Edit: Trứng muối

Beta: Dollan

Sau khi ở bệnh viện hoàn thành việc kiểm tra sức khỏe, trở lại phòng khám đã là giữa trưa, cô tự thưởng cho bản thân giấc ngủ trưa ngon lành, đến chiều đi làm tinh thần cũng hăng hái hơn. Chiêm Sắc tự rót cho mình cốc nước ấm đặt trên bàn thỉnh thoảng nhấp môi chậm rãi nếm thử… Một cốc nước trắng, thế nhưng đem lại cảm giác sảng khoái vô cùng.

Tâm lý con người vẫn chủ yếu là do chính mình điều chỉnh, cô vẫn luôn nghĩ như vậy.

Ngân nga điệu hát dân gian, viết tư liệu, tâm tình Chiêm Sắc tốt, còn đăng nhập vào QQ.

Vừa mở, tiếng thông báo ‘tinh tinh tinh’ của chim cánh cụt nhỏ không ngừng liều mạng vang lên. Cô mỉm cười, còn ai vào đây ngoài Ellen? Sau đó cô nhấn vào khung chat gửi icon mặt cười hết sức dễ thương, kèm theo dòng nhắn mình đang bận nên không để ý đến cô ấy nữa. Nếu không, quý cô Ellen sẽ ngốn hết thời gian của mình mất.

Thực ra hạnh phúc rất dễ dàng.

Một cơn mưa, đối với ông trời mà nói, buông xuống cũng thật dễ dàng.

Ngoài cửa sổ trời bất chợt đổ mưa, Chiêm Sắc vừa phân tích xong diễn biến tâm lý của một học sinh. Lúc này, chim cánh cụt nhỏ lại bắt đầu kêu lên. Cô click mở thì thấy, vẫn là nick “Nhìn vào mắt tôi” trong vòng bạn bè. Nghĩ đến việc người đàn ông này mấy hôm trước nháo đòi tự tử, hiện tại còn có thể tung tăng nhảy nhót trên QQ, tâm tình cô càng cảm thấy hạnh phúc không thể lý giải được. Tự mình cứu được một mạng người, cũng xem như công đức vô lượng* đi? (Người đời nói “Công đức vô lượng” là mượn hai chữ công đức trong Phật giáo, dùng để chỉ sự lập công làm thiện, thi ân bố đức của một cá nhân nào đó mang lại lợi ích cho nhiều người.)

Nhìn vào mắt tôi: “Oh, cô có ở đó không?”

Chiêm Sắc suy nghĩ một chút, trả lời: “Ừ, hiện tại anh thế nào?”

Nhìn vào mắt tôi: “Bây giờ tôi tốt hơn rất nhiều, chỉ là có chút mơ màng.”

Chiêm Sắc mỉm cười, gõ chữ: “Sau khi người bình thường trải qua quá trình tự cứu bản thân, đều có khoảng thời gian mơ màng như vậy. Lúc này anh cần chuyển dời lực chú ý, anh có công việc không? Hãy dồn hết tâm tư vào công việc, chuyện tình cảm sẽ dần dần phai nhạt đi.”

Nhìn vào mắt tôi: “Mỗi câu cô nói đều rất chuyên nghiệp, xin hỏi, cô từng yêu ư?”

Cô từng yêu ư?

Bốn chữ hiện trên màn hình máy tính khiến Chiêm Sắc hơi nhíu mày.

Chống cằm, cô nhìn những hạt mưa lất phất bên ngoài cửa sổ, ngón tay khẽ chạm lên bàn phím: “Tôi không biết.”

Nhìn vào mắt tôi: “Không thể nào, yêu hay không yêu cô cũng không biết?”

Ánh mắt Chiêm Sắc như nhiễm sương mù, cô mỉm cười bất đắc dĩ, dời đề tài: “Trời đang mưa lớn, tôi nghĩ tôi nên đi tìm một chiếc ô. Nếu không tí nữa xuống lầu sẽ ướt như chuột lột. Tạm biệt.”

Nhắn xong, không đợi đối phương trả lời, cô liền để QQ offline.

Mùa hè tới, cơn mưa giông thật biết cách ảnh hưởng đến dạ dày con người. Năm phút trước khi tan làm, cô lười biếng duỗi eo, vừa cười vừa bước đến bên cửa sổ, đẩy toàn bộ cửa ra rồi hít sâu một hơi.

Phía bên ngoài cửa sổ có mái hiên, mưa to không thể vào được nhưng vẫn có vài hạt mưa nhỏ lất phất lướt qua mặt cô, rất nhẹ nhàng, rất tươi mới, thỉnh thoảng mang theo hương đất hòa quyện với hương hoa rất có ý vị.

Cô thoải mái nhắm hai mắt lại.

Đột nhiên, tiếng điện thoại bàn trong văn phòng reo lên.

Trong giờ làm việc, Chiêm Sắc không muốn nhấc máy, ai ngờ tâm tình thưởng thức làn mưa bên ngoài cửa sổ bị cắt đứt, nhưng không thể không lấy điện thoại qua. Không nghĩ tới, là điện thoại của Quyền Thiếu Hoàng gọi.

“Tại sao di động lại tắt máy?”

Tại sao tắt máy?

Vì từ tối ngày hôm đó điện thoại của cô hết pin, cô không thèm sạc.

Gần đây cô cũng không có việc gì cần thiết phải dùng điện thoại, không có bạn bè, càng không có chuyện đại sự liên quan đến hòa bình thế giới cần cô xử lý. Thứ hai, cô cảm thấy thỉnh thoảng để điện thoại trong trạng thái im lặng rất thoải mái, cô như không tồn tại, bất luận ai cũng không thể quấy rầy cô.

Khi thế giới chỉ có một người, mới có thể thực sự yên tĩnh.

“Câm?”

Chiêm Sắc không hé răng, người đàn ông lại nói thêm một câu. Giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng, vẫn bá đạo như cũ, âm trầm đến mức không nhận ra cảm xúc. Nhưng tiếng hít thở nhàn nhạt cứ quanh quẩn bên tai khiến cô không khỏi nhíu mày. Câu trả lời vừa đơn giản vừa tự nhiên muốn chết.

“Hết pin.”

Người đàn ông trầm ngâm vài giây, có lẽ không ngờ rằng giọng cô sẽ lạnh nhạt như vậy. Không có sức sống, không có tức giận, càng không có dáng vẻ điên cuồng nhảy xe ngày hôm đó. Vì vậy, trái lại khiến anh không nắm bắt được rốt cuộc cô đang có tâm tư gì.

“Sao không sạc?”

Chiêm Sắc hừ lạnh. Gọi điện thoại tới đây chỉ để chất vấn cô chuyện này?! Cô thật sự muốn bùng nổ một câu “Cút đi, liên quan cái rắm gì đến anh!”. Đúng lúc hôm nay tâm trạng cô không tồi, càng không muốn bị anh phá hủy.

Nhắm mắt lại, hít vào, thở ra…

Haiz!

Tiếp theo, cô cong cong khóe môi, giọng điệu bĩnh tĩnh tuyên bố: “Quyền Thiếu Hoàng tiên sinh, theo quy định của “Luật tài sản”, điện thoại di động của tôi thuộc tài sản của riêng tôi và tôi có quyền xử lý nó… trong đó bao gồm việc sử dụng, chuyển nhượng… hoặc vứt bỏ.”

“Xùy, thật con mẹ nó!” Người đàn ông cúi đầu cười, sau đó đột nhiên phát ra hai từ u ám.

“Ra đây.”

Một tay Chiêm Sắc xoa xoa trán, một tay nắm chặt ống nghe, khó hiểu hỏi: “Ra đâu?”

“Bên ngoài sở Thiếu Giáo, nhanh lên.”

Quyền Thiếu Hoàng luôn thích dùng những câu sai khiến.

Chiếm Sắc nhăn mày hỏi lại: “Quyền Tứ gia, tôi có thể không xuống không?”

Đương nhiên, cô dùng câu hỏi nghi vấn. Hơn nữa, câu hỏi của cô vừa thản nhiên vừa nhợt nhạt, mang theo chút trào phúng và phản kháng độc quyền của Chiêm Tiểu Yêu.

“Em nói xem?”

“Tôi đang hỏi anh.”

Có lẽ lúc này người đàn ông đang hút thuốc, hình như anh dừng một chút, đột nhiên trầm giọng cười, mở miệng chế giễu: “Chiêm Tiểu Yêu, hai chúng ta có cần nghiền ngẫm từng chữ một lần nữa không?”

“Tôi không có thời gian rảnh rỗi đọc lại với Tứ gia.”

Lại xùy cười một tiếng, tâm trạng của người đàn ông có vẻ không tồi: “Chiêm Tiểu Yêu, kết quả đều giống nhau, quá trình có hai trường hợp. Một là em đi ra ngoài, hai là anh vào bên trong, em thích thế nào?”

Anh đi vào và tôi đi ra, có sự khác biệt à?

Chiêm Sắc thật vất vả mới bình tĩnh lại tâm trạng của bản thân, một lần nữa bị tên đàn ông đáng ghét này tặng cho một tảng đá lớn. Cô nghiến răng nghiến lợi, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều: “Họ Quyền, không phải anh biết tôi chọn loại nào sao? Anh mẹ nó còn hỏi cái gì mà hỏi?”

“… Nhanh, lão tử rất bận.”

Tít!

Dứt lời, người đàn ông cúp máy trước, không cho cô cơ hội tranh cãi.

Tôi nhổ vào!

Chiêm Sắc ngơ ngác nhìn ống nghe trong tay, thầm nghĩ, nếu nó là một cục gạch, tên đàn ông xấu xa kia ở ngay trước mặt cô, cô nhất định sẽ dùng gạch táng chết anh ta. Oán hận nắm chặt ống nghe bắt chước tưởng tượng, cuối cùng cô vẫn thả nó xuống.

Tên đàn ông xấu xa vô cùng hiểu cô, dám chắc cô sẽ chọn trường hợp đầu tiên.

Nếu bây giờ cô không ra, anh nhất định sẽ nghênh ngang đi vào. Để anh ta tùy ý đi lại trong sở, quyến rũ mê hoặc con dân một vòng, sau đó kéo cô ra ngoài  trước mặt mọi người, hoặc hai người làm trò hề giữa nơi đông người, cấu véo một hồi. Cứ thế, ngày mai tin tức trọng điểm của sở Thiếu Giáo sẽ lập tức từ sở trưởng Ngải Mộ Nhiên chuyển sang Chiêm Sắc cô.

Đương nhiên cô không muốn mình trở thành tâm điểm bàn tán, cho nên không tới năm phút, cô đã xuất hiện ở bãi đỗ xe ngoài trời của sở Thiếu Giáo.

Bãi đỗ xe ngoài trời ngay sát trại tạm giam rộng lớn, một bên trụ sở hướng về cổng lớn trại tạm giam, một bên hướng về sở Thiếu Giáo – trại cải huấn. Vì vậy, ban ngày hay ban đêm đều có người gác cổng, đi tới đi lui đều trong phạm vi theo dõi.

Trời mưa rất lớn.

Chiêm Sắc cầm một chiếc ô nhỏ màu đỏ, nhìn bao quát xung quanh, tìm xe của Quyền Thiếu Hoàng trong một loạt ô tô. Chỉ là cô nhìn hơn nửa ngày cũng không thấy chiếc xe quen thuộc. Suy nghĩ một chút, cô không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng lẽ tên đàn ông xấu xa kia cố ý đến đùa giỡn cô?

Trong lòng tức giận, đang chuẩn bị quay người trở về thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng còi xe.

Phản xạ có điều kiện xoay người, cô nhìn. Quả nhiên, cửa kính xe hạ xuống một nửa lộ ra gương mặt tà mị anh tuấn của Quyền Thiếu Hoàng đang ngậm thuốc lá. Đôi mắt như sói mười phần lạnh lẽo, thờ ơ nhìn cô chằm chằm, cảm giác như nhìn con mồi của chính mình. Dưới làn mưa bụi lất phất, Chiêm Sắc thấy anh cười tươi, xen lẫn sự nguy hiểm không an phận nào đó. 

Hơn nữa, chiếc xe này cô chưa từng thấy trước đây. Cô nhìn biểu tượng, cũng không biết rốt cuộc là nhãn hiệu gì, chỉ biết người đàn ông này đổi xe nhưng không thèm mở cửa sổ, cố ý để cô nhìn đông ngó tây, rõ ràng đang đùa bỡn cô.

Vì thế, khi cô tức giận đi tới, mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc.

“Anh câm à? Nhìn thấy tôi mà không lên tiếng, để tôi tìm kiếm khắp nơi?”

“Lão tử thích nhìn bộ dáng cứng đầu cứng cổ của em.” Quyền Thiếu Hoàng trả lời không chút xấu hổ.

Chiêm Sắc hừ lạnh: “Tôi nói anh không có việc thì đổi xe làm gì?”

“Ông đây cao hứng.”

“…..” Không phải cao hứng, đúng hơn là Quyền Tứ gia không có chỗ tiêu tiền.

Chẳng qua, Chiêm Sắc sẽ không nói như vậy, lựa chọn phương thức chế nhạo, cô cong môi cười, cất giọng giễu cợt: “Nghe nói, đối với đàn ông, xe như người phụ nữ của mình. Thay xe như thay phụ nữ, đàn ông không có việc gì mà đổi xe, phần lớn là “hoang dâm vô sỉ.”

Hoang dâm vô sỉ?

Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái châm chọc của cô, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng hơi tối. Thế nhưng anh cũng không cãi lại, chỉ nhíu mày, nghiêm túc giải thích cho cô.

“Khoe xe, mục đích quá rõ ràng.”

Ha! Cười lạnh, Chiêm Sắc nhìn chằm chằm đôi mắt vừa hung ác nham hiểm vừa phức tạp của anh: “Anh có bị bệnh vọng tưởng không?”

Người đàn ông nheo đôi mắt hồ ly, cười cười nhìn cô.

Dù sao khi hai người gặp nhau đều sẽ đấu võ mồm, anh quen rồi. Cho nên cũng không giải thích gì thêm, càng không nói cho cô biết mấy ngày nay có bao nhiêu chính sự, chỉ thản nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ đầy tức giận của Chiêm Sắc.

“Lên xe!”

Ngón tay Chiêm Sắc xoay nhẹ cán ô, nâng cằm: “Có việc gì cứ nói ở đây, tôi nghe được.”

Cô nhìn anh đầy khiêu khích, mang đến cảm giác linh hoạt có chút – ý vị.

Hôm nay Chiêm Sắc mặc một chiếc váy cổ vuông liền áo, vài sợi tóc kẹp ra sau đầu. Lúc này, gió nhẹ thổi mưa phùn lướt qua, cô xinh đẹp đứng ở đó, ngực ra ngực, eo ra eo, chân ra chân, da thịt lộ ra bên ngoài rất ít, trắng nõn, trơn bóng, càng giống bức họa về người đẹp trong mưa, uyển chuyển động lòng người.

Lại lần nữa nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên cong khóe môi, tàn nhẫn hút một ngụm khói, sau đó dập thuốc, lập tức đẩy cửa xe bước xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện