc, một lát ngửa ra sau ríu rít nói: “Mẹ, hai chúng ta phải cẩn thận một chút, cặn bã mà nghe thấy thì không ổn.”
“Phải! Suỵt….”
Có thể khiến Tiểu Thập Tam vui vẻ, lại có thể thầm mắng Quyền Thiếu Hoàng, sao Chiêm Sắc không làm chứ? Hai người một lớn một nhỏ cười rầm rì, không thèm để ý “Tứ cặn bã” đang đứng ngay ngoài cửa, cười đùa vui vẻ, bầu không khí hạnh phúc ấm áp này khiến “Tứ cặn bã” bất động, không đành lòng phá vỡ.
Chiêm Sắc cũng động lòng.
Trái tim trẻ con rất nhỏ, cho nó một chút ấm áp, nó sẽ cảm thấy người đó là cả thế giới hạnh phúc của mình.
Trêu đùa cặn bã xong, đột nhiên Tiểu Thập Tam lúng liếng đôi mắt nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi.
“Mẹ, chú Ngũ nói với con, mẹ là một chuyên gia tâm lý rất đỉnh.”
Chuyên gia? Hừ!
Trước lời khen như vậy, trên mặt Chiêm Sắc có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng tên Quyền Thiếu Đằng thật đúng là khoác lác không chuẩn bị kịch bản trước, cô sao có thể gọi là chuyên gia, còn kém chữ “gia” rất xa. Chẳng qua, cô học chuyên ngành này, dần dần nó lại trở thành niềm yêu thích, so với những người khác cô chỉ nghiên cứu nhiều hơn một chút mà thôi.
Nhéo gương mặt của bé cưng, cô cười nói: “Dì không phải chuyên gia, dì chỉ là một người học tâm lý học, con đừng cả ngày nghe chú Ngũ không đáng tin của con nói bậy, trẻ con nhất định phải biết đâu là thật đâu là giả.”
“Ồ.”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Thập Tam lại rướn cổ, không nhắc đến tên cặn bã kia: “Mẹ…. mẹ chơi trò chơi với con.”
“Chơi gì?”
“Chơi trò phụ huynh tương tác cùng con cái nhé, con xem trên mạng, cha mẹ của những bạn khác sẽ chơi cùng họ.”
Tương tác phụ huynh và con cái?
Chiêm Sắc biết rõ trong lòng đứa nhỏ này thiếu tình thương của cha mẹ, muốn dùng trò chơi để lấp đầy phần khuyết đó, nhưng cô thực sự chưa từng chơi trò này. Nghĩ một hồi, cô chợt lóe lên một ý, đứng dậy để Tiểu Thập Tam ngồi trên ghế, còn mình ngồi xổm xuống nắm lấy bả vai nhỏ của cậu, cười tủm tỉm nói.
“Bây giờ mẹ cùng con chơi một trò chơi có liên quan đến chuyên ngành của mẹ, Thập Tam có hứng thú không?”
Chữ “mẹ” này nói ra quá trôi chảy.
“Tứ cặn bã” ở ngoài cửa híp mắt lại.
Sau cửa, khuôn mặt Thập Tam căng lên: “Có ạ, có hứng thú. Mẹ, bây giờ chúng ta bắt đầu chơi đi.”
Mím môi cười vui vẻ, Chiêm Sắc vỗ lưng bé, chậm rãi dụ dỗ.
“Điều kiện tiên quyết để chơi trò này là Thập Tam phải hoàn toàn tin tưởng mẹ, tin tưởng lời mẹ nói. Nói cách khác, thực chất trò chơi sẽ kiểm tra mức độ tín nhiệm của Thập Tam dành cho mẹ, con dám thử không?”
Kiểm tra mức độ tín nhiệm?
Mang theo đôi mắt to giảo hoạt chớp một cái, Tiểu Thập Tam gật đầu: “Thập Tam hoàn toàn tin tưởng mẹ.”
Chiêm Sắc dùng ‘kiểm tra mức độ tín nhiệm’ để ám chỉ tâm lý phóng đại của bé cưng, với nụ cười vừa gật đầu vừa cam đoan của bé, cô đứng lên, tắt hết đèn vốn đang bật, thay vào đó là bật một đèn tường nhỏ màu vàng, khiến ánh sáng trong phòng vừa nhu hòa lại càng ấm áp.
Cô nhẹ nhàng từ từ nói.
“Thập Tam, bây giờ con hãy nhắm mắt làm theo những gì mẹ nói.”
“Vâng ạ.” Tiểu Thập Tam ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ cười tủm tỉm.
Chiêm Sắc nhìn bé: “Bây giờ giơ hai tay lên, nhanh nhé.”
Tiểu Thập Tam cảm thấy thú vị, nghe lời cô, giơ hai tay lên.
“Sau đó thì sao mẹ?”
Nhẹ nhàng sờ đầu bé cưng, Chiêm Sắc nhìn bé cười: “Thập Tam không được nói, nhắm mắt lại không được cử động. Nghiêm túc nghe mẹ nói là được.”
Dứt lời, Chiêm Sắc cười chạm vào tay trái của cậu một chút, lập tức buông ra.
“Bây giờ, mẹ đặt một tảng đá rất nặng vào tay trái Thập Tam. Tảng đá rất nặng, rất rất nặng… Tảng đá đè lên tay trái Thập tam…Một tảng đá vô cùng nặng…. Thập Tam có cảm nhận được không? Tảng đá nặng….”
Thập Tam không nói gì, trong lúc cô nhẹ nhàng nói, tay trái của bé thật sự hạ thấp xuống. Tựa như đang bị một vật nặng đè xuống.
Chiêm Sắc cười cười, lại chạm vào tay phải của bé cưng một cái: “Mẹ lại treo một khinh khí cầu vào tay phải của Thập Tam. Khinh khí cầu đang bay, nó đang bay lên cao…. Lên thẳng phía trên…. Thập Tam có cảm nhận được khinh khí cầu đang kéo không? Nó vẫn luôn bay lên không trung….
Tiểu Thập Tam không đáp, vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ là tay phải đang dần nâng lên trên cao. Hai tay một trên một dưới, khoảng cách càng ngày cao xa, nhìn qua hoàn toàn là động tác trong tiềm thức.
Cười khẽ một tiếng, Chiêm Sắc xoa đầu nhỏ, cười nói.
“Được rồi, bây giờ thập Tam mở mắt ra, nhìn xem hai tay của con có gì khác không?”
Tiểu Thập Tam nghe lời mở mắt, ngơ ngác nhìn hai bàn tay nhỏ bé, nghi hoặc nhìn cô.
“Mẹ… Sao hai tay con lại như này… Thập Tam không hề động đậy….”
Chớp mắt, cô cười: “Bởi vì mẹ là một yêu quái, có thể điều khiển ý nghĩ của con người.”
Cậu nhóc ngẩn người, vui vẻ nhảy qua ôm cổ cô: “Ha ha, mẹ yêu quái, mẹ thật lợi hại! Trò chơi này chơi rất vui! Con còn muốn chơi trò khác.”
Chiêm Sắc ôm đứa trẻ cười, bật đèn trong phòng, cảm thấy cậu chơi trò này rất thú vị. Thật ra trò chơi này chỉ là một bài kiểm tra nhỏ về hiệu quả ám chỉ tâm lý mà thôi. Giáo sư Lữ đã nói qua, khoảng cách hai tay càng lớn, chứng tỏ độ tin tưởng của người ấy dành cho bạn rất cao, ý nghĩ cũng dễ dàng bị khống chế. Tiểu Thập Tam tuổi còn nhỏ, lại hoàn toàn tin tưởng cô, cho nên hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Cô lấy điều này làm trò chơi, có thể khiến Thập Tam vui vẻ, tin tưởng cô như vậy làm cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Thập Tam không thể chơi nữa, quá muộn rồi! Bây giờ chúng ta ngoan ngoãn đi tắm rồi ngủ, được chứ?”
Thấp giọng than nhẹ một tiếng, Thập Tam cảm thấy mẹ của cậu rất “thần”, một trò chơi nhỏ có thể làm cậu vui vẻ vô cùng, càng lúc càng muốn gần gũi mẹ.
“Lát nữa mẹ ngủ cùng Thập Tam.”
“Được rồi! Chúng ta đi….”
Nâng mông nhỏ của Thập Tam, Chiêm Sắc hôn lên trán một cái, đi ra mở cửa phòng. Không ngờ, vừa ra khỏi phòng liền bị một bức tường thịt cao lớn chặn đường, sắc mặt của người đàn ông âm trầm lạnh lẽo, lặng yên không một tiếng động đứng ở cửa, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô. Không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.
Nghĩ đến chuyện cô và Thập Tam nói anh cặn bã, Chiêm Sắc có chút xấu hổ.
“Ở đây làm gì?”
Im lặng hai giây, Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, ánh mắt âm trầm tản ra, lại trừng mắt nhìn Quyền Thập Tam đang làm mặt quỷ ở bên trong, đột nhiên cúi đầu, cắn vành tai cô, đè giọng nặng nề giống như có muỗi bay qua.
“Dám mắng lão tử cặn bã, lát nữa xem lão tử trừng phạt em thế nào!”
Nói xong liếm một cái thật mạnh trên vành tai cô, mới đứng thẳng người dậy, cao giọng, ra dáng một người cha.
“Anh ở trong phòng chờ em!”
Nói xong, anh thu lại sắc mặt, xoay người rời đi.
A?!
Chiêm Sắc há miệng thở dốc, lúc này mới hồi thần.
Ở trong phòng chờ cô, xử lý cô? Hả!
Nhìn thấy rặng hồng trên mặt cô, Tiểu Thập Tam ngẩng đầu nhỏ, lại nhìn bóng dáng Quyền Thiếu Hoàng, sau đó nhướng mắt, thở dài một chút: “Ba thật đáng thương, hay là tối nay mẹ ngủ cùng ba đi.”
Chiêm Sắc 囧.
Tuy cô biết rõ tiểu tử này không hiểu người lớn nói “ngủ” cùng không chỉ đơn thuần là ngủ, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được mà nóng lên. Nhưng nói rõ mọi chuyện là cô yêu cầu trước, buổi tối hôm nay hai người bọn họ thật sự cần phải nói chuyện rõ ràng.
Ôm Tiểu Thập Tam, cuối cùng Chiêm Sắc cũng đi vào căn phòng có tường vẽ rất nhiều nhân vật hoạt hình. Ở chung cư lấy màu lạnh làm chủ đạo, không thể không khẳng định căn phòng này là ấm áp nhất. Bên trong có Transformers, có cơ giáp thần thú, có máy bay, xe tăng, mô hình tên lửa. Càng kinh ngạc hơn là, bên trong có đủ loại kiểu dáng mô hình súng ống…..
Tên Quyền Thiếu Hoàng này đang muốn bồi dưỡng Tiểu Thập Tam làm sát thủ máu lạnh?
Trong lòng cảm thán, cô tận lực sắm vai người mẹ, hy vọng có thể lấp đầy thiếu khuyết, tiếc nuối trong lòng Thập Tam. Đương nhiên, cô cũng vui vẻ không thể tả được, cảm giác giống như có thêm một đứa con trai thực vui mừng khôn xiết, khiến cô quên sự khó chịu mà Quyền Thiếu Hoàng mang lại.
Đương nhiên, cô không biết vẻ bề ngoài thiên sứ như hệ thống trị liệu này của Thập Tam, nội tâm chính là một tiểu ác ma, chắc chắn có bản lĩnh dỗ cô đến mức cam tâm tình nguyện bị bán còn đi đếm tiền cho bé cưng. Càng không biết, lúc bế cô, vị tiểu thiên sứ này đã nói với Quyền Thiếu Hoàng: “Ba, mẹ con đôi lúc đầu óc không tốt lắm, những mặt khác đều tốt….. Hai người đàn ông chúng ta không nên bắt nạt phụ nữ, ba tuyệt đối không được bắt nạt mẹ…..”
Chờ đến lúc cô dỗ Thập Tam ngủ say, đã là một tiếng rưỡi sau.
Giúp bé cưng chỉnh lại góc chăn, Chiêm Sắc nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Tiểu Thập Tam, hy vọng sinh nhật này của con thực sự vui vẻ. Ngủ ngon!”, sau đó cô từ từ ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Beta: Nê
Chiêm Sắc khẽ cười, ngón tay vươn dưới nách cậu nhóc, nhẹ nhàng cù cậu, vừa cười vừa nói.
“Bây giờ, dì tới cứu con…. Một, hai, ba……”
“Ha ha ha! Đừng cù….. Đừng cù…… Mẹ tha mạng!” Tiểu Thập Tam không chịu ngứa được nên lăn qua lăn lại, cười haha ở trong lòng Chiêm Sắc. Đôi tay đôi chân nhỏ bé cứ giãy giụa, lăn trái lăn phải, khiến người khác bật cười.
Chiêm Sắc cũng cười đến đau bụng.
Nhìn Chiêm Sắc cười vui vẻ như vậy, Thập Tam hướng về phía cô làm mặt quỷ, ra hiệu bằng ánh mắt, dựng ngón trỏ ở trước miệng “suỵt” một tiếng.
“Mẹ, cẩn thận có gián điệp.”
“Gián điệp?”
Chẹp miệng nhỏ, Tiểu Thập Tam chỉ chỉ bên ngoài: “Đúng vậy, cặn bã tới.”
Có đồng minh cùng chung kẻ địch, tâm tình Chiêm Sắc rất vui vẻ, cảm thấy tương lai ở cùng một bé cưng lanh lợi, thông minh như này rất tốt. Vì thế, cô cũng đè thấp giọng, trêu chọc cậu nhóc.
“Ồ, nếu cặn bã tới thì thế nào?”
Thập Tam méo miệng, đôi mắt long lanh xoay chuyển một vòng: “Cặn bã sẽ tét mông.”
Đuôi lông mày và đáy mắt của Chiêm Sắc đều ngập ý cười: “Đúng, cặn bã không chỉ tét mông. Cặn bã còn ăn thịt người, là một đại ác ma.”
“Cặn bã là sói xám, sẽ ăn thịt trẻ con!”
“Cặn bã là trứng thối, sẽ bắt nạt phụ nữ!”
“Ha ha, cặn bã chính là…….. Ba, ha ha ha!”
Tiểu Thập Tam cười gục trên cổ Chiêm Sắc, một lát ngửa ra sau ríu rít nói: “Mẹ, hai chúng ta phải cẩn thận một chút, cặn bã mà nghe thấy thì không ổn.”
“Phải! Suỵt….”
Có thể khiến Tiểu Thập Tam vui vẻ, lại có thể thầm mắng Quyền Thiếu Hoàng, sao Chiêm Sắc không làm chứ? Hai người một lớn một nhỏ cười rầm rì, không thèm để ý “Tứ cặn bã” đang đứng ngay ngoài cửa, cười đùa vui vẻ, bầu không khí hạnh phúc ấm áp này khiến “Tứ cặn bã” bất động, không đành lòng phá vỡ.
Chiêm Sắc cũng động lòng.
Trái tim trẻ con rất nhỏ, cho nó một chút ấm áp, nó sẽ cảm thấy người đó là cả thế giới hạnh phúc của mình.
Trêu đùa cặn bã xong, đột nhiên Tiểu Thập Tam lúng liếng đôi mắt nhìn cô chằm chằm, tò mò hỏi.
“Mẹ, chú Ngũ nói với con, mẹ là một chuyên gia tâm lý rất đỉnh.”
Chuyên gia? Hừ!
Trước lời khen như vậy, trên mặt Chiêm Sắc có chút xấu hổ, trong lòng thầm mắng tên Quyền Thiếu Đằng thật đúng là khoác lác không chuẩn bị kịch bản trước, cô sao có thể gọi là chuyên gia, còn kém chữ “gia” rất xa. Chẳng qua, cô học chuyên ngành này, dần dần nó lại trở thành niềm yêu thích, so với những người khác cô chỉ nghiên cứu nhiều hơn một chút mà thôi.
Nhéo gương mặt của bé cưng, cô cười nói: “Dì không phải chuyên gia, dì chỉ là một người học tâm lý học, con đừng cả ngày nghe chú Ngũ không đáng tin của con nói bậy, trẻ con nhất định phải biết đâu là thật đâu là giả.”
“Ồ.”
Suy nghĩ một chút, Tiểu Thập Tam lại rướn cổ, không nhắc đến tên cặn bã kia: “Mẹ…. mẹ chơi trò chơi với con.”
“Chơi gì?”
“Chơi trò phụ huynh tương tác cùng con cái nhé, con xem trên mạng, cha mẹ của những bạn khác sẽ chơi cùng họ.”
Tương tác phụ huynh và con cái?
Chiêm Sắc biết rõ trong lòng đứa nhỏ này thiếu tình thương của cha mẹ, muốn dùng trò chơi để lấp đầy phần khuyết đó, nhưng cô thực sự chưa từng chơi trò này. Nghĩ một hồi, cô chợt lóe lên một ý, đứng dậy để Tiểu Thập Tam ngồi trên ghế, còn mình ngồi xổm xuống nắm lấy bả vai nhỏ của cậu, cười tủm tỉm nói.
“Bây giờ mẹ cùng con chơi một trò chơi có liên quan đến chuyên ngành của mẹ, Thập Tam có hứng thú không?”
Chữ “mẹ” này nói ra quá trôi chảy.
“Tứ cặn bã” ở ngoài cửa híp mắt lại.
Sau cửa, khuôn mặt Thập Tam căng lên: “Có ạ, có hứng thú. Mẹ, bây giờ chúng ta bắt đầu chơi đi.”
Mím môi cười vui vẻ, Chiêm Sắc vỗ lưng bé, chậm rãi dụ dỗ.
“Điều kiện tiên quyết để chơi trò này là Thập Tam phải hoàn toàn tin tưởng mẹ, tin tưởng lời mẹ nói. Nói cách khác, thực chất trò chơi sẽ kiểm tra mức độ tín nhiệm của Thập Tam dành cho mẹ, con dám thử không?”
Kiểm tra mức độ tín nhiệm?
Mang theo đôi mắt to giảo hoạt chớp một cái, Tiểu Thập Tam gật đầu: “Thập Tam hoàn toàn tin tưởng mẹ.”
Chiêm Sắc dùng ‘kiểm tra mức độ tín nhiệm’ để ám chỉ tâm lý phóng đại của bé cưng, với nụ cười vừa gật đầu vừa cam đoan của bé, cô đứng lên, tắt hết đèn vốn đang bật, thay vào đó là bật một đèn tường nhỏ màu vàng, khiến ánh sáng trong phòng vừa nhu hòa lại càng ấm áp.
Cô nhẹ nhàng từ từ nói.
“Thập Tam, bây giờ con hãy nhắm mắt làm theo những gì mẹ nói.”
“Vâng ạ.” Tiểu Thập Tam ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ cười tủm tỉm.
Chiêm Sắc nhìn bé: “Bây giờ giơ hai tay lên, nhanh nhé.”
Tiểu Thập Tam cảm thấy thú vị, nghe lời cô, giơ hai tay lên.
“Sau đó thì sao mẹ?”
Nhẹ nhàng sờ đầu bé cưng, Chiêm Sắc nhìn bé cười: “Thập Tam không được nói, nhắm mắt lại không được cử động. Nghiêm túc nghe mẹ nói là được.”
Dứt lời, Chiêm Sắc cười chạm vào tay trái của cậu một chút, lập tức buông ra.
“Bây giờ, mẹ đặt một tảng đá rất nặng vào tay trái Thập Tam. Tảng đá rất nặng, rất rất nặng… Tảng đá đè lên tay trái Thập tam…Một tảng đá vô cùng nặng…. Thập Tam có cảm nhận được không? Tảng đá nặng….”
Thập Tam không nói gì, trong lúc cô nhẹ nhàng nói, tay trái của bé thật sự hạ thấp xuống. Tựa như đang bị một vật nặng đè xuống.
Chiêm Sắc cười cười, lại chạm vào tay phải của bé cưng một cái: “Mẹ lại treo một khinh khí cầu vào tay phải của Thập Tam. Khinh khí cầu đang bay, nó đang bay lên cao…. Lên thẳng phía trên…. Thập Tam có cảm nhận được khinh khí cầu đang kéo không? Nó vẫn luôn bay lên không trung….
Tiểu Thập Tam không đáp, vẫn nhắm mắt như cũ, chỉ là tay phải đang dần nâng lên trên cao. Hai tay một trên một dưới, khoảng cách càng ngày cao xa, nhìn qua hoàn toàn là động tác trong tiềm thức.
Cười khẽ một tiếng, Chiêm Sắc xoa đầu nhỏ, cười nói.
“Được rồi, bây giờ thập Tam mở mắt ra, nhìn xem hai tay của con có gì khác không?”
Tiểu Thập Tam nghe lời mở mắt, ngơ ngác nhìn hai bàn tay nhỏ bé, nghi hoặc nhìn cô.
“Mẹ… Sao hai tay con lại như này… Thập Tam không hề động đậy….”
Chớp mắt, cô cười: “Bởi vì mẹ là một yêu quái, có thể điều khiển ý nghĩ của con người.”
Cậu nhóc ngẩn người, vui vẻ nhảy qua ôm cổ cô: “Ha ha, mẹ yêu quái, mẹ thật lợi hại! Trò chơi này chơi rất vui! Con còn muốn chơi trò khác.”
Chiêm Sắc ôm đứa trẻ cười, bật đèn trong phòng, cảm thấy cậu chơi trò này rất thú vị. Thật ra trò chơi này chỉ là một bài kiểm tra nhỏ về hiệu quả ám chỉ tâm lý mà thôi. Giáo sư Lữ đã nói qua, khoảng cách hai tay càng lớn, chứng tỏ độ tin tưởng của người ấy dành cho bạn rất cao, ý nghĩ cũng dễ dàng bị khống chế. Tiểu Thập Tam tuổi còn nhỏ, lại hoàn toàn tin tưởng cô, cho nên hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Cô lấy điều này làm trò chơi, có thể khiến Thập Tam vui vẻ, tin tưởng cô như vậy làm cô cảm thấy rất thỏa mãn.
“Thập Tam không thể chơi nữa, quá muộn rồi! Bây giờ chúng ta ngoan ngoãn đi tắm rồi ngủ, được chứ?”
Thấp giọng than nhẹ một tiếng, Thập Tam cảm thấy mẹ của cậu rất “thần”, một trò chơi nhỏ có thể làm cậu vui vẻ vô cùng, càng lúc càng muốn gần gũi mẹ.
“Lát nữa mẹ ngủ cùng Thập Tam.”
“Được rồi! Chúng ta đi….”
Nâng mông nhỏ của Thập Tam, Chiêm Sắc hôn lên trán một cái, đi ra mở cửa phòng. Không ngờ, vừa ra khỏi phòng liền bị một bức tường thịt cao lớn chặn đường, sắc mặt của người đàn ông âm trầm lạnh lẽo, lặng yên không một tiếng động đứng ở cửa, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cô. Không biết anh đang nghĩ gì, cũng không biết anh đã nghe được bao nhiêu.
Nghĩ đến chuyện cô và Thập Tam nói anh cặn bã, Chiêm Sắc có chút xấu hổ.
“Ở đây làm gì?”
Im lặng hai giây, Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, ánh mắt âm trầm tản ra, lại trừng mắt nhìn Quyền Thập Tam đang làm mặt quỷ ở bên trong, đột nhiên cúi đầu, cắn vành tai cô, đè giọng nặng nề giống như có muỗi bay qua.
“Dám mắng lão tử cặn bã, lát nữa xem lão tử trừng phạt em thế nào!”
Nói xong liếm một cái thật mạnh trên vành tai cô, mới đứng thẳng người dậy, cao giọng, ra dáng một người cha.
“Anh ở trong phòng chờ em!”
Nói xong, anh thu lại sắc mặt, xoay người rời đi.
A?!
Chiêm Sắc há miệng thở dốc, lúc này mới hồi thần.
Ở trong phòng chờ cô, xử lý cô? Hả!
Nhìn thấy rặng hồng trên mặt cô, Tiểu Thập Tam ngẩng đầu nhỏ, lại nhìn bóng dáng Quyền Thiếu Hoàng, sau đó nhướng mắt, thở dài một chút: “Ba thật đáng thương, hay là tối nay mẹ ngủ cùng ba đi.”
Chiêm Sắc 囧.
Tuy cô biết rõ tiểu tử này không hiểu người lớn nói “ngủ” cùng không chỉ đơn thuần là ngủ, nhưng trên mặt vẫn không nhịn được mà nóng lên. Nhưng nói rõ mọi chuyện là cô yêu cầu trước, buổi tối hôm nay hai người bọn họ thật sự cần phải nói chuyện rõ ràng.
Ôm Tiểu Thập Tam, cuối cùng Chiêm Sắc cũng đi vào căn phòng có tường vẽ rất nhiều nhân vật hoạt hình. Ở chung cư lấy màu lạnh làm chủ đạo, không thể không khẳng định căn phòng này là ấm áp nhất. Bên trong có Transformers, có cơ giáp thần thú, có máy bay, xe tăng, mô hình tên lửa. Càng kinh ngạc hơn là, bên trong có đủ loại kiểu dáng mô hình súng ống…..
Tên Quyền Thiếu Hoàng này đang muốn bồi dưỡng Tiểu Thập Tam làm sát thủ máu lạnh?
Trong lòng cảm thán, cô tận lực sắm vai người mẹ, hy vọng có thể lấp đầy thiếu khuyết, tiếc nuối trong lòng Thập Tam. Đương nhiên, cô cũng vui vẻ không thể tả được, cảm giác giống như có thêm một đứa con trai thực vui mừng khôn xiết, khiến cô quên sự khó chịu mà Quyền Thiếu Hoàng mang lại.
Đương nhiên, cô không biết vẻ bề ngoài thiên sứ như hệ thống trị liệu này của Thập Tam, nội tâm chính là một tiểu ác ma, chắc chắn có bản lĩnh dỗ cô đến mức cam tâm tình nguyện bị bán còn đi đếm tiền cho bé cưng. Càng không biết, lúc bế cô, vị tiểu thiên sứ này đã nói với Quyền Thiếu Hoàng: “Ba, mẹ con đôi lúc đầu óc không tốt lắm, những mặt khác đều tốt….. Hai người đàn ông chúng ta không nên bắt nạt phụ nữ, ba tuyệt đối không được bắt nạt mẹ…..”
Chờ đến lúc cô dỗ Thập Tam ngủ say, đã là một tiếng rưỡi sau.
Giúp bé cưng chỉnh lại góc chăn, Chiêm Sắc nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, “Tiểu Thập Tam, hy vọng sinh nhật này của con thực sự vui vẻ. Ngủ ngon!”, sau đó cô từ từ ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Danh sách chương