Edit: Trứng muối

Beta: Dollan

Khi còn đi học, Chiêm Sắc đã từng làm gia sư.

Bởi vậy, dù là tư vấn gia đình hay làm gia sư cũng tốt, thực ra đối với cô vấn đề này không xa lạ lắm. Nếu là trước kia Vệ Quý Bắc nhắc đến chuyện này, cô không chút do dự lạp tức đồng ý. Nhưng tình huống bây giờ hơi tệ. Kể từ khi cuộc sống của cô bị Quyền Thiếu Hoàng xâm nhập, mọi thứ đều rối tung hết lên. Mấy ngày nay, tâm tình cô nóng nảy. Bản thân cần thời gian để bình tĩnh, tinh thần rất mệt mỏi, cảm giác có chút bất lực.

Tuy nhiên, Vệ Quý Bắc không biết.

Anh ta nói rất chân thành, cô có thể dễ dàng nhận ra.

Chiêm Sắc đan đôi tay vào nhau chống cằm, nhìn Vệ Quý Bắc, cho đến khi anh nói xong mới mỉm cười lễ phép.

“Vệ tiên sinh, đối với tình huống của Vệ Thác tôi đều hiểu, thật ra, tôi có một đề xuất tốt hơn.”

Một đề xuất tốt hơn? Nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, Vệ Quý Bắc đưa tay xoa giữa hai đầu lông mày rồi thả xuống: “Chiêm lão sư, xin hãy nói.”

Chiêm Sắc mím môi sắp xếp lại từ ngữ của mình: “Vấn đề là liên quan đến môi trường sống trong gia đình và sự giáo dục của cha mẹ. Việc anh và vợ mình ly hôn khiến Vệ Thác thiếu vắng sự chăm sóc từ người mẹ, không có một gia đình hoàn chỉnh đấy mới là nhân tố quan trọng ảnh hưởng đến tâm lý con bé. Nếu bây giờ anh và vợ cũ liên lạc, cùng sống lại với nhau, vì Vệ Thác tạo nên một gia đình tốt đẹp, đối với tâm lý con bé sẽ được chữa lành nhanh chóng.”

Cô nói thật giống chuyên gia, phân tích rất thấu đáo. Nhưng Vệ Quý Bắc nghe xong chỉ thở dài lắc đầu. Ngay sau đó thấy cô khó hiểu, anh ta nở một nụ cười nhẹ, vẫy tay với cô đồng thời hơi cụp mi xuống.

“Tôi với cô ấy, không thể quay lại.”

Chiêm Sắc xấu hổ khi hỏi về vấn đề tình cảm của người khác. Ánh mắt cô rơi vào người đàn ông đẹp trai với hơi thở chững chạc trước mặt. Những gì cô nói, có lẽ trong lòng người đàn ông đã lạnh đi. Một khi người phụ nữ rời đi, sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà thay đổi tình hình nữa. Tuy nhiên, những chuyện này không đến lượt cô xen vào, cô chỉ dựa vào lời khuyên của chuyên gia, còn việc có nghe hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào anh ta.

Cô không muốn nói thêm nữa, tuy nhiên Vệ Quý Bắc lại nói.

“Yến Dung là người phụ nữ rất chuyên nghiệp với công việc, tôi cũng rất bận rộn với công việc, nhiều khi tôi không thể về nhà vào buổi tối, phải trực tiếp ngủ lại trong phòng làm việc. Từ khi trưởng thành, con bé đều được bảo mẫu nuôi nấng… thật không ngờ kết quả thành ra như vậy.”

Thời điểm Vệ Quý Bắc nói những lời này, thanh âm càng ngày càng thấp, có thể nghe thấy không chỉ có sự hoang mang không thỏa đáng trong hôn nhân, nhiều hơn là cảm giác áy náy với Vệ Thác.

Chiêm Sắc chỉ nhìn anh ta rồi lắng nghe.

Những người làm công việc như bọn họ đều là vận mệnh của nền khoa học kỹ thuật quân sự đất nước. Đôi khi sự nguy hiểm đổi với con cái là điều không tránh khỏi. Cô có thể hiểu, nhưng lại không giúp được gì. Điều cô có thể làm bây giờ là biến chính mình thành nơi để Vệ Qúy Bắc trút hết tâm sự. Nghĩ lại, đây cũng là một việc vô cùng cao cả.

Khi Vệ Quý Bắc nói đến điều này, lại nhìn cô, mắt đỏ hoe, giọng nói cực kỳ chậm rãi.

“Chiêm lão sư, tôi biết cô còn công việc riêng… và gia đình. Nhưng trong chuyện này, tôi mong muốn cô có thể giúp con bé hồi phục tạm thời. Cô đừng lo lắng về vấn đề thù lao, với tôi không là gì cả”.

“Vệ tiên sinh, thù lao không phải vấn đề. Mà chính bản thân tôi có vấn đề.” Chiêm Sắc không biết giải thích thế nào cho anh hiểu, không phải cô không muốn giúp, mà chính là sợ tâm tình bản thân mình không được tốt sẽ ảnh hưởng đến việc điều trị của Vệ Thác.

Vệ Quý Bắc tựa lưng vào ghế, nhàn nhạt mím môi, thở dài rồi lại xoa lông mày trở về hình dáng cong đẹp đẽ vốn có của nó.

“Tôi hiểu rồi, cô và Thiếu Hoàng sắp kết hôn, chuyện này tôi đều biết cho nên tôi đoán được, dạo này cô rất bận. Nhưng gần đây viện nghiên cứu của chúng tôi xảy ra vấn đề, ngày nào cũng phải kiểm tra. Lúc này cô có thể giúp đỡ Vệ Thác không?”

Nói đến đây, Vê Quý Bắc nâng mí mắt lên, mang theo tia khẩn cầu nhìn Chiêm Sắc, cũng không hề lên tiếng, đôi mắt buồn bã nhưng lại mang theo cố chấp chưa từng có nhìn cô.

Người này… đến giờ phút này đã nói hết mọi chuyện, cô sao có thể từ chối?

Sau khi nhìn anh ta một hồi lâu, Chiêm Sắc tự hỏi rồi lại do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, cô vẫn nói một cách tế nhị.

“Vậy thì làm đi, nhưng nói trước, thời gian của tôi không cố định, dù sao tôi vẫn còn công việc ở đây.”

Vừa nghe cô đồng ý, đôi mắt Vệ Quý Bắc đột nhiên sáng lên, cả người giống như tràn đầy sức sống, giọng nói cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn nhiều.

“Đến lúc đó không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp công việc và chỗ nghỉ ngơi giúp cô, lúc nào cũng có thể đến đón cô.”

Có thể đem đến hạnh phúc cho người khác, tâm tình cô cũng tốt lên. Chiêm Sắc mím môi nhẹ giọng nói: “Nhưng anh đừng ôm hy vọng quá lớn, gần đây tâm tình tôi không được tốt lắm. Thật ra Vệ tiên sinh…. Vẫn là biện pháp lúc nãy tôi đưa ra cực kỳ đáng tin cậy, trước hết anh hãy cho con bé một gia đình hoàn hảo nhất, đối với tâm lý của Vệ Thác mới có thể chữa trị tận gốc.”

“A, còn phụ thuộc vào tình hình.”

Vệ Quý Bắc cười cười, ánh mắt hơi lóe lên, nhìn thẳng vào cô.

Đối với chuyện tình cảm, Vệ Quý Bắc không phải là một chuyên gia, lúc trước kết hôn với Yến Dung, cũng không phải là vì tình yêu, đúng hơn là thỏa thuận kết hôn giữa hai gia đình danh tiếng. Anh tham gia vào lĩnh vực công nghệ quân sự, phần lớn thời gian đều dành cho nghiên cứu chuyên ngành, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu hay không yêu, đều theo ý kiến của cha mẹ, kết hôn, sinh con với anh mà nói phụ nữ đều giống nhau, không quan tâm lắm.

Nhưng bây giờ anh mới biết, thật ra phụ nữ không giống nhau. Một số cảm giác không nằm trong việc họ quen nhau bao lâu ở hoàn cảnh nào. Và có một số người chỉ với cái nhìn thoáng qua, một góc ở trong tim không muốn buông cô ấy ra, giống như ai đó phù hợp với vật lý từ trường của họ.

Loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như đối với Chiêm Sắc đang ngồi trước mặt anh.

Vệ Quý Bắc sống hơn 30 năm, ở địa vị và thân phận đó, cả đời này anh đã thấy qua rất nhiều phụ nữ xinh đẹp. Có đủ cả, xinh đẹp, quyến rũ, thùy mị, thời thượng, gợi cảm… sôi nổi hay hoạt bát… Đối với anh mà nói, vợ trước Yến Dung là người phụ nữ xinh đẹp có phẩm chất cao quý.

Tuy nhiên lại không chạm đến trái tim anh.

Chính xác mà nói, không liên quan đến mặt cảm xúc lắm.

Chiêm Sắc không chỉ đơn thuần là một mỹ nữ. Ở cô còn có điểm khác với sự mềm mại phụ nữ, cũng khác với sự cứng ngắc của đàn ông, càng không nói đến vẻ đẹp trong trẻo không nhiễm một chút tạp chất. Cô là người từ trong xương tủy thể hiện ra đều khiến đàn ông hận không thể chiếm đoạt cho riêng mình. Hơn nữa, cô có một nhân cách tốt, tinh tế và bao dung, tự tin và tốt bụng, độc lập và lạc quan, nhân ái… Cô cũng có khí thế sang trọng, hào phóng lại dịu dàng, thỉnh thoảng đỏ mặt tựa như mỹ nữ thuần khiết.

Đương nhiên, tình huống vừa rồi, anh đã bắt gặp khi cô ở trước mặt Quyền Thiếu Hoàng.

Đã từng nghe, phụ nữ tốt chính là một quyển sách.

Trong lòng Vệ Quý Bắc, Chiêm Sắc là kiệt tác chỉ những nghệ nhân mới sưu tầm được.

“Chiêm lão sư, tôi cảm ơn cô trước.”

Chiêm Sắc không phải kiệt tác của anh, anh chỉ có thể nói như vậy.

Chiêm Sắc lắc đầu cười nhạt: “Vệ tiên sinh, anh đừng quá khách sáo, thật ra Vệ Thác là một cô bé ngoan.”

Vệ Quý Bắc cũng cười, ánh mặt dịu dàng có hương vị độc đáo của người đàn ông trưởng thành gần như dính trên người Chiếm Sắc, nhưng cũng không đến mức biểu lộ quá rõ ràng. Trong mắt người khác, ánh mắt đó không khác gì sự đánh giá cao và sự thân thiện.

“Cảm ơn Chiêm lão sư, tôi vẫn luôn nghĩ vậy.”

Đương nhiên, làm cha ai lại nghĩ con gái mình không tốt?

Chiêm Sắc cười vui vẻ, an ủi anh: “Vì tốt cho đứa trẻ, anh cũng nên nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân của mình. Đó là giải pháp đúng đắn và lâu dài nhất.”

Vệ Quý Bắc gật đầu, ánh mắt hiện lên tia ấm áp.

“Cứ từ từ, khi nào duyên đến tự nhiên sẽ giải quyết được.”

“À…” Đối với Chiêm Sắc mà nói lại không tin vào duyên phận cho lắm.

Thay đổi chính mình là cứu lấy chính mình. Gây ảnh hưởng đến người khác là cứu người – đây là ước nguyện ban đầu của tâm lý học.

Tất nhiên, cô không phải là người phụ nữ dễ rơi vào trầm cảm, cô cũng có năng lực tự cứu lấy bản thân. Trước khi gặp Quyền Thiếu Hoàng, tình trạng của cô luôn tỉnh táo và bĩnh tĩnh. Mặc dù bây giờ vướng vào một vài rắc rối nhỏ trên đường, cô đã điều chỉnh nhanh chóng.

Cô ôm đầu vào ký túc xá đánh một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh lại, thế giới vận hành bình thường, vẫn không thay đổi mà là cô đã thay đổi. Kết quả, cô thở phào, không lo lắng những gì sẽ xảy ra tiếp theo, không suy nghĩ quá nhiều, không cố gắng tự thương hại, thực tế, mọi thứ trôi qua một cách dễ dàng.

Ngày hôm qua sau cuộc cãi vã, tên họ Quyền không đến tìm cô nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lập tức thư thái hơn nhiều.

Hôm nay là thứ tư.

Buổi sáng, khi chuẩn bị đến bệnh viện thi tuyển công chức, cô đến văn phòng sở trưởng Ngải để xin nghỉ phép, cô mới biết Ngải Mộ Nhiên chưa đi làm như cũ, không biết tình trạng bây giờ của cô ấy thế nào.

Bất đắc dĩ, cô phải nói chuyện với sở phó rồi đi đến thẳng bệnh viện.

Thành thật mà nói, cho đến bây giờ cô vẫn không biết sự việc của Ngải Mộ Nhiên là thật hay giả. Tuy hiện tại trong sở ồn ào huyên náo, truyền tai nhau những lời khó nghe, nhưng cô không phải người thích tin vỉa hè, mặc dù cô khó chịu với Ngải Mộ Nhiên, nhưng cô nghĩ với tính cách kiêu ngạo của Ngải Mộ Nhiên sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Trừ khi… không phải Ngải Mộ Nhiên tự nguyện.

Nhưng nếu không phải là tự nguyện…. thì ai sẽ là người làm điều đó?

Nghĩ đến đây, trong lòng cô chợt ớn lạnh, đột nhiên có một suy đoán điên cuồng. Nhưng cô lập tức bác bỏ suy nghĩ này, không nói đến việc Ngải Mộ Nhiên và Quyền Thiếu Hoàng có quen biết, cho dù họ không có, Ngải tiểu thư cũng không trêu chọc anh ta, anh ta cũng không đến mức làm ra chuyện tàn nhẫn.

Sau khi phân tích nguyên nhân và hậu quả, Chiêm Sắc lại mỉm cười.

Cô quan tâm chuyện người khác làm gì? Chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được.

Sau đó, trong lòng cô bình tĩnh trở lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện