Edit: Ciara
Beta: Nê
Ánh mắt hướng lên trên, dừng lại ở yết hầu đang chuyển động làm nổi bật vẻ đẹp nam tính của anh.
Trong lúc nhất thời, tim cô đập nhanh hơn, hô hấp như nghẹn lại: “Tên họ Quyền kia, anh mà không chơi trò lưu manh thì sẽ chết à?”
“Anh sẽ không chết.” Anh duỗi tay chân ra, Quyền Thiếu Hoàng giống như rất thích nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, cười nói thêm một câu thô bạo hơn: “Tuy nhiên, nếu chơi trò lưu manh sẽ dễ chết hơn – kiệt sức mà chết.”
Lời nói trơ trẽn có vẻ dâm đãng, nhưng với giọng điệu của anh lại trở thành rất cao quý, xấu xa, hung hãn…. Còn có, nam tính và gợi cảm.
Hừ hừ…..
Sau khi phỉ nhổ, Chiêm Sắc mới hết tức giận, nói vào chủ đề chính.
“Anh mau xê ra chỗ khác đi. Nhanh nói trọng tâm vấn đề, anh có cho tôi mượn tiền không?”
“Xùy, Chiêm Tiểu Yêu, con mẹ nó có ai đi mượn tiền như em không?”
“…. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà.” Vay tiền của anh, thật đúng là chịu không nổi.
Người đàn ông cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán, cảm xúc chợt lóe lên.
Cuối cùng, vòng tay anh siết chặt eo cô, anh thở dài.
“Chiêm Tiểu Yêu, không đùa nữa, anh nghiêm túc, chúng ta kết hôn đi.”
“……”
Hơi thở nhẹ nhàng hiếm thấy của người đàn ông nhẹ nhàng phả lên mặt cô, không khinh bỉ, không đen tối, không phù phiếm, không hung hăng, giọng điệu thương lượng. Nếu đổi thành người con gái khác, đoán chừng đã khóc lóc thảm thiết mà ôm chầm lấy anh từ lâu.
Nhưng, cô là Chiêm Sắc.
Cô lẳng lặng nhìn anh, không thể tìm ra điều gì từ đôi mắt sâu thẳm của anh, âm u ập tới làm cô thấy xấu hổ. Mà nguyên nhân thật sự anh muốn cưới cô, rốt cuộc là để làm gì? Cô lại nhíu mày, phớt lờ nhịp tim lỡ 0.01 giây vì bị người đàn ông kia quyến rũ, kìm nén sự cáu kỉnh khó giải thích trong lòng. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, giải thoát cằm mình khỏi tay anh, giọng điệu nhàn nhạt.
“Vậy anh trả lời tôi mấy câu hỏi.”
“Nói.”
“Chúng ta từng có ân oán ư? Vì sao anh hận tôi? Lại muốn cưới tôi?”
“…”
“Ngày đó ở phòng tranh trẻ em —— vì cái gì? Là của Thập Tam sao?”
“…”
“Anh nói tôi nợ anh, rốt cuộc là nợ anh cái gì?”
“…”
“Em trai anh, Quyền Thiếu Đằng ấy, vì sao cậu ta lại xúi giục Thập Tam gọi tôi là mẹ?”
“…”
“Còn có…”
Được rồi, câu hỏi của cô thật sự quá nhiều.
Nhưng từng câu hỏi được đặt ra, người đàn ông lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười như không cười. Cũng không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào.
Hắng giọng một cái, Chiêm Sắc nhíu mày, “Anh lại không trả lời? Vậy bảo tôi nói làm gì?”
Người đàn ông lười biếng duỗi người, cười nhạt nhìn cô, “Anh bảo em nói nhưng anh chưa từng nói sẽ trả lời câu hỏi của em đúng không?”
Chiêm Sắc ngẩn người, nhìn anh, tức đến bật cười.
“Vậy thì thật xin lỗi tôi cũng không có cách nào xây dựng hôn nhân của mình khi không có câu trả lời cho “mười vạn câu hỏi vì sao” phía trên. Quyền Tứ gia, xem ra hai chúng ta thật không có duyên phận rồi.”
Quyền Tứ Gia không ngờ rằng sức hấp dẫn của bản thân lại mất đi hiệu lực, hung dữ nhìn cô, ánh mắt lại lạnh xuống, một hồi lâu mới từ trong miệng nói ra vài chữ.
“Không biết tốt xấu.”
“Tôi không có phúc khí để hưởng thụ.” Đối diện với ánh mắt sáng rực của người đàn ông, Chiêm Sắc không nhanh không chậm đáp lại.
Đương nhiên, cô cũng không dám có nhiều tức giận.
Bởi vì Quyền Tứ gia là viên đạn bọc đường quá mạnh mẽ, cô sợ chỉ không cẩn thận một chút thôi sẽ không hold nổi.
Người đàn ông vỗ đầu cô, “Vong ân bội nghĩa.”
“Nghĩ mãi không ra—?”
“Ếch ngồi đáy giếng!”
“… Anh đuối lý?”
Người đàn ông nào khi bị ghét bỏ cũng sẽ giận dữ.
Quyền Tứ gia cũng không ngoại lệ.
Nhưng nguyên nhân tức giận là do anh tạo nên, anh sững sờ một chút, lại nở nụ cười bất thường, “Chiêm Tiểu Yêu, đừng cùng lão tử so thành ngữ đã học được. Nói chuyện chính đi, anh nhớ rõ anh đã nói rồi, chỉ cần vụ án kia kết thúc, sẽ tặng một món quà cho em…..”
Ách? Tình huống gì vậy? Đã tặng quà mà còn chủ động nhắc tới, thoải mái thế cơ à?
Chiêm Sắc đột ngột dập tắt ý nghĩ có thể rơi vào bẫy của anh, cùng anh mặc cả, “Có quà tặng đương nhiên tốt, tôi có thể chọn không?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Anh đã sớm nghĩ kỹ rồi.”
Chiêm Sắc nhíu mày, nhìn anh chằm chằm, ba phần nghi hoặc bảy phần tò mò, “Là thứ gì?”
Quyền Thiếu Hoàng nâng eo cô lên, căng thẳng nhìn người trong lồng ngực, “Em đoán xem?”
Chiêm Sắc không chịu nổi hành động thân mật như vậy, chỉ có thể nghĩ đến Chương Trung Khải còn ở trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng, cô không thể trực tiếp đắc tội với vị tổ tông có tiền này. Chỉ có thể giả vờ mình không có cảm giác, xấu hổ quay nhẹ đầu, không muốn tựa vào vai anh.
Giọng cô cố đè ép, trong trẻo lại dễ nghe, lúc này còn phảng phất mang nét dịu dàng hiếm có… Cô không phải cô gái thuần khiết tự nhiên không biết gì, nhưng lại tươi đẹp như nước, sống thơm sống đẹp, cười yếu ớt một cái, như mùi hoa lắng đọng nhiều năm, có hương có vị, lại thêm mùi vị phụ nữ độc quyền.
Quyền Thiếu Hoàng híp đôi mắt lại, càng giữ đôi tay cô chặt hơn, “Chiêm Tiểu Yêu…..”
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến hai giọng nói.
Một tiếng giống như đang cố gắng thuyết phục điều gì đó…
Một tiếng khác, hình như là… Giọng của một cô gái?!
Chiêm Sắc nhíu mày, đang chuẩn bị dựng lỗ tai lên nghe ——
Không ngờ, người đàn ông giống như phát điên, nâng eo cô đứng dậy, không nói hai lời liền đè cô lên chiếc bàn làm việc lớn trước mặt. Nhìn cô, cả người tức khắc liền hóa thân thành con sói hoang to lớn chờ ăn thịt, cúi đầu, lại cúi người, một nụ hôn không hề báo trước, cuồng dã, nóng bỏng, nhưng không mất ôn nhu mà dừng lại trên trán cô, xuống gò má, rồi cổ… Di chuyển từng chút một, từ từ gặm nhấm cô…
Hơi thở của người đàn ông ập đến từ mọi hướng, hô hấp Chiêm Sắc không ổn định, “Họ Quyền, anh phát điên cái gì?…. Đừng!”
Đôi mắt anh tối sầm lại, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên che miệng cô, kéo mở khóa váy của cô, ánh mắt anh nóng rực, nhanh chóng kéo mở cúc áo sơ mi, hé mở một nửa khuôn ngực màu đồng, đẩy tay cô ra, cúi đầu liều mạng hôn cô…
Đừng…
Khoảnh khắc chiếc cúc áo của anh rơi xuống đất, cánh cửa phòng khép hờ hoàn toàn bị đẩy ra.
“Hả, các người…? Thiếu Hoàng…?”
Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Mà ngay sau đó Thiết Thủ cũng tiến vào, anh ta sửng sốt một chút, lại đi ra ngoài.
Hai má Chiêm Sắc đỏ ửng, thân thể lại không thể động đậy.
Phản ứng đầu tiên, bọn họ bị người khác ‘bắt gian’ rồi!
Phản ứng thứ hai, chính là Quyền Thiếu Hoàng cố ý làm cho người phụ nữ kia xem sao? Cái quái gì thế này?
Phản ứng thứ ba, người phụ nữ kia là ai?
Beta: Nê
Ánh mắt hướng lên trên, dừng lại ở yết hầu đang chuyển động làm nổi bật vẻ đẹp nam tính của anh.
Trong lúc nhất thời, tim cô đập nhanh hơn, hô hấp như nghẹn lại: “Tên họ Quyền kia, anh mà không chơi trò lưu manh thì sẽ chết à?”
“Anh sẽ không chết.” Anh duỗi tay chân ra, Quyền Thiếu Hoàng giống như rất thích nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, cười nói thêm một câu thô bạo hơn: “Tuy nhiên, nếu chơi trò lưu manh sẽ dễ chết hơn – kiệt sức mà chết.”
Lời nói trơ trẽn có vẻ dâm đãng, nhưng với giọng điệu của anh lại trở thành rất cao quý, xấu xa, hung hãn…. Còn có, nam tính và gợi cảm.
Hừ hừ…..
Sau khi phỉ nhổ, Chiêm Sắc mới hết tức giận, nói vào chủ đề chính.
“Anh mau xê ra chỗ khác đi. Nhanh nói trọng tâm vấn đề, anh có cho tôi mượn tiền không?”
“Xùy, Chiêm Tiểu Yêu, con mẹ nó có ai đi mượn tiền như em không?”
“…. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc mà.” Vay tiền của anh, thật đúng là chịu không nổi.
Người đàn ông cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm khó đoán, cảm xúc chợt lóe lên.
Cuối cùng, vòng tay anh siết chặt eo cô, anh thở dài.
“Chiêm Tiểu Yêu, không đùa nữa, anh nghiêm túc, chúng ta kết hôn đi.”
“……”
Hơi thở nhẹ nhàng hiếm thấy của người đàn ông nhẹ nhàng phả lên mặt cô, không khinh bỉ, không đen tối, không phù phiếm, không hung hăng, giọng điệu thương lượng. Nếu đổi thành người con gái khác, đoán chừng đã khóc lóc thảm thiết mà ôm chầm lấy anh từ lâu.
Nhưng, cô là Chiêm Sắc.
Cô lẳng lặng nhìn anh, không thể tìm ra điều gì từ đôi mắt sâu thẳm của anh, âm u ập tới làm cô thấy xấu hổ. Mà nguyên nhân thật sự anh muốn cưới cô, rốt cuộc là để làm gì? Cô lại nhíu mày, phớt lờ nhịp tim lỡ 0.01 giây vì bị người đàn ông kia quyến rũ, kìm nén sự cáu kỉnh khó giải thích trong lòng. Cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, giải thoát cằm mình khỏi tay anh, giọng điệu nhàn nhạt.
“Vậy anh trả lời tôi mấy câu hỏi.”
“Nói.”
“Chúng ta từng có ân oán ư? Vì sao anh hận tôi? Lại muốn cưới tôi?”
“…”
“Ngày đó ở phòng tranh trẻ em —— vì cái gì? Là của Thập Tam sao?”
“…”
“Anh nói tôi nợ anh, rốt cuộc là nợ anh cái gì?”
“…”
“Em trai anh, Quyền Thiếu Đằng ấy, vì sao cậu ta lại xúi giục Thập Tam gọi tôi là mẹ?”
“…”
“Còn có…”
Được rồi, câu hỏi của cô thật sự quá nhiều.
Nhưng từng câu hỏi được đặt ra, người đàn ông lại chỉ lạnh nhạt nhìn cô, khóe môi nhếch lên cười như không cười. Cũng không trả lời bất kỳ một câu hỏi nào.
Hắng giọng một cái, Chiêm Sắc nhíu mày, “Anh lại không trả lời? Vậy bảo tôi nói làm gì?”
Người đàn ông lười biếng duỗi người, cười nhạt nhìn cô, “Anh bảo em nói nhưng anh chưa từng nói sẽ trả lời câu hỏi của em đúng không?”
Chiêm Sắc ngẩn người, nhìn anh, tức đến bật cười.
“Vậy thì thật xin lỗi tôi cũng không có cách nào xây dựng hôn nhân của mình khi không có câu trả lời cho “mười vạn câu hỏi vì sao” phía trên. Quyền Tứ gia, xem ra hai chúng ta thật không có duyên phận rồi.”
Quyền Tứ Gia không ngờ rằng sức hấp dẫn của bản thân lại mất đi hiệu lực, hung dữ nhìn cô, ánh mắt lại lạnh xuống, một hồi lâu mới từ trong miệng nói ra vài chữ.
“Không biết tốt xấu.”
“Tôi không có phúc khí để hưởng thụ.” Đối diện với ánh mắt sáng rực của người đàn ông, Chiêm Sắc không nhanh không chậm đáp lại.
Đương nhiên, cô cũng không dám có nhiều tức giận.
Bởi vì Quyền Tứ gia là viên đạn bọc đường quá mạnh mẽ, cô sợ chỉ không cẩn thận một chút thôi sẽ không hold nổi.
Người đàn ông vỗ đầu cô, “Vong ân bội nghĩa.”
“Nghĩ mãi không ra—?”
“Ếch ngồi đáy giếng!”
“… Anh đuối lý?”
Người đàn ông nào khi bị ghét bỏ cũng sẽ giận dữ.
Quyền Tứ gia cũng không ngoại lệ.
Nhưng nguyên nhân tức giận là do anh tạo nên, anh sững sờ một chút, lại nở nụ cười bất thường, “Chiêm Tiểu Yêu, đừng cùng lão tử so thành ngữ đã học được. Nói chuyện chính đi, anh nhớ rõ anh đã nói rồi, chỉ cần vụ án kia kết thúc, sẽ tặng một món quà cho em…..”
Ách? Tình huống gì vậy? Đã tặng quà mà còn chủ động nhắc tới, thoải mái thế cơ à?
Chiêm Sắc đột ngột dập tắt ý nghĩ có thể rơi vào bẫy của anh, cùng anh mặc cả, “Có quà tặng đương nhiên tốt, tôi có thể chọn không?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
“Anh đã sớm nghĩ kỹ rồi.”
Chiêm Sắc nhíu mày, nhìn anh chằm chằm, ba phần nghi hoặc bảy phần tò mò, “Là thứ gì?”
Quyền Thiếu Hoàng nâng eo cô lên, căng thẳng nhìn người trong lồng ngực, “Em đoán xem?”
Chiêm Sắc không chịu nổi hành động thân mật như vậy, chỉ có thể nghĩ đến Chương Trung Khải còn ở trong bệnh viện chờ tiền cứu mạng, cô không thể trực tiếp đắc tội với vị tổ tông có tiền này. Chỉ có thể giả vờ mình không có cảm giác, xấu hổ quay nhẹ đầu, không muốn tựa vào vai anh.
Giọng cô cố đè ép, trong trẻo lại dễ nghe, lúc này còn phảng phất mang nét dịu dàng hiếm có… Cô không phải cô gái thuần khiết tự nhiên không biết gì, nhưng lại tươi đẹp như nước, sống thơm sống đẹp, cười yếu ớt một cái, như mùi hoa lắng đọng nhiều năm, có hương có vị, lại thêm mùi vị phụ nữ độc quyền.
Quyền Thiếu Hoàng híp đôi mắt lại, càng giữ đôi tay cô chặt hơn, “Chiêm Tiểu Yêu…..”
Đúng lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến hai giọng nói.
Một tiếng giống như đang cố gắng thuyết phục điều gì đó…
Một tiếng khác, hình như là… Giọng của một cô gái?!
Chiêm Sắc nhíu mày, đang chuẩn bị dựng lỗ tai lên nghe ——
Không ngờ, người đàn ông giống như phát điên, nâng eo cô đứng dậy, không nói hai lời liền đè cô lên chiếc bàn làm việc lớn trước mặt. Nhìn cô, cả người tức khắc liền hóa thân thành con sói hoang to lớn chờ ăn thịt, cúi đầu, lại cúi người, một nụ hôn không hề báo trước, cuồng dã, nóng bỏng, nhưng không mất ôn nhu mà dừng lại trên trán cô, xuống gò má, rồi cổ… Di chuyển từng chút một, từ từ gặm nhấm cô…
Hơi thở của người đàn ông ập đến từ mọi hướng, hô hấp Chiêm Sắc không ổn định, “Họ Quyền, anh phát điên cái gì?…. Đừng!”
Đôi mắt anh tối sầm lại, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên che miệng cô, kéo mở khóa váy của cô, ánh mắt anh nóng rực, nhanh chóng kéo mở cúc áo sơ mi, hé mở một nửa khuôn ngực màu đồng, đẩy tay cô ra, cúi đầu liều mạng hôn cô…
Đừng…
Khoảnh khắc chiếc cúc áo của anh rơi xuống đất, cánh cửa phòng khép hờ hoàn toàn bị đẩy ra.
“Hả, các người…? Thiếu Hoàng…?”
Người phụ nữ kia phát ra tiếng kêu kinh ngạc.
Mà ngay sau đó Thiết Thủ cũng tiến vào, anh ta sửng sốt một chút, lại đi ra ngoài.
Hai má Chiêm Sắc đỏ ửng, thân thể lại không thể động đậy.
Phản ứng đầu tiên, bọn họ bị người khác ‘bắt gian’ rồi!
Phản ứng thứ hai, chính là Quyền Thiếu Hoàng cố ý làm cho người phụ nữ kia xem sao? Cái quái gì thế này?
Phản ứng thứ ba, người phụ nữ kia là ai?
Danh sách chương