Edit: Hòa My

Beta: Nê

Nhìn dáng vẻ nói một đằng làm một nẻo của cô ấy, Chiêm Sắc vui vẻ, “Chà, không nhìn ra cô tốt như vậy nha? Có điều cô yên tâm, thứ mà tôi muốn, chắc chắn sẽ đi giành lấy nó. Còn thứ tôi không cần, cô lại muốn nhường cho tôi, tôi cũng chẳng cần đâu…”

“Nói bậy, lão đại không phải đồ vật!”

“Đúng vậy, anh ta không phải đồ vật.”

Truy Mệnh nhướng mày bừng tỉnh, mỉm cười ‘dọa đánh’ cô một chút, sau đó trốn thật xa, “Đi nhanh đi, đừng để ngài ấy đợi lâu.”

Chiêm Sắc lắc đầu bật cười, xoay người đi ra cửa.

Truy Mệnh giật mình đứng ở trong phòng.

Lãnh Huyết vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt quan sát từ nãy đến giờ, thu dọn xong thiết bị chữa bệnh của bản thân, ngồi trên sofa khoanh tay nhìn cô ấy chằm chằm.

“Tôi cứ nghĩ cô sẽ không từ bỏ.”

Truy Mệnh hất cằm, khịt khịt mũi, liếc mắt nhìn anh ta, “Liên quan gì đến anh? Không mượn anh quản chuyện của tôi.”

Lãnh Huyết khẽ quát, “Chức nghiệp quân nhân, chưa chiến đấu đã trốn chạy, cô thật mất mặt.”

Truy Mệnh giận hờn hít hít mũi, cam chịu ngồi xuống bên cạnh Lãnh Huyết, “Tôi cần anh lo chắc? Đại ca, tôi là hacker, không giống anh.”

Lãnh Huyết không đáp lại, nhìn cô ấy một cái liền đứng dậy rời đi.

Truy Mệnh hung hăng nhíu mày, cười ranh mãnh, duỗi thẳng một chân, ý muốn làm anh vấp chân té ngã.

“Cho anh khi dễ tôi.”

Gõ nhẹ một cái trên đỉnh đầu cô, Lãnh Huyết thoải mái né tránh, “Nhàm chán!”

“Lãnh Huyết!” Nhìn thấy bóng dáng xa dần của anh ta, cô nàng Truy Mệnh tâm tình sầu khổ, từ trên sofa nhảy xuống, trực tiếp chạy theo, “Này, anh chờ đó cho tôi ——! Xem tôi dạy dỗ anh thế nào!”

Bây giờ, trời đã tối.

Lúc này Chiêm Sắc vẫn phân biệt được đường đi, thuận lợi tìm thấy căn phòng thứ ba bên trái mà Truy Mệnh nói ban nãy.

Xuyên qua khe cửa, hiện ra tia sáng nhè nhẹ của ánh đèn.

Cô thả nhẹ bước chân, chầm chậm đi đến gần.

Cô nhìn về phía thư phòng qua khe cửa.

Đồ vật trang trí vẫn chỉ có hai màu đen trắng xen lẫn nhau, mang lại cảm giác lộng lẫy sa hoa, người giống như Quyền Thiếu Hoàng, lạnh lùng, mị hoặc, âm trầm, thần bí, khiến người ta cảm giác khó nắm bắt. Ở bên cạnh một cái bàn làm việc khá lớn, có một chiếc ghế giám đốc lớn bọc da. Người đàn ông ngồi ngạo nghễ trên ghế cau mày hút thuốc.

Lại giả vờ sầu thảm? Diễn sâu? Tầm mắt Chiêm Sắc vẫn chưa hề rời đi.

Chân mày sắc bén như dao, sống mũi thẳng tắp, còn có góc nghiêng kia để lộ ra sườn mặt bị khói thuốc vờn quanh, bầu không khí sầu muộn tang thương đó, giống như đáy vực sâu không thấy đáy. Nhìn thấy điều này không chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu mà còn muốn thăm dò thêm về người đàn ông này…

Trái tim cô, không hiểu sao lại lỡ một nhịp.

Ngay lập tức lại bật cười không thôi.

Xem ra, từ yêu nghiệt gắn với tai họa này, không những có thể dùng để hình dung phụ nữ mà còn có thể dùng cho đàn ông.

Phải biết rằng, người như cô hoàn toàn không có cảm tình gì với anh mà còn không nhịn được có chút xiêu lòng, huống chi những người phụ nữ khác?

Cốc — cốc—

Hít một hơi thật sâu, cô lễ phép gõ cửa.

“Quyền Tứ gia ——!”

Người đàn ông quay đầu nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo lẫn lạnh lùng mang theo chút mệt mỏi khó nhận ra.

“Vào đi!”

Giọng nói trầm thấp nặng nề vang lên, như làn khói thuốc bay ra, mang theo sức mạnh mê hoặc lòng người. Chờ đến khi cô nhận ra bản thân mình nên bước vào, mới phát hiện chân của mình không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt anh.

Hơn nữa, biểu tình giống như si mê……

Cô xoa xoa mặt, thật muốn đánh bản thân một cái.

Khuôn mặt ửng hồng, cô thả lỏng tâm tình, bình tĩnh nói, “Chào anh, chuyện ngày hôm nay— a —”

Nào ngờ, lời còn chưa nói xong, người đàn ông đã tàn nhẫn kéo mạnh cánh tay đang buông lỏng xuống của cô. Anh dùng lực kéo chuẩn xác, không nghiêng không lệch liền để một người đang đứng thẳng như cô nhào vào trong lồng ngực mình, trực tiếp ngồi trên đùi anh.

Mái tóc dài buông xõa trên người anh, đầu óc Chiêm Sắc choáng váng cộng thêm hoảng hốt.

“Quyền Tứ gia, anh làm gì? Có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói được không?”

Người đàn ông cợt nhả, ánh mắt nhìn như ngọn lửa thiêu đốt vạn vật, an ủi vỗ về lưng cô, vòng tay qua người ôm eo cô, bế bổng cô lên như muốn ước lượng cân nặng, hai người rất nhanh đã ‘thân mật ôm nhau’ ở một chỗ, không có kẽ hở.

Ngồi đến ngượng ngùng, Chiêm Sắc nhích sang bên cạnh một chút, “Đừng như vậy…”

Kiềm chặt eo cô, anh khẽ quát, “Đừng nhúc nhích!”

Cơ thể khẩn trương, cô dở khóc dở cười, “Tôi muốn động cũng có thể cử động sao?”

Cúi đầu, người đàn ông gác cằm lên đỉnh đầu cô, cả người giống như nhà giam gắt gao cầm tù cô, sức mạnh trên cánh tay lớn đến mức siết chặt eo và chân tay cô cũng muốn phát đau, cô còn có thể chạy đi chỗ nào chứ?! Hơn nữa, với tư thế mờ ám như này, làm sao dám ngồi nghiêng trên đùi anh mà phân tích tâm lý, còn bị anh ôm thân mật, trái tim cô không còn thành thật nghe theo mệnh lệnh nữa rồi.

Mặt đỏ, tim lại đập.

Thình thịch —— thình thịch ——

Cứng đờ một lúc lâu, cô mới hoàn hồn.

“Haiz, tôi muốn đến để cảm ơn anh vì anh đã giúp đỡ, không ngờ anh lại lộ ra bản tính.”

Anh chuyên chú nhìn cô chằm chằm, không hé răng.

Chiêm Sắc đẩy đẩy ngực anh, “Này, thả tôi xuống rồi nói, được không?”

Nhìn thấy cô vừa thở dài, vừa bĩu môi, rồi lại nhướng mày, có chút đáng yêu khó thấy, tâm trạng Quyền Tứ Gia vui vẻ, cũng không làm cô xấu hổ, mà trực tiếp làm cô khó xử, “Chiêm Tiểu Yêu, em không cần cảm ơn anh. Đương nhiên, muốn lấy thân báo đáp, anh có thể xem xét.”

“Lấy thân báo đáp, mơ đẹp nhỉ?”

“Thế nào? Còn muốn nói gì nữa?”

Giọng nói lạnh lùng truyền đến tai, Chiêm Sắc sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng lại.

Không nghĩ tới, Quyền Tứ gia cũng mang thù như vậy, thực sự coi lời nói của cô là thật?

Trầm ngâm vài giây, nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, không biết vì sao, sự lo lắng và bối rối những ngày qua của cô giống như buông lỏng đi rất nhiều. Loại trạng thái này thật quỷ dị, không liên quan đến lý trí và chỉ số thông minh, thậm chí hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô.

Cô nheo mắt, vuốt vuốt tóc, cười không rõ nguyên do.

“Quyền Tứ gia, tôi muốn xin lỗi anh vì những lời nói ngày hôm đó. Hiện tại, tôi thực sự có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”

“Nói!”

“Được tôi nói, anh buông tôi ra trước đã, như này thì làm sao nói chuyện được?”

Buông?

Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, cánh tay càng ra sức siết chặt, ôm cả người cô hoàn hoàn chỉnh chỉnh vào lồng ngực, không có thiện chí nhìn cô: “Như vậy đi, đây mới là cách giao tiếp nguyên thủy nhất.” Nói xong lại hôn đỉnh đầu cô, nhân tiện hút một hơi thuốc lá, “Vì người bạn trai kia của em?”

Chiêm Sắc không giải thích, trực tiếp gật đầu, “Phải!”

“Vì anh ta mà theo anh?”

“… Quyền Tứ Gia, tôi biết anh không phải người xấu. Tôi hứa, tiền tôi nhất định sẽ trả lại anh. Anh xem có thể hay không…”

“Không thể!” Nhíu mày, Quyền Thiếu Hoàng gạt bỏ tàn thuốc, ánh mắt lạnh dần nhìn cô chằm chằm, “Chiêm Tiểu Yêu, em sai rồi. Anh mẹ nó từ trước tới nay đều không phải người tốt, càng sẽ không làm ăn lỗ vốn. Hiểu không?”

Trong lòng rùng mình.

Haizz, lại chứng nào tật nấy.

Mặc dù hiện tại cô đang ngồi trên đùi anh, có chút mất đi thế chủ động, nhưng Chiêm Sắc cũng không phải là người phụ nữ đầu óc ngu ngốc, cô càng không tin người đàn ông này sẽ vì yêu cô mà hận không thể cùng cô ân ái đến đầu bạc răng long, cho nên mới đến vây quanh cô.

Theo cô thấy, đàn ông mà, trời sinh đều ương ngạnh.

Quyền Thiếu Hoàng theo đuổi cô, đều bắt nguồn từ việc cô từ chối và khinh thường. Nếu như cô thật sự đi theo anh, dựa dẫm anh, anh tự nhiên sẽ không còn hứng thú với cô nữa. Không có biện pháp, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lại không thể không nói, đây là tâm lý chung của tất cả người đàn ông bình thường.

Nói đến cùng, khác biệt đơn giản là ‘chiếm được hay không chiếm được’ mà thôi.

Cắn chặt răng, Chiêm Sắc bất chấp, quyết định thay đổi chiến thuật đối phó với anh.

Khóe môi khẽ cong lên, cô nhướng mày, bắt đầu làm một diễn viên không đạt chuẩn.

Thật cẩn thận đặt ngón tay lên vai của người đàn ông, đầu hơi nghiêng sang, cô ở bên tai anh nhả khí như lan*.

(*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc”: hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người)

“Tứ gia, anh muốn thế nào mới bằng lòng giúp em? Nói đi, anh muốn gì đều được.”

Quyền Thiếu Hoàng cười lạnh một tiếng, ánh mắt tối sầm lại, “Việc nhỏ như vậy cũng đem đến trước mặt anh?”

Thầm mắng trong lòng, Chiêm Sắc xấu hổ đứng thẳng người, nhìn đường nét lạnh lùng ương ngạnh trên mặt anh, chính là vẻ mặt này.

“Quyền Tứ gia, chuyện trước đây đều là tôi không đúng. Như vậy đi, mọi người đều là người trưởng thành, chúng ta không cần vòng vo làm gì. Nếu anh đơn thuần chỉ muốn ngủ cùng tôi, thì cũng không phải là không được. Chỉ cần anh đáp ứng cho tôi vay tiền để cứu Chương Trung Khải, tối nay tôi chắc chắn sẽ hầu hạ anh thật chu đáo, có được không?”

Sắc mặt ngày càng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt Quyền Thiếu Hoàng ngưng đọng, tràn ngập tức giận.

Đưa mắt nhìn cô vài giây, anh đột nhiên nắm cằm cô, nâng lên đối diện chính mình, thấp giọng nói, “Chiêm Tiểu Yêu, em cho rằng có thể dễ dàng xua đuổi anh như vậy?”

“Vậy anh muốn như thế nào?” 

“Gả cho anh!”

Trong lòng Chiêm Sắc giật mình, đây không phải lần đầu tiên anh nói những lời này.

Từ góc độ tâm lý học để phân tích, khi một người muốn nói điều gì đó, một lần có khả năng là nói giỡn, lần thứ hai có khả năng là trêu đùa, nếu nói lặp lại đến lần thứ ba thứ tư thì độ chân thực của câu nói đó có thể đạt bảy phần. Chỉ có điều, anh là vì cái gì? Với điều kiện của Quyền Tứ gia anh, muốn kiểu người phụ nữ nào mà chẳng được? Tội tình gì lại kết hôn với một người phiền toái như cô?

Đối với người tâm tư nhạy bén như Chiêm Sắc. Cô nhanh chóng phản ứng lại.

Sau một lúc, cô quyết định hỏi rõ, “Lý do! Cho tôi một lý do chính đáng.”

“Em nợ anh.”

“Quyền Tứ gia của tôi ơi, đó không phải là lý do. Không nói đến tôi có nợ anh hay không, trên thế giới này người thiếu nợ rất nhiều, chủ nợ đều muốn người đó phải lấy họ sao? Quá nực cười rồi đấy. Còn có, anh ngàn vạn lần đừng nói thích tôi, yêu tôi, tôi sẽ không tin điều này là thật đâu.”

“Ai nói không thích?” Anh liếc cô, giọng nói có chút mơ hồ, nhưng lại dứt khoát trả lời, “Không thích thì anh cưới em sao?”

Anh nói thích cô?

Chiêm Sắc ngẩn người, chống đỡ bờ vai sắp sáp lại gần của anh, nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Anh thích tôi ở điểm nào?”

Người đàn ông ngả ngớn cong môi, dễ dàng kiềm chặt ngón tay cố gắng chống cự của cô, cùng cô giằng co qua lại, cười thành tiếng, kề sát vào tai cô hết sức ái muội, giọng nói khàn khàn.

“Thân thể mềm mại, chân dài eo thon, bền bỉ dẻo dai!”

Sắc mặt Chiêm Sắc đỏ bừng, im lặng không đáp lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện