Edit: Lam Lam
Beta: Nê
Câu nói bất thình lình của Chiêm Sắc khiến sống lưng Quyền Thiếu Hoàng cứng đờ, ánh mắt nhìn qua.
“Hai người còn ăn hay không?”
Tiểu Thập Tam rụt cổ, chui đầu vào lòng Chiêm Sắc.
Thương Tiểu Thập Tam không có mẹ, lại còn gặp phải người cha không có nhân tính, trái tim Chiêm Sắc như bị một cơn thủy triều tình mẫu tử bao phủ. Cẩn thận vỗ lưng bé, trong lòng đau đớn nhìn Quyền Thiếu Hoàng, đối mặt với vẻ bình tĩnh của người đàn ông vài giây, không vui hỏi:
“Cái người này, anh không thể nói chuyện tốt hơn à?”
Đôi mắt Chiêm Sắc rất đẹp, lúc này có chút ướt át, mang theo cảm xúc đặc biệt của phụ nữ…. Thương hại, đồng tình, ôn nhu, tình mẫu tử, nhìn qua càng thêm nhu nhược động lòng người, đặc biệt khiến người khác hiếm thấy.
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô chằm chằm, nhíu mày, hai cánh môi lạnh lẽo mím chặt, ánh mắt u ám, giống như đang chôn vùi cảm xúc sâu không lường được.
“Lúc anh nhặt nó về, nó mới hai tuổi.”
Nói đến đây, Quyền Thiếu Hoàng nheo mắt. Anh không dám nhớ lại tình trạng bi thảm khi tìm thấy đứa nhỏ…. Hoàn toàn không muốn nghĩ thêm.
Mà khi nghe anh nói “nhặt”, Chiêm Sắc có chút giật mình.
Vì sao anh không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ sợ làm tổn hại thể diện Quyền Tứ Gia với cô? Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ trong lòng cô đột nhiên không muốn che giấu nữa.
“Quyền Tứ Gia, anh cần gì phải tự lừa mình dối người? Với diện mạo này của Tiểu Thập Tam, giống anh y như hai giọt nước. Tôi không biết trước đây chuyện gì đã xảy ra với anh. Nhưng tôi cho rằng, coi như anh “nhặt” thằng bé về, nên vì nó mà suy tính. Tìm mẹ ruột cho bé…..”
Nhếch môi, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của cô, sắc mặt âm trầm như giông bão, đôi mắt sắc bén như ưng hơi híp lại, đáy mắt hung ác khó có thể che giấu, sắp tới bờ phẫn nộ, nhưng anh không bộc phát mà chậm rãi cười lạnh.
“Chiêm Tiểu Yêu, có phải em quản quá nhiều rồi không?”
“……..”
Chiêm Sắc ngậm miệng lại, không thể nói nên lời.
Cũng đúng, đó là chuyện nhà anh, Quyền Thiếu Hoàng người ta không chịu thừa nhận con ruột, cô ở chỗ này bức bách cái gì? Không ngờ, đúng lúc cô trầm mặc vỗ Thập Tam, bên tai lại truyền đến giọng nói của Quyền Thiếu Hoàng.
“Nếu em đau lòng Thập Tam, vậy gả cho anh, thay anh chăm sóc nó.”
Trong lòng cứng lại, Chiêm Sắc ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt âm trầm của người đàn ông đã vơi đi không ít, trong đôi mắt hẹp dài hung ác còn có chút kỳ vọng nhàn nhạt.
Chiêm Sắc mấp máy môi, không lập tức trả lời anh, trong lòng lại chua xót. Đối với đứa bé Tiểu Thập Tam, cô không nỡ buông tay, nhưng lại không muốn chịu áp bức của tên họ Quyền.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Nếu tôi không đồng ý?”
Đôi mắt hồ ly nheo lại, giọng Quyền Thiếu Hoàng trầm xuống, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Chiêm Tiểu Yêu, thật ra kết quả đều như nhau. Nhưng em đồng ý thì kết quả sẽ tốt hơn một chút.”
Vương bát đản, thật con mẹ nó bá đạo! Tên này không thể nói dễ nghe hơn sao?
Trong lòng bực bội khó nén, Chiêm Sắc oán hận nghĩ, càng thêm bất đắc dĩ. Rõ ràng biết là lời nói thật. Chuyện này hai người đã giằng co đủ lâu, hình như tên đàn ông thối này chẳng có chút dao động với ý định muốn cưới cô. Tuy rằng không rõ mục đích của anh, nhưng lúc trước cô đã tự hứa, đến chết cũng không gả cho anh ta. Chỉ là hiện tại…… Trong lòng, Thập Tam vẫn nức nở không ngừng, khiến cô không nỡ buông tay rời khỏi cậu bé, cô thực sự do dự.
Tiểu Thập Tam đáng thương, không có mẹ chăm sóc, thực sự khiến người khác đau lòng. Cho dù Quyền Thiếu Hoàng cho bé cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng đối với một đứa trẻ ở độ tuổi này mà nói, điều kiện vật chất có tốt tới đâu cũng không quan trọng bằng một người mẹ. Hơn nữa với công việc và tính cách của Quyền Thiếu Hoàng, cho dù anh đối xử với Thập Tam không tệ, cũng không thể là một người cha tốt dạy dỗ con trai mình.
Không phải đứa trẻ của một gia đình bình thường, hậu quả không thể lường được. Vệ Thác nhà Vệ Quý Bắc là một ví dụ, vì sao lại có tật xấu trộm cắp, thật ra chính là do thiếu sự quan tâm của cha mẹ tạo thành.
Nghĩ kỹ, vì Tiểu Thập Tam mà chịu đựng, cán cân trong lòng cô không ngừng nghiêng về ——
Đối với chuyện tình yêu nam nữ, Chiêm Sắc rất lãnh đạm. Thực ra yêu cầu của cô đối với bạn trai cũng không cao, chỉ cần không có trở ngại là được, cũng không phải tìm một phần tình yêu cố chấp như “Lam sắc sinh tử luyến”. Nghiêm túc mà nói, nếu không phải tên họ Quyền quá mức ác liệt, bá đạo thì có lẽ cô sẽ sảng khoái đồng ý. Dù sao cô cũng nợ anh một khoản tiền, một mặt khác rất vui vẻ sẵn lòng làm mẹ của Thập Tam.
Lấy và bỏ nhất thời khó xác định.
Cô mím chặt môi, suy nghĩ nửa ngày, nhìn về phía Quyền Thiếu Hoàng.
“Lát nữa Thập Tam ngủ, tôi tìm anh nói chuyện.”
Ngủ rồi nói?
Khóe môi Quyền Thiếu Hoàng mím thành một đường, ánh mắt nhìn cô vẫn như cũ nhưng đáy mắt sáng rực như ngọn lửa.
Nghe được lời nói có ý làm hòa của hai người, ánh mắt như giọt sương của Tiểu Thập Tam chớp chớp, tâm tình tốt lên, không khóc nữa, lại chui vào trong lòng Chiêm Sắc làm nũng một hồi, vui vẻ ăn cơm.
Cậu nhóc trước giờ chỉ ăn mặn không ăn chay, lúc này là đồ ăn đều không từ chối, ăn một bụng no, nếu không phải Chiêm Sắc ngăn lại, buổi tối không nên ăn quá nhiều, không tốt cho tiêu hóa, ngủ không ngon, bé nhất định phải ăn cho đến khi không ăn được nữa. Bởi vì đối với Tiểu Thập Tam, ăn nhiều, ăn thật nhiều cũng là một biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.
Dưới sự ngăn cản của Chiêm Sắc, bé cưng sờ cái bụng nhỏ tròn vo, đi tìm chỗ chơi.
Thập Tam không có ở đây, Chiêm Sắc cũng không muốn ăn nữa, buông đũa xuống ném cho Quyền Thiếu Hoàng một câu.
“Anh rửa bát.”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày.
Chiêm Sắc nâng cằm, giơ tay trái lên, “Thấy không, tay đau, bệnh nhân.”
Quyền Thiếu Hoàng dở khóc dở cười, “Lão tử có nói không rửa đâu, em gấp gáp cái gì?”
Chiêm Sắc bĩu môi, trừng anh một cái, lắc đầu đi tìm Thập Tam. Trong lòng đối với kiểu trò chuyện như đôi vợ chồng bình thường này, cô cảm giác được chút khác lạ, không được tự nhiên, vừa kỳ quặc vừa không nói nên lời. Nhưng tên đàn ông thối này có thể sảng khoái đồng ý đi rửa bát khiến cô có chút ngoài ý muốn.
Được rồi, coi như cũng không thiệt thòi gì.
Dù sao tối nay, anh vừa nấu cơm, vừa rửa bát lại phải dọn nhà, coi như là một trừng phạt nhỏ cho anh.
*
Lúc Chiêm Sắc đi qua, Quyền Thập Tam đang dùng máy tính, chơi《Need for Speed》
(*Need for Speed (NFS) là một seri trò chơi điện tử thể loại đua xe được phát hành bởi Electronic Arts (EA) và được phát triển bởi một số studio thuộc công ty của Canada là EA Black Box. Đây là dòng trò chơi đua xe thành công nhất mọi thời đại.)
Trên đầu đeo một chiếc tai nghe màu lam, theo chuyển động của ô tô trong màn hình máy tính, cái đầu tròn nhỏ của Thập Tam cũng đang đong đưa qua lại, miệng nhỏ hô không ngừng, bộ dạng nhỏ bé nhưng cực kỳ vui vẻ.
Cậu nhóc vui vẻ trở lại.
Quả nhiên là tâm tình trẻ nhỏ, thay đổi vô cùng nhanh, nước mắt mau có cũng mau hết. Một giây trước còn khóc nức nở, một giây sau đã khô nước mắt cười ha ha.
Chiêm Sắc đứng sau lưng bé, không phát ra tiếng.
Tiểu Thập Tam phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, nghe được tiếng bước chân của cô, cậu biết mẹ tiến vào. Nhưng cậu không hé răng, trước tiên phải chơi thắng một cách đẹp trai, sau mới quay đầu lại, cười giòn giã hỏi cô.
“Mẹ, Thập Tam chơi thế nào?”
Chiêm Sắc nhếch khóe môi, cười trìu mến vuốt đầu nhỏ của cậu bé: “Rất tuyệt, Thập Tam thật thông minh, game khó như này cũng biết chơi.” Đương nhiên khó hay không cô không biết, nhưng vẫn khen bé, xây dựng niềm tin cho đứa trẻ.
Không ngờ, Thập Tam lại nở nụ cười.
“Ha ha!”
Cong miệng nhỏ nhắn, cậu nhóc dùng hai tay chơi game, quay đầu nghiêm túc nhìn Chiêm Sắc trong chốc lát, lại lấy tai nghe trên đầu đặt xuống, kéo tay cô, giống như tiểu đại nhân nói cực kỳ nghiêm túc.
“Mẹ, Thập Tam còn nhiều bản lĩnh lắm.”
“A, lợi hại quá nhỉ?” Chiêm Sắc muốn cười trong lòng, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ, tiểu phiền phức.
Nhìn thấy ý cười trong mắt cô, Tiểu Thập Tam xụ môi, lập tức nhào tới ôm eo cô.
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này Thập Tam có mẹ, mẹ cũng có con trai. Thập Tam sẽ không để ai bắt nạt người. Chờ Thập Tam lớn lên, sẽ trở thành người đàn ông mạnh nhất thế giới, bảo vệ mẹ…..”
Nghe tiểu nam tử hán tâm sự, Chiêm Sắc muốn cười, trong lòng lại chua xót, rối rắm không chịu nổi. Nghĩ đến chuyện vừa nãy đồng ý nói rõ với Quyền Thiếu Hoàng, còn có chút hoang mang. Cô cảm thấy mình rất giống con bạc, đặt cược tương lai của mình. Kết quả là thua hay thắng, cô không biết. Nhưng đối mặt với đứa trẻ đáng yêu như vậy, cô nghĩ đó là ván cược đáng giá.
“Mẹ….” Thập Tam quan sát biểu tình của cô, bắt đầu rao bán cha mình: “Người không cần nghĩ nhiều, qua núi này sẽ không có sông kia. Tuy ba không bằng Thập Tam…. Nhưng cũng xem như soái ca, đẹp trai khiến người khác muốn vượt tường…”
“…..” Chiêm Sắc dở khóc dở cười, “Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ linh tinh gì thế?”
Cong miệng cười vui vẻ, Quyền Thập Tam gãi gãi đầu nhỏ, sau đó lại thở dài một hơi.
“Đáng tiếc con còn chưa trưởng thành. Bằng không con có thể cưới mẹ…. Cũng không cần ba ra tay….”
Chiêm Sắc không ngừng cười được, véo mũi nhỏ của bé cưng, mây mù trong lòng cũng bị đứa trẻ này chọc cho tan biến, tâm tình sáng lạn, “Tên nhóc thối, đang dát vàng lên mặt mình hửm?!”
“Đúng thế. Mẹ, chú Ngũ nói… Thập Tam là kết tinh gì gì đó… Tương lai lớn lên nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều thiếu nữ…..…”
A!
Một tên chú Ngũ đã đủ phiền phức rồi, lại thêm một Tiểu Thập Tam phiền phức nữa, Chiêm Sắc cho rằng, cả nhà họ Quyền đều như vậy, vừa trâu bò lại vừa phiền phức, chẳng lẽ thật sự là di truyền sao?!
Nén cười ôm Thập Tam ngồi xuống, Chiêm Sắc suy nghĩ một chút, lại không nhịn được búng trán bé cưng một cái.
“Dì nhìn rõ rồi, Tiểu Thập Tam của chúng ta lớn lên chắc chắn thành một đại soái ca. Nhưng Thập Tam không được học theo người cha xấu xa kia, không cẩn thận lại biến thành một tên cặn bã.”
Ngoài cửa, Quyền Tứ Gia vừa mới rửa bát rồi dọn nhà xong, tay cầm vịn cửa, nghe thấy lời này thì mi tâm nhảy dựng, không hé răng, cũng không đẩy cửa đi vào, mà yên lặng đứng đó, qua khe cửa không đóng kín lẳng lặng nhìn vào trong —
Nhíu mày, Thập Tam khó hiểu ngẩng đầu lên, hỏi: “Mẹ, cặn bã là gì vậy?”
Cặn bã là gì?
Chiêm Sắc cười đến nỗi không nhịn được. Đuôi lông mày, môi, ánh mắt tràn ngập ý cười. Cô như này, khuôn mặt thanh tú uyển chuyển, con ngươi mang theo ý cười xán lạn linh động, trên gương mặt trắng nõn có chút sáng, khiến người khác hận không thể nhào lên cắn một miếng, đúng là phong tình vạn chủng.
Nhưng lời nói ra lại rất đáng giận.
“Thập Tam, cặn bã chính là Quyền Thiếu Hoàng, Quyền Thiếu Hoàng chính là cặn bã. Hiểu chưa?”
“Thập Tam hiểu rồi. Ba chính là cặn bã!”
“Không sai!”
Tiểu tử kia cùng cô tán gẫu vui vẻ, cũng không chơi《NFS》, chỉ ôm cổ cô, cùng cô cười đùa, lúc này thật giống Quyền Thiếu Hoàng. Suy nghĩ một hồi, bé cưng đột nhiên làm động tác cắt cổ, nháy mắt nói với Chiêm Sắc.
“Mẹ, lúc nói xấu người khác, nhỏ giọng chút.”
“Hả?! Vậy à?” Chiêm Sắc cười khanh khách, không ngờ cậu nhóc cũng biết đó là nói xấu.
Đầu nhỏ nhếch miệng cười, lắc trái lắc phải làm động tác té xỉu, Tiểu Thập Tam suy yếu nó: “Mẹ, ba tới giết…. Con trúng đạn rồi.”
Dứt lời liền trực tiếp ngã trên người cô.
Beta: Nê
Câu nói bất thình lình của Chiêm Sắc khiến sống lưng Quyền Thiếu Hoàng cứng đờ, ánh mắt nhìn qua.
“Hai người còn ăn hay không?”
Tiểu Thập Tam rụt cổ, chui đầu vào lòng Chiêm Sắc.
Thương Tiểu Thập Tam không có mẹ, lại còn gặp phải người cha không có nhân tính, trái tim Chiêm Sắc như bị một cơn thủy triều tình mẫu tử bao phủ. Cẩn thận vỗ lưng bé, trong lòng đau đớn nhìn Quyền Thiếu Hoàng, đối mặt với vẻ bình tĩnh của người đàn ông vài giây, không vui hỏi:
“Cái người này, anh không thể nói chuyện tốt hơn à?”
Đôi mắt Chiêm Sắc rất đẹp, lúc này có chút ướt át, mang theo cảm xúc đặc biệt của phụ nữ…. Thương hại, đồng tình, ôn nhu, tình mẫu tử, nhìn qua càng thêm nhu nhược động lòng người, đặc biệt khiến người khác hiếm thấy.
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô chằm chằm, nhíu mày, hai cánh môi lạnh lẽo mím chặt, ánh mắt u ám, giống như đang chôn vùi cảm xúc sâu không lường được.
“Lúc anh nhặt nó về, nó mới hai tuổi.”
Nói đến đây, Quyền Thiếu Hoàng nheo mắt. Anh không dám nhớ lại tình trạng bi thảm khi tìm thấy đứa nhỏ…. Hoàn toàn không muốn nghĩ thêm.
Mà khi nghe anh nói “nhặt”, Chiêm Sắc có chút giật mình.
Vì sao anh không chịu thừa nhận? Chẳng lẽ sợ làm tổn hại thể diện Quyền Tứ Gia với cô? Vừa nghĩ đến đây, suy nghĩ trong lòng cô đột nhiên không muốn che giấu nữa.
“Quyền Tứ Gia, anh cần gì phải tự lừa mình dối người? Với diện mạo này của Tiểu Thập Tam, giống anh y như hai giọt nước. Tôi không biết trước đây chuyện gì đã xảy ra với anh. Nhưng tôi cho rằng, coi như anh “nhặt” thằng bé về, nên vì nó mà suy tính. Tìm mẹ ruột cho bé…..”
Nhếch môi, người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của cô, sắc mặt âm trầm như giông bão, đôi mắt sắc bén như ưng hơi híp lại, đáy mắt hung ác khó có thể che giấu, sắp tới bờ phẫn nộ, nhưng anh không bộc phát mà chậm rãi cười lạnh.
“Chiêm Tiểu Yêu, có phải em quản quá nhiều rồi không?”
“……..”
Chiêm Sắc ngậm miệng lại, không thể nói nên lời.
Cũng đúng, đó là chuyện nhà anh, Quyền Thiếu Hoàng người ta không chịu thừa nhận con ruột, cô ở chỗ này bức bách cái gì? Không ngờ, đúng lúc cô trầm mặc vỗ Thập Tam, bên tai lại truyền đến giọng nói của Quyền Thiếu Hoàng.
“Nếu em đau lòng Thập Tam, vậy gả cho anh, thay anh chăm sóc nó.”
Trong lòng cứng lại, Chiêm Sắc ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt âm trầm của người đàn ông đã vơi đi không ít, trong đôi mắt hẹp dài hung ác còn có chút kỳ vọng nhàn nhạt.
Chiêm Sắc mấp máy môi, không lập tức trả lời anh, trong lòng lại chua xót. Đối với đứa bé Tiểu Thập Tam, cô không nỡ buông tay, nhưng lại không muốn chịu áp bức của tên họ Quyền.
Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Nếu tôi không đồng ý?”
Đôi mắt hồ ly nheo lại, giọng Quyền Thiếu Hoàng trầm xuống, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Chiêm Tiểu Yêu, thật ra kết quả đều như nhau. Nhưng em đồng ý thì kết quả sẽ tốt hơn một chút.”
Vương bát đản, thật con mẹ nó bá đạo! Tên này không thể nói dễ nghe hơn sao?
Trong lòng bực bội khó nén, Chiêm Sắc oán hận nghĩ, càng thêm bất đắc dĩ. Rõ ràng biết là lời nói thật. Chuyện này hai người đã giằng co đủ lâu, hình như tên đàn ông thối này chẳng có chút dao động với ý định muốn cưới cô. Tuy rằng không rõ mục đích của anh, nhưng lúc trước cô đã tự hứa, đến chết cũng không gả cho anh ta. Chỉ là hiện tại…… Trong lòng, Thập Tam vẫn nức nở không ngừng, khiến cô không nỡ buông tay rời khỏi cậu bé, cô thực sự do dự.
Tiểu Thập Tam đáng thương, không có mẹ chăm sóc, thực sự khiến người khác đau lòng. Cho dù Quyền Thiếu Hoàng cho bé cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng đối với một đứa trẻ ở độ tuổi này mà nói, điều kiện vật chất có tốt tới đâu cũng không quan trọng bằng một người mẹ. Hơn nữa với công việc và tính cách của Quyền Thiếu Hoàng, cho dù anh đối xử với Thập Tam không tệ, cũng không thể là một người cha tốt dạy dỗ con trai mình.
Không phải đứa trẻ của một gia đình bình thường, hậu quả không thể lường được. Vệ Thác nhà Vệ Quý Bắc là một ví dụ, vì sao lại có tật xấu trộm cắp, thật ra chính là do thiếu sự quan tâm của cha mẹ tạo thành.
Nghĩ kỹ, vì Tiểu Thập Tam mà chịu đựng, cán cân trong lòng cô không ngừng nghiêng về ——
Đối với chuyện tình yêu nam nữ, Chiêm Sắc rất lãnh đạm. Thực ra yêu cầu của cô đối với bạn trai cũng không cao, chỉ cần không có trở ngại là được, cũng không phải tìm một phần tình yêu cố chấp như “Lam sắc sinh tử luyến”. Nghiêm túc mà nói, nếu không phải tên họ Quyền quá mức ác liệt, bá đạo thì có lẽ cô sẽ sảng khoái đồng ý. Dù sao cô cũng nợ anh một khoản tiền, một mặt khác rất vui vẻ sẵn lòng làm mẹ của Thập Tam.
Lấy và bỏ nhất thời khó xác định.
Cô mím chặt môi, suy nghĩ nửa ngày, nhìn về phía Quyền Thiếu Hoàng.
“Lát nữa Thập Tam ngủ, tôi tìm anh nói chuyện.”
Ngủ rồi nói?
Khóe môi Quyền Thiếu Hoàng mím thành một đường, ánh mắt nhìn cô vẫn như cũ nhưng đáy mắt sáng rực như ngọn lửa.
Nghe được lời nói có ý làm hòa của hai người, ánh mắt như giọt sương của Tiểu Thập Tam chớp chớp, tâm tình tốt lên, không khóc nữa, lại chui vào trong lòng Chiêm Sắc làm nũng một hồi, vui vẻ ăn cơm.
Cậu nhóc trước giờ chỉ ăn mặn không ăn chay, lúc này là đồ ăn đều không từ chối, ăn một bụng no, nếu không phải Chiêm Sắc ngăn lại, buổi tối không nên ăn quá nhiều, không tốt cho tiêu hóa, ngủ không ngon, bé nhất định phải ăn cho đến khi không ăn được nữa. Bởi vì đối với Tiểu Thập Tam, ăn nhiều, ăn thật nhiều cũng là một biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.
Dưới sự ngăn cản của Chiêm Sắc, bé cưng sờ cái bụng nhỏ tròn vo, đi tìm chỗ chơi.
Thập Tam không có ở đây, Chiêm Sắc cũng không muốn ăn nữa, buông đũa xuống ném cho Quyền Thiếu Hoàng một câu.
“Anh rửa bát.”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày.
Chiêm Sắc nâng cằm, giơ tay trái lên, “Thấy không, tay đau, bệnh nhân.”
Quyền Thiếu Hoàng dở khóc dở cười, “Lão tử có nói không rửa đâu, em gấp gáp cái gì?”
Chiêm Sắc bĩu môi, trừng anh một cái, lắc đầu đi tìm Thập Tam. Trong lòng đối với kiểu trò chuyện như đôi vợ chồng bình thường này, cô cảm giác được chút khác lạ, không được tự nhiên, vừa kỳ quặc vừa không nói nên lời. Nhưng tên đàn ông thối này có thể sảng khoái đồng ý đi rửa bát khiến cô có chút ngoài ý muốn.
Được rồi, coi như cũng không thiệt thòi gì.
Dù sao tối nay, anh vừa nấu cơm, vừa rửa bát lại phải dọn nhà, coi như là một trừng phạt nhỏ cho anh.
*
Lúc Chiêm Sắc đi qua, Quyền Thập Tam đang dùng máy tính, chơi《Need for Speed》
(*Need for Speed (NFS) là một seri trò chơi điện tử thể loại đua xe được phát hành bởi Electronic Arts (EA) và được phát triển bởi một số studio thuộc công ty của Canada là EA Black Box. Đây là dòng trò chơi đua xe thành công nhất mọi thời đại.)
Trên đầu đeo một chiếc tai nghe màu lam, theo chuyển động của ô tô trong màn hình máy tính, cái đầu tròn nhỏ của Thập Tam cũng đang đong đưa qua lại, miệng nhỏ hô không ngừng, bộ dạng nhỏ bé nhưng cực kỳ vui vẻ.
Cậu nhóc vui vẻ trở lại.
Quả nhiên là tâm tình trẻ nhỏ, thay đổi vô cùng nhanh, nước mắt mau có cũng mau hết. Một giây trước còn khóc nức nở, một giây sau đã khô nước mắt cười ha ha.
Chiêm Sắc đứng sau lưng bé, không phát ra tiếng.
Tiểu Thập Tam phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, nghe được tiếng bước chân của cô, cậu biết mẹ tiến vào. Nhưng cậu không hé răng, trước tiên phải chơi thắng một cách đẹp trai, sau mới quay đầu lại, cười giòn giã hỏi cô.
“Mẹ, Thập Tam chơi thế nào?”
Chiêm Sắc nhếch khóe môi, cười trìu mến vuốt đầu nhỏ của cậu bé: “Rất tuyệt, Thập Tam thật thông minh, game khó như này cũng biết chơi.” Đương nhiên khó hay không cô không biết, nhưng vẫn khen bé, xây dựng niềm tin cho đứa trẻ.
Không ngờ, Thập Tam lại nở nụ cười.
“Ha ha!”
Cong miệng nhỏ nhắn, cậu nhóc dùng hai tay chơi game, quay đầu nghiêm túc nhìn Chiêm Sắc trong chốc lát, lại lấy tai nghe trên đầu đặt xuống, kéo tay cô, giống như tiểu đại nhân nói cực kỳ nghiêm túc.
“Mẹ, Thập Tam còn nhiều bản lĩnh lắm.”
“A, lợi hại quá nhỉ?” Chiêm Sắc muốn cười trong lòng, rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ, tiểu phiền phức.
Nhìn thấy ý cười trong mắt cô, Tiểu Thập Tam xụ môi, lập tức nhào tới ôm eo cô.
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này Thập Tam có mẹ, mẹ cũng có con trai. Thập Tam sẽ không để ai bắt nạt người. Chờ Thập Tam lớn lên, sẽ trở thành người đàn ông mạnh nhất thế giới, bảo vệ mẹ…..”
Nghe tiểu nam tử hán tâm sự, Chiêm Sắc muốn cười, trong lòng lại chua xót, rối rắm không chịu nổi. Nghĩ đến chuyện vừa nãy đồng ý nói rõ với Quyền Thiếu Hoàng, còn có chút hoang mang. Cô cảm thấy mình rất giống con bạc, đặt cược tương lai của mình. Kết quả là thua hay thắng, cô không biết. Nhưng đối mặt với đứa trẻ đáng yêu như vậy, cô nghĩ đó là ván cược đáng giá.
“Mẹ….” Thập Tam quan sát biểu tình của cô, bắt đầu rao bán cha mình: “Người không cần nghĩ nhiều, qua núi này sẽ không có sông kia. Tuy ba không bằng Thập Tam…. Nhưng cũng xem như soái ca, đẹp trai khiến người khác muốn vượt tường…”
“…..” Chiêm Sắc dở khóc dở cười, “Cái đầu nhỏ này cả ngày nghĩ linh tinh gì thế?”
Cong miệng cười vui vẻ, Quyền Thập Tam gãi gãi đầu nhỏ, sau đó lại thở dài một hơi.
“Đáng tiếc con còn chưa trưởng thành. Bằng không con có thể cưới mẹ…. Cũng không cần ba ra tay….”
Chiêm Sắc không ngừng cười được, véo mũi nhỏ của bé cưng, mây mù trong lòng cũng bị đứa trẻ này chọc cho tan biến, tâm tình sáng lạn, “Tên nhóc thối, đang dát vàng lên mặt mình hửm?!”
“Đúng thế. Mẹ, chú Ngũ nói… Thập Tam là kết tinh gì gì đó… Tương lai lớn lên nhất định sẽ mê hoặc rất nhiều thiếu nữ…..…”
A!
Một tên chú Ngũ đã đủ phiền phức rồi, lại thêm một Tiểu Thập Tam phiền phức nữa, Chiêm Sắc cho rằng, cả nhà họ Quyền đều như vậy, vừa trâu bò lại vừa phiền phức, chẳng lẽ thật sự là di truyền sao?!
Nén cười ôm Thập Tam ngồi xuống, Chiêm Sắc suy nghĩ một chút, lại không nhịn được búng trán bé cưng một cái.
“Dì nhìn rõ rồi, Tiểu Thập Tam của chúng ta lớn lên chắc chắn thành một đại soái ca. Nhưng Thập Tam không được học theo người cha xấu xa kia, không cẩn thận lại biến thành một tên cặn bã.”
Ngoài cửa, Quyền Tứ Gia vừa mới rửa bát rồi dọn nhà xong, tay cầm vịn cửa, nghe thấy lời này thì mi tâm nhảy dựng, không hé răng, cũng không đẩy cửa đi vào, mà yên lặng đứng đó, qua khe cửa không đóng kín lẳng lặng nhìn vào trong —
Nhíu mày, Thập Tam khó hiểu ngẩng đầu lên, hỏi: “Mẹ, cặn bã là gì vậy?”
Cặn bã là gì?
Chiêm Sắc cười đến nỗi không nhịn được. Đuôi lông mày, môi, ánh mắt tràn ngập ý cười. Cô như này, khuôn mặt thanh tú uyển chuyển, con ngươi mang theo ý cười xán lạn linh động, trên gương mặt trắng nõn có chút sáng, khiến người khác hận không thể nhào lên cắn một miếng, đúng là phong tình vạn chủng.
Nhưng lời nói ra lại rất đáng giận.
“Thập Tam, cặn bã chính là Quyền Thiếu Hoàng, Quyền Thiếu Hoàng chính là cặn bã. Hiểu chưa?”
“Thập Tam hiểu rồi. Ba chính là cặn bã!”
“Không sai!”
Tiểu tử kia cùng cô tán gẫu vui vẻ, cũng không chơi《NFS》, chỉ ôm cổ cô, cùng cô cười đùa, lúc này thật giống Quyền Thiếu Hoàng. Suy nghĩ một hồi, bé cưng đột nhiên làm động tác cắt cổ, nháy mắt nói với Chiêm Sắc.
“Mẹ, lúc nói xấu người khác, nhỏ giọng chút.”
“Hả?! Vậy à?” Chiêm Sắc cười khanh khách, không ngờ cậu nhóc cũng biết đó là nói xấu.
Đầu nhỏ nhếch miệng cười, lắc trái lắc phải làm động tác té xỉu, Tiểu Thập Tam suy yếu nó: “Mẹ, ba tới giết…. Con trúng đạn rồi.”
Dứt lời liền trực tiếp ngã trên người cô.
Danh sách chương