Cố Niệm Hề lảo đảo chạy đến cửa , quả nhiên như là mình đoán, người đứng ở cửa chính là Đàm tham mưu trưởng nhà cô

Tuy rằng người đàn ông này không mở miệng nói chuyện, nhưng Cố Niệm Hề rất rõ ràng có thể nhận ra được tâm tình của hắn không mấy tốt

"Lão công, anh đã trở về?"

Cố Niệm Hề không nghĩ nhiều, tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh người hắn

"Ân" Hắn thuận miệng trả lời một câu, liền xoay người bước vào trong nhà

Nhìn Đàm Dật Trạch thần sắc không tốt, Cố Niệm Hề cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, bởi vì cô cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì

Đàm Dật Trạch giống như tiểu tức phụ bước vào phòng ngủ, cô giúp hắn cởi xuống quân trang xanh biếc, sau đó liền kéo lấy tay hắn: "Lão công, chúng ta ăn cơm thôi!"

"Em đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm?" Cúi đầu nhìn cô gái trong lòng ngực cặp mắt tràn đầy chờ mong, đôi mắt đen tối của hắn rõ ràng phai nhạt đi rất nhiều

Đặc biệt, khi nghe được câu cô nói mình chưa ăn cơm, cặp mắt của hắn lại hiện lên tia lo lắng

"Ân, cũng không phải là người ta muốn chờ anh trở về hay sao!" Môi mỏng khẽ nhếch ở bên cạnh hắn nỉ non, nhìn qua như bộ dạng làm nũng

Cho dù tâm hắn có lạnh như thế nào, chợp mắt cũng bị cô làm cho ấm

"Sẽ không phải là lão công đã ăn no rồi chứ?" Nhìn thần sắc của người đàn ông rõ ràng đã cải thiện rất nhiều, Cố Niệm Hề nhanh chóng bổ sung một câu

"Còn chưa ăn" Nhìn vật nhỏ tức giận trong lòng ngực, Đàm Dật Trạch cảm giác lửa giận trong lòng mình cũng nhanh chóng bị dập tắt

Xem ra, vật nhỏ trời sinh đã là khắc tinh của Đàm Dật Trạch hắn!

Nói ba xạo vài câu liền có thể làm cho hắn bại trận

"Kia vậy nhanh đi, hôm nay em mua cho anh xương sườn, nhìn anh mấy ngày hôm nay gầy như vậy, hẳn là phải bồi bổ mới đúng!" Cố Niệm Hề nhìn khóe miệng của hắn có nụ cười, liền an tâm bắt đầu bưng thức ăn lên

Hắn thấy cô vội vàng đi ra ngoài, Đàm Dật Trạch phát hiện Cố Niệm Hề trong thế giới của hắn, làm cho hắn ngay cả tức giận cũng không có sức...

Mà hắn cũng dần dần ý thức được, hôn nhân của hắn đối với Cố Niệm Hề quả nhiên là một sự đúng đắn

Thấy Cố Niệm Hề bộ dáng đáng yêu, hắn liền muốn đem cô độc chiếm

Xem biểu tình bi thương của cô, hắn lại bắt đầu cảm thấy đau lòng

Nhìn Cố Niệm Hề có người theo đuổi, tâm của hắn lại trở nên hoảng loạn. Thậm chí, ngay cả kế hoạch hắn vốn vạch ra cũng bị quấy nhiễu. Khiến cho hắn một mình âm thầm đến sân thể dục chạy hơn mười vòng

Đúng vậy, Đàm Dật Trạch cũng không phủ nhận, cảnh tượng xế chiều Mộ Dương đưa Cố Niệm Hề về nhà, hắn thấy được. Thậm chí, hắn cũng thấy trong mắt Mộ Dương có sự tham luyến không nên có

Cố Niệm Hề căn bản không xuất hiện nhiều trước mặt Mộ Dương, tại sao Mộ Dương lại động tâm đối với cô? Xem ra vật nhỏ của hắn càng ngày càng thu hút ánh mắt của người khác. Ngay cả Mộ Dương thanh cao như vậy, thậm chí là một người đàn ông thập phần xa cách, thế như lại chủ động đối tốt với cô, thậm chí còn đưa cô đi chợ, chỗ đó là chỗ hắn ghét nhất?

Này thật sự rất kỳ cục

Đàm Dật Trạch thật sự rất muốn giống như ôm tâm tình xem cuộc vui

Nhưng không biết từ lúc nào bắt đầu, hắn đối với vật nhỏ đã không còn lãnh mạc như lúc trước

Hắn hôm nay, đã nghĩ muốn gắt gao buộc cô bên cạnh mình, mặc kệ là dùng phương pháp gì

Chính là, hắn không xác định cô có ý tưởng như hắn không...

"Lão công, anh còn không mau lại đây, đứng ở đó làm cái gì, đồ ăn sắp nguội rồi!" Cách đó không xa, giọng nói ngọt ngào của cô lại truyền đến. Làm cho hắn đang thất thần không tự giác đi đến phía cô

Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tới gần, khóe miệng của Cố Niệm Hề lại hiện ra nụ cười

Xem ra, vừa mới rồi cô ra sức, cuối cùng cũng làm cho người đàn ông này tâm tình tốt lên

Nhưng tiếng bước chân của hắn cũng không như Cố Niệm Hề nghĩ

Khi cô còn chưa hồi phục tinh thần, đã cảm thấy mình bị hắn ôm vào trong lòng ngực

"Lão công, em thật sự sẽ không ghét bỏ anh!" Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề lại bổ sung một câu như thế

Chính là cho dù cô có nói như vậy, sức lực ở tay hắn cũng không có dấu hiệu buông lỏng

Cố Niệm Hề liếc mắt nhìn bàn ăn cơm, bụng đã sớm kêu

Nhưng Cố Niệm Hề thật không ngờ, yên lặng một lúc, Đàm Dật Trạch lại nói với cô một câu

Làm cho đôi mắt xinh đẹp của cô trong nhất thời kinh ngạc mở lớn...

Bởi vì người đàn ông kia nói: "Vật nhỏ, chúng ta sinh con đi!"

Một khắc kia, Cố Niệm Hề cảm thấy gương mặt nhỏ nhắn của mình giống như bị hỏa thiêu

Chẳng lẽ người đàn ông này ủ rũ cả một buổi tối, chỉ vì muốn nói lời này?

Nhưng nhìn thấy đôi mắt đen kia của hắn, câu này cô cũng nuốt xuống

"Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không mang thứ kia nữa!" Hăn đưa tay xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, vô cùng khí phách tuyên bố

Trừ bỏ lần đầu tiên, về sau mỗi lần thân thiết, người đàn ông này đều rất tự giác mang mũ

Đấy là bởi vì, Đàm Dật Trạch cảm thấy Cố Niệm Hề còn nhỏ, ngay cả đến cô còn chưa chăm sóc tốt cho mình, làm sao có thể chăm sóc đứa nhỏ. Còn chính là hắn đã đáp ứng với Cố thị trưởng, nếu như Đàm Dật Trạch hắn không chứng minh được sẽ đem lại hạnh phúc cho cô, vậy thì cũng đừng nên có đứa nhỏ! Bằng không, sau này bọn họ ly hôn sẽ có chướng ngại vật

Nhưng lúc này đây, trong ánh mắt của Mộ Dương lại có tình yêu không che dấu, làm cho hắn có linh cảm mãnh liệt

Hắn không muốn bất cứ người nào cướp đi vật nhỏ của hắn, cho dù là Cố thị trưởng muốn mang cô đi cũng không thể!

Vật nhỏ của hắn, chỉ có thể ở bên cạnh Đàm Dật Trạch hắn

Tuổi cô còn nhỏ, không thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ cũng không có vấn đề gì. Đàm Dật Trạch hắn có thể là cây đại thụ để hai mẹ con cô dựa vào. Vì muốn giữ lại vật nhỏ bên người, cho dù trở thành vú em của hai người, Đàm Dật Trạch hắn cũng cảm thấy tình nguyện

Khí phách tuyên bố một câu, Đàm Dật Trạch lại kéo cô vào lòng ngực

Hắn biết cách làm của mình có chút bá đạo, nhưng cũng bởi vì Đàm Dật Trạch hắn muốn ngăn cản mọi chướng ngại vật giữa cô và hắn

Nhưng hắn cảm thấy được, hắn làm như vậy là vì tương lai của bọn họ

Cho nên, vật nhỏ của hắn hẳn là hiểu được mới đúng. Cho dù hiện tại không hiểu, tương lai cô nhất định sẽ hiểu...

Bởi vì Đàm tham mưu trưởng trước bữa ăn nói lời đen tối như vậy, khiến cho Cố Niệm Hề khi ăn cơm cũng cảm thấy xấu hổ

Một đêm nay, Đàm tham mưu trưởng quả thật đúng là nói được thì làm được, không mang mũ phòng bị

Ngay cả cái hộp ở trên tủ đầu giường của bọn họ, cũng bị hắn không thương tiếc ném vào thùng rác

Cố Niệm Hề nhiều lần muốn trốn chạy, nhưng ngại khí lực người đàn ông nào đó quá lớn, phản kháng của cô căn bản không có tác dụng gì

Nếu không thể phản kháng, chi bằng nằm xuống hưởng thụ thật tốt!

Vì thế, đêm nay trong căn nhà nhỏ lại có một mảnh kiều diễm...

Người đàn ông nào đó ăn uống no nê, mới cọ cọ vào người Cố Niệm Hề ngủ thật say

Nhưng mà, mặc dù trong mơ hắn cũng giống như là sợ hãi, vật nhỏ trong lòng ngực bởi vì hắn ngủ say sẽ bị người khác trộm mất. Cho nên hắn mới gắt gao ôm eo cô, dùng đôi chân thon dài ôm cô trong lòng ngực. Bộ dạng này giống như là một con bạch tuộc giương nanh múa vuốt. Bị thân thể phúc hắc bá đạo này ép tới không thở nổi, Cố Niệm Hề muốn trở mình, nhưng nhìn thấy gương mặt của hắn đang ngủ rất say, cô vẫn im lặng dựa vào trong ngực hắn, một đêm ngủ ngon...

Nhưng mà ngày hôm sau, Cố Niệm Hề nhìn đến thần sắc của người đàn ông nào đó vô cùng tốt, một thân quân phục xanh biếc, hiên ngang đứng trước mặt cô, Cố Niệm Hề còn đang xụi lơ nằm trên giường vô cùng thống hận nhìn hắn

Hắn giằng co một đêm, cũng không giống cô, vừa tỉnh đã làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì

Thậm chí so với trước kia còn có tinh lực hơn vài phần?

Mà chính mình, cùng Đàm Dật Trạch vận động giống nhau, đi vào giấc ngủ cùng thời điểm, tại sao cô lại cảm thấy thắt lưng giống như là bị đứt làm đôi?

Có lẽ bởi vì Cố Niệm Hề làm ra biểu hiện quá mức rõ ràng, người đàn ông đứng cách đó không xa, xoay người nói với cô: "Không cần đố kỵ, rèn luyện vài ngày, em cũng có thể có sức khỏe giống như anh!"

"Ai đố kỵ đâu!" Cố Niệm Hề chu đôi môi đỏ mọng, dùng mông nhỏ đối diện với Đàm Dật Trạch tỏ vẻ là cô đang bất mãn

Nhìn cô bày ra bộ dáng như vậy. Hắn tiến đến phía cô ôm cô vào lòng, sau đó ghé ở tai cô nói nhỏ: "Còn khó chịu không?"

"Chán ghét, lão già kia!" Nói thật, bọn họ vẫn chưa từng thử qua cảm giác đến khi mặt trời lên vẫn còn thân mật. Bị Đàm Dật Trạch ôm trong lòng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Hề cũng dần đỏ lên

"Anh là lão già đáng ghét, em là vật nhỏ của lão già đó. Vậy em phải chán ghét vật nhỏ mới đúng!" Nhìn ra được, hôm nay tâm tình của Đàm Dật Trạch không tồi. Bằng không, hắn sẽ không có tâm tình cùng cô đấu võ mồm như thế

"Lão già kia, anh thật xấu xa!" Cố Niệm Hề nghĩ nghĩ một chút, sau đó đưa tay nhéo nhéo thắt lưng của hắn

"Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương!" Đây là lời Chu Tử Mặc nói cho hắn biết

"Anh lại tiếp tục ba hoa, không muốn để ý đến anh!" Cố Niệm Hề vặn vẹo thân mình, né tránh bà tay của Đàm Dật Trạch xâm nhập

"Ha hả, được rồi hiện tại tha cho em, chờ buổi tối trở về, xem anh thu phục em thế nào!" Nói xong, hắn lại hung hăng bóp mông nhỏ nhắn của cô, sau đó mang theo tươi cười rời đi

Mà cô gái nằm trên giường, nhìn bóng dáng của hắn rời đi ngày càng xa, trong lòng đột nhiên có chút mất mác

Cùng hắn ở chung, cả ngày vui cười, cô cũng dần dần quên bọn họ khi nào thì bắt đầu kết hôn. Người thông minh như Đàm Dật Trạch không biết có như cô, cảm thấy luống cuống mờ mịt không?"

Anh muốn em sinh đứa nhỏ, có phải là không muốn em rời đi, muốn em mãi không thể tách rời có phải vậy không?

Mặc kệ là thế nào, Đàm Dật Trạch em dường như càng ngày càng thích anh...

Cũng rất hy vọng, có thể cùng anh hạnh phúc đến già!

____

"Yêu, xe của em ghế da thật là xịn, là da thật sao, sờ lên đúng là vừa mềm vừa nhẵn!"

Tô Du Du theo chỉ thị của Lăng nhị gia, chở hắn đến một nhà hàng ăn uống nào đó, khi cô vừa lên xe thì hắn đã đã nói một câu như vậy

Lời nói này nhìn qua chắc chắn hôm nay tâm tình của Lăng nhị gia không tồi

Ngay cả đôi mắt đẹp khuynh quốc khuynh thành kia, đều mang ý cười giống như trăng khuyết

Chẳng qua động tác của hắn tiếp theo, làm cho Tô Du Du nhất thời đen mặt

Không trực tiếp khởi động xe, Tô Du Du liền hướng tay của Lăng nhị gia đánh tới "Bốp bốp". Tiếng này trong không gian xe chật chội quá mức vang dội

"Buông tay, Lăng nhị gia anh đang mò chân tôi!" Tô Du Du nói lời này cơ hồ đều đang nghiến răng nghiến lợi. Tay khác đang cầm vô lăng lại gắt gao nắm vào thật chặt. Vì quá sức mà làm cho đốt ngón tay trở nên trắng bệch

Tô Du Du cho là chính mình che dấu bất mãn tốt lắm, nhưng không biết động tác kia hầu như là thể hiện rõ ràng cảm xúc của cô lúc này

Mà người đàn ông ngồi ở bên cạnh ghế phụ kia, thật rõ ràng có thể nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, hai mắt đột nhiên híp lại. Sau đó Tô Du Du tiếp tục lái xe, tốc độ cực nhanh, coi người đàn ông bên cạnh không tồn tại cũng như sự việc vừa rồi chưa từng xảy ra

"Yêu, thì ra là chân của Tô bé nhỏ, trách không được sờ lên da thô thịt cứng như vậy!" Hắn mang nụ cười không rõ hàm xúc. Nói lời này lại làm ra dáng vẻ vô cùng lưu manh, làm cho Tô Du Du tức đến nghiến răng nghiến lợi

Mà càng làm cho Tô Du Du muốn bùng nổ chính là, người đàn ông này tuy rằng phỉ báng chân của cô, nhưng tay hắn giờ phút này vẫn còn lưu luyến ở chỗ đó. Khóe miệng còn có nụ cười tà ác, biểu hiện cho hắn không có một chút áy náy nào

"Da thô thịt cứng sao? Tôi sao vừa mới nhớ rõ nghe người nào nói sờ lên vừa mềm vừa nhẵn cơ mà?" Tô Du Du đối với dáng người của mình là vô cùng tự tin. Lúc trước ở thành phố D cô cũng là cô gái được nhiều người hâm mộ, hơn nữa cô từ nhỏ đã ham mê hoạt động thể dục thể thao, cho nên bộ ngực phi thường nảy nở, cho dù không mặc áo lót, cũng có thể bảo trì bộ dáng hoàn mỹ

Cái mông cũng rất vểnh, ít nhất mỗi lần Cố Niệm Hề nhìn thấy cô mặc váy ngủ, đều nói rất gợi cảm. Về phần đôi chân này, chính là chỗ cô hài lòng nhất

Bởi vì hai chân của cô vừa dài lại vừa thẳng. Đó cũng là lý do Tô Du Du rất thích mặc váy ngắn. Có đôi khi trời lạnh như vậy, cô cũng không buông tha

Chẳng qua Lăng nhi gia nói như vậy, sau này cô sẽ không bao giờ mặc váy ngắn trước mặt người đàn ông này

Bằng không dầu mỡ khi nào bị lau hết cũng không rõ

"Vừa mềm vừa nhẵn sao? Kia anh còn muốn sờ xem, rốt cuộc có phải là vừa mềm vừa nhẵn hay không!" Nói xong, tay của hắn lại làm bộ muốn tiến về phía xâu hơn tìm kiếm

Mà khóe miệng cũng có độ cung vô cùng rõ ràng

Lập tức, Tô Du Du hiểu được: Cô lại bị người đàn ông đáng khinh này đùa giỡn!

"Anh dám sờ lão nương, lát nữa lão nương nhất định cho anh biết sự lợi hại!" Cô đẩy tay hắn ra, hung hăng kéo lại vạt váy của mình. Sau đó hướng người bên cạnh rống giận: "Lão hổ không phát uy, anh cho tôi là mèo bệnh sao?"

Nhưng thật rõ ràng, hắn cũng không lâm vào thế bị động

Nhìn Tô Du Du tức giận đến mức muốn xù lông, hắn lại nở nụ cười nhẹ. Ánh mắt lại có tia trêu đùa: "Yêu, lợi hại cái gì? Anh rất muốn nhìn, em chỉ là cọp mẹ, có thể phát uy đến đâu?"

Nói đến đây, tầm mắt của hắn lại dừng ở chỗ trên ngực cô

Bởi vì Lăng nhị gia thân cao hơn một mét tám, ngồi ở trong xe đầu cũng muốn chạm đến trần

Cho nên, vị trí này vừa lúc có thể nhìn được một phong cảnh tốt đẹp

Nhìn thấy phong cảnh mê người như vậy, đôi mắt của hắn ảm đạm đi rất nhiều. Bởi vì trong đầu hắn thoáng hiện, đến mảnh tơ lụa nhẵn nhụi ngày đó

"Sẽ không phải là muốn đem anh cường ngay ở trên xe chứ?" Không biết có phải do hắn khát hay không, mà giờ phút này giọng nói của Lăng nhị gia có chút khàn

Giọng nói kia của hắn, cũng làm cho Tô Du Du ý thức được thứ gì đó

Theo tầm mắt của Lăng nhị gia, Tô Du Du nhìn đến nút thắt trên ngực mình

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên hồng rực, vội vã đưa lưng về phía Lăng nhị gia, sau đó đem cúc áo đóng lại

"Lưu manh, cũng không biết sợ đau mắt!"

Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Tô Du Du cũng không phải là dạng hiền lành gì

Mà về điểm này, Lăng nhị gia cùng cô rất giống nhau

Nghe được tiếng chửi rủa của Tô Du Du, trên mặt của hắn lại mang ý cười xấu xa

Chờ Tô Du Du xoay người lại, gương mặt của hắn có chút mất tự nhiên, nhưng sau đó khóe miệng lại hiện lên độ cung tà ác: "Anh lưu manh? Nhưng đối với Tô nhỏ bé ở trước mặt anh đây vẫn xin phải cúi đầu!"

Xem đi, hắn lại lấy chuyện buổi tối hôm đó "Bị" bá vương cứng rắn ra nói

"Miệng của anh nếu như còn mở miệng một lần nữa, thì chị đây cũng có biện pháp cho vết thương ở miệng anh lở loét!" Tô Du Du hiện tại rất không muốn nhớ lại chuyện buổi tối hôm đó

Cả đời "Anh minh" của cô tất cả đều bị hỏng bét

"Anh không phải đã nói rồi sao? Cọp mẹ cứ việc phóng ngựa lại đây đi!" Nhìn bộ dạng cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi giống như con chuột tranh cãi vô ích, tâm tình của Lăng nhị gia lại trở lên rất tốt

Nói xong lời này, hắn lại thấy cô có bộ dạng giống như mèo hoang phát dục, làm cho hắn cười đến run rẩy cả người

Rồi sau đó, người đàn ông tà ác lợi dụng lúc cô chưa thắt dây an toàn, đem cánh tay dài ôm Tô Du Du kéo vào lòng ngực mình. Làm cho cô cùng hắn song song ngồi thẳng vào ghế phụ

"Chết tiệt, anh rốt cuộc muốn làm gì?" Bời vì hành động bất thì lình của Lăng nhị gia, làm cho phản ứng của cô có chút quá, khiến cho chính mình bị ngã đau. Nhưng mà điều xấu hổ chính là, quần áo của cô cũng chủ động giúp vui. Thời điểm cô không cẩn thận ghé vào người hắn là lúc, nút áo cũng bị bật ra

Giờ phút này, cảnh đẹp lại trình diễn trước mắt của người đàn ông tà ác nào đó, hơn thế nữa còn bị đè ép dưới lòng ngực hắn

Làm cho người đàn ông giống như hồ ly giảo hoạt kia, hiện tại trong tròng mắt lại mang vẻ hưởng thụ.

Chương 89.2: Cực phẩm đẹp trai

"Làm cái gì? Đây không phải là muốn hỏi em sao, nữ lưu manh!" Lúc nói lời này, người đàn ông thật không khách khí đem tầm mắt của mình dừng ở trên cảnh đẹp rộng mở kia: "Không phải nói muốn thu phục anh sao? Anh đây không phải đều là thuận ý em sao? Dù sao bị em cường, cũng không phải là lần đầu tiên. Nhiều ít đều tùy ý em. Đúng rồi, anh nhớ rõ không phải ai đó đã nói một câu: Cuộc sống giống như một hồi, nếu không phản kháng được, chi bằng nằm xuống hưởng thụ thật tốt!"

Nói xong, Lăng nhị gia quả thật tự động nắm chặt hai mắt, càng làm cho khóe miệng Tô Du Du run rẩy, người đàn ông này thế nhưng lại tự động cởi bỏ quần áo trên người hắn?!

"Vô sỉ! Nếu không phải chị đây uống rượu, thì cũng sẽ không tìm tới anh!" Thừa dịp hắn nhắm lại hai mắt, Tô Du Du nhanh chóng chạy về phía ghế chính, đem nút áo trên ngực đóng lại

"Anh đây không biết có bao nhiêu người theo đuổi! Mà Tô bé nhỏ lúc đó chẳng phải bị anh hấp dẫn, mới xuống tay với anh sao? Hơn nữa, người ta không phải đều nói rượu vào phun chân tình sao? Tình huống kia của em, thật cũng không sai biệt lắm!"

Dù sao mỗi một câu của Tô Du Du, sẽ đều bị Lăng nhị gia tìm tới lý do tuyệt đối, đem cô ăn gắt gao

Chẳng qua, mỗi lần gặp Tô Du Du, Lăng nhị gia luôn trầm mặc ít nói, thế nhưng biến thành nói nhiều. Mỗi một giờ, đều nói nhiều hơn bình thường

Việc này nếu như để Tiểu Lục Tử thấy, phỏng chừng khóe miệng sẽ có chút run rẩy

"Ngồi đàng hoàng cho tôi, con mẹ nói nếu anh không nghĩ muốn chị đây cùng nhau tự tử, tốt nhất câm miệng lại!" Nói xong, Tô Du Du từ từ thắt dây an toàn của mình, sau đó khởi động xe

"Tự tử, vậy không nên nha! Anh không muốn em vì không được cường, mà cùng nhau tự tử!" Lăng nhị gia nhìn cô gái bên cạnh tức đến nỗi không nói được lời nào, khóe miệng liền hiện lên độ cung

Chỉ số thông minh của Lăng nhị gia hắn từ lúc học tiểu học năm hai, đã vượt qua người thường

Đối phó với Tô bé nhỏ tâm địa gian xảo, Lăng nhị gia hắn thủ đoạn hẳn có thừa!

"Đúng rồi, tội phạm cưỡng gian, anh mấy ngày nữa cùng bạn đi tới một ngọn núi, em có muốn đi hay không?"

"Không đi!" Hắn đã gọi cô là tội phạm cưỡng gian, cô lại ngu ngốc tự mình dâng lên cánh cửa không phải là đáng đánh sao?

"Thật sự không đi sao? Nơi đó rất đẹp!"

"Không đi là không đi, nơi anh muốn tới đã đến rồi, hiện tại lăn xuống đi, miễn làm cho lỗ tai chị đây ô uế!"

"Tô bé nhỏ, bản lĩnh khác em không có, nhưng lại có giọng nói rất êm tai! Chẳng qua giọng nói này cũng không phải dùng như vậy!" Nhìn người trước mắt, Lăng nhị gia lại nở nụ cười dâm đãng!

Bởi vì ý hắn nói giọng nói của cô là phải ở trên giường

Hắn không quên, ngày đó Tô bé nhỏ ở trên người hắn rầm rì nói chuyện muốn "Giáo dục" hắn, giọng điệu lại mê hoặc lòng người như vậy. Giọng nói như thế, có thể dễ dàng kêu một người đàn ông thuần phục dưới cơ thể của cô

Mà rất không may chính là, Lăng nhị gia hắn có tiếng là dùng lời nói giết người

Cũng bởi vì dạng này, hắn đã vài ngày không muốn ra ngoài ăn món thôn quê

Chỉ vì muốn nghĩ lại giờ phút cùng cảm giác ngày đó

Nhưng đối với Tô bé nhỏ này, hắn dường như có điểm khó xuống tay. Nhìn qua là một cô gái tùy tiện. Trên thực tế cô so với bất cứ kẻ nào thông minh hơn rất nhiều. Chuyện nguy hiểm cô đều bỏ chạy thật xa, cho nên mặc dù hắn đã cùng cô vài ngày ở một chỗ, vẫn khó tìm được cơ hội thích hợp

Cho nên hắn mới luôn lừa gạt chọc tức cô, đợi có cơ hội

"Tôi không biết anh muốn nói cái gì, nhưng mà Lăng nhị gia anh nếu thật sự không muốn xuống xe, tôi cũng có cách hướng cổ họng anh giải quyết!"

Nói xong, Lăng nhị gia liền cảm thấy mình bị đánh úp lại

Ngước lên nhìn thì thấy trên tay của Tô Du Du có một con dao nhỏ

"Thế nhưng còn dám giấu thứ này trên xe!" Mắt thấy Tô Du Du cầm con dao, Lăng nhị gia liền nhanh chóng mở cửa xe đi xuống

Thường ngày hắn luôn lấy hình tượng phong lưu phóng khoáng mà xuất hiện. Thế mà hiện tại trước cổng công ty của hắn, lại thấy hắn chật vật như vậy, còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống

Mà khi hắn bước xuống xe, mới bắt đầu ý thức được mình sai lầm rồi. Bởi vì khi hắn vừa ra khỏi xe, Tô Du Du đã khởi động xe chạy mất trên đường lớn

Lăng nhị gia thất tha thất thểu đứng vững, nhìn xe ô tô ở góc đường nhỏ biến mất, đôi mắt đột nhiên híp lại

Tô bé nhỏ, sớm hay muộn cũng có một ngày, anh nhất định làm cho em ngã vào lòng ngực anh!

Lăng nhị gia đột kích, ai dám cản đường?

____

"Chị Niệm Hề, gần đây làm phiền chị nhiều!" Tập đoàn Bác Á gần đây có một nhân viên mới, cũng là người từ thành phố D đến. Tuổi cùng Cố Niệm Hề ngang nhau. Chẳng qua là nhỏ hơn Cố Niệm Hề vài tháng, nên luôn mở miệng gọi cô là chị

"Điềm Điềm, cô nói cái gì vậy! Chúng ta đều là người đến cùng một nơi, có thể nói là đồng hương. Hiện tại đều ở nơi xa lạ như vậy, cùng giúp đỡ nhau hẳn cũng là việc nên làm!" Hai người nói chuyện vô cùng khách khí

Điềm Điềm người cũng như tên, hai mươi ba tuổi, đúng là tuổi nở hoa của một cô gái

Cô gái mi thanh mực tú, khóe miệng khi động, sẽ lộ ra hai cái xoáy nhỏ, giống như tên của cô, làm cho người ta thoạt nhìn lâm vào miên mang

Điềm Điềm mới đến thành phố này, cho nên tất cả đối với cô mà nói đều rất xa lạ

Hoàn hảo chính là, Cố Niệm Hề giống cô cùng đến từ thành phố D

Mỗi ngày đi bàn bạc hợp đồng Xí Hoa Án, Điềm Điềm đều đi theo cô, tan tầm cũng sẽ cùng cô trở về

Dần dần Trần Điềm Điềm nảy sinh hảo cảm tốt đẹp với Cố Niệm Hề, rất muốn thân thiết với cô

Nhưng này cũng không phải là bởi vì Cố Niệm Hề là con gái thị trưởng. Mà cô cảm thấy được, trên người Cố Niệm Hề toát ra thứ gì đó rất thành thật, khiến người ta nhịn không được muốn cùng cô ở một chỗ

"Cái gì mà giúp đỡ lẫn nhau, là chị Niệm Hề vẫn luôn giúp đỡ em mới đúng. Nếu không có chị Niệm Hề, làm sao em có thể ổn định ở thành phố xa lạ này sớm như vậy!"

"Được rồi, đừng nói những lời dư thừa đó nữa, chúng ta hẳn là không muốn nghe. Tóm lại lúc này hợp tác, chúng ta cứ giữ nguyên mối quan hệ tốt như vậy, nếu thành công, tôi mời cô một bữa thật ngon!"

"Được, chị Niệm Hề em đi trước!"

Nói xong, Trần Điềm Điềm liền giao văn kiện đưa cho Cố Niệm Hề, sau đó trở về vị trí của mình

Cô mới vào công ty chưa lâu, đương nhiên là không có phòng làm việc riêng. Làm việc chung với người khác, mỗi ngày sẽ đều nghe được chuyện của một đám không có chí cầu tiến kia

Mà chủ đề của bọn họ hôm nay là Cố Niệm Hề

"Đã nghe gì chưa? Trưởng phòng của chúng ta đã kết hôn!" Có người bắt đầu bàn tán

"Không thể nào, trưởng phòng so với tôi còn ít tuổi hơn, tôi còn chưa lập gia đình, cô ấy làm sao đã có nhanh như vậy?" Lại có người bắt đầu phụ họa

Người này giọng nói có chút loạn, đối với chuyện kết hôn biểu hiện vô cùng mãnh liệt

"Thôi đi, nếu như cô gặp được người cực phẩm đẹp trai như vậy, không nhanh mới là lạ!" Một người khác lại bắt đầu phản bác cô gái kia

"Cực phẩm đẹp trai? Cô nói là trưởng phòng của chúng ta gả cho người đàn ông cực phẩm đẹp trai sao?" Lại có người, bắt đầu tham gia vào đề tài thảo luận. Thực rõ ràng người này đối với Cố Niệm Hề không quan tâm, mà là quan tâm tới người cực phẩm đẹp trai kia

"Đương nhiên là cực phẩm đẹp trai, lần trước tôi còn tận mắt thấy. Hơn nữa người ta cực phẩm đẹp trai cũng không nói, ngay cả chức vị cũng không nhỏ!"

Trần Điềm Điềm vốn không có tâm tư muốn nghe chuyện này, nhưng giống như những người nơi đây, cô rất quan tâm tới Cố Niệm Hề, cho nên lỗ tai cũng không tự giác vểnh lên

"Chức vị không nhỏ?"

"Các cô chẳng lẽ không biết sao, người đàn ông mỗi ngày đến đưa đón cô ấy, đều mặc một bộ quân phục xanh biếc. Nhưng mà cụ thể là quân hàm bao nhiêu, tôi cũng không rõ lắm. Để khi tôi thấy rõ, sẽ nói với các cô"

"Xí... Ngay cả quân hàm đều không thấy rõ, liền nói với chúng tôi người đó chức vị không nhỏ"

"Đúng vậy đúng vậy"

"Dù sao, tôi cảm giác chức vị người đó không nhỏ là được!"

"Thôi thôi thôi, chúng tôi không muốn nghe cô nói bậy bạ, vẫn là trước làm việc thật tốt đi, miễn cho sếp đến lại nói nhiều!"

Nói xong lời này, mọi người đều tự giác rời đi

Vấn đề như vậy, rất nhanh đã không còn dấu vết ở trong đầu của bọn họ, Bởi vì mỗi ngày bọn họ sẽ đều tìm ra được đề tài mới mẻ để bàn luận

Trần Điềm Điềm thì lại khác bọn họ

Cô rất muốn nhìn xem, lão công của Cố Niệm Hề có bộ dạng như thế nào

Mọi người đều nói Cố Niệm Hề "Nam tài nữ mạo"

Vậy lão công của Cố Niệm Hề trừ bỏ chữ "Tài" sẽ không có cái gì khác sao?

Trần Điềm Điềm chỉnh sửa xong văn kiện đặt ở trên bàn của mình, lúc này Cố Niệm Hề đang chuẩn bị túi xách rời đi

"Chị Niệm Hề, chị về nhà đúng không!"

"Ân, lão công mình vừa mới gọi điện đến, hôm nay anh ấy tan tầm sớm, sẽ đến đây đón mình!" Cố Niệm Hề khẽ cười

Được Cố Ấn Mẫn dạy dỗ, đa số Cố Niệm Hề đều mỉm cười với mọi người

"Chị Niệm Hề, chị đã kết hôn sao?" Giấu đi mọi chuyện vừa mới nghe được, Trần Điềm Điềm lúc này làm ra bộ dáng kinh ngạc

"Ân, kết hôn mấy tháng rồi!" Thật ra ngay cả hôn lễ đều không có

"Trời ạ, mình cũng không biết! Để lần sau mình sẽ đem quà đến cho cậu! Đúng rồi, chị Niệm Hề cùng đi xuống lầu đi! Chờ mình, mình lấy túi xách"

Trầm Điềm Điềm cùng Cố Niệm Hề xuống lầu, đơn giản chỉ muốn nhìn xem "Cực phẩm đẹp trai" kia

Thật ra, trong lòng của cô không nghĩ lão công của Cố Niệm Hề đẹp trai

Chỉ là đám người kia đổi trắng thay đen mà thôi

Có nhiều lần, Trần Điềm Điềm đã tận mắt chứng kiến năng lực nói dối của bọn họ

Cho nên, Trần Điềm Điềm cũng nhận định, "Cực phẩm đẹp trai" trong miệng bọn họ, nhất định là một người đàn ông trung niên mang thai, hoặc là một người đàn ông giống như cóc ghẻ

Hơn nữa, Trần Điềm Điềm cũng không tin, ông trời lại không công bằng như vậy. Cho Cố Niệm Hề diện mạo cùng thân phận vô cùng tốt, lại còn cho cô một lão công đẹp trai sao?

"Chị Niệm Hề, chúng ta đi thôi!"

Cầm túi xách trên tay, sau đó tay kia lại vòng qua tay của Cố Niệm Hề

Đến dưới đại sảnh, Trần Điềm Điềm suy nghĩ đủ mọi lý do, muốn ở cạnh bên người Cố Niệm Hề

Mục đích, đương nhiên chỉ có một là muốn cười nhạo cô

Thật vất vả, cô cuối cùng cũng có kết quả

Cố Niệm Hề ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa, cặp mắt đẹp kia lại dốc hết quyến rũ...

Trần Điềm Điềm phía sau, cũng không chút nghi ngờ mị lực của Cố Niệm Hề. Ngay cả cô là một cô gái, thiếu chút nữa cũng bị Cố Niệm Hề thuyết phục, càng không cần phải nói đến đàn ông...

Nhưng mà hoàn hảo chính là, Cố Niệm Hề yêu nghiệt như vậy, đã bị một người đàn ông thu phục

"Lão công..."

Một tiếng ngọt ngào truyền ra từ miệng cô

Cách đó không xa, Đàm Dật Trạch quân phục xanh biếc bước xuống xe, liền theo tiếng nhìn về phía cô

Trần Điềm Điềm cũng hứng trí nhìn về, hướng tới người đàn ông kia. Chẳng qua cô chỉ muốn nhìn "Cực phẩm đẹp trai" trong miệng đám bà tám kia là người thế nào

"Điềm Điềm, đây là lão công Đàm Dật Trạch của tôi" Bởi vì là người cùng công ty, cho nên Cố Niệm Hề liền giới thiệu một phen: "Lão công, đây là đồng nghiệp của em, cũng là người đến từ thành phố D, gọi là Trần Điềm Điềm"

"...." Nhìn người đứng ở bên cạnh Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch nhìn chằm chằm đánh giá Trần Điềm Điềm một phen, rất lâu sau hắn mới thản nhiên gật đầu một cái

"Điềm Điềm, chúng tôi đi trước, ngày mai gặp lại!" Cố Niệm Hề vẫn cười nhẹ với Trần Điềm Điềm, sau đó nắm tay Đàm Dật Trạch nhanh chóng rời đi

"Tạm... biệt!" Thời điểm hai người chuẩn bị biến mất ở đại sảnh, Trần Điềm Điềm mới nhớ ra phải nói cái gì đó

Nhìn cảnh tượng hai người rời đi, Trần Điềm Điềm hai tay đặt song song bắp đùi của mình nắm chặt, tự nhiên cảm thấy đau đớn. Đưa tay vừa nhìn thấy mới phát hiện mình bởi vì dùng sức quá lớn, mà trên tay hằn lên dấu vết

Lúc này đây, Trần Điềm Điềm mới biết, thì ra trên đời có chuyện không công bằng như vậy

Cố Niệm Hề xinh đẹp, bối cảnh hiển hách còn không nói, ngay cả lão công của cô ấy cũng thuộc dạng cực phẩm giai nhân

Nhìn lại mình, cô cũng không cảm thấy mình kém cô ấy ở điểm nào. Nhưng tại sao Cố Niệm Hề có mọi thứ, mà cô lại không có?

"Cố Niệm Hề dựa vào cái gì, cô có mọi thứ tốt như vậy?" Trong gió nhẹ, Trần Điềm Điềm nhìn chiếc xe biến mất ở góc đường, nỉ non

____


"Lão già kia, hôm nay tan tầm liền đến đón em, có phải có phải có ý đồ bất chính gì hay không?" Không có người ngoài, chỉ có hai bọn họ cho nên Cố Niệm Hề lại càng tùy ý hơn

Giống như hiện tại, làm trò trước mặt hắn gọi hắn là "Lão già kia" đã sớm trở thành cơm bữa

Có đôi khi, cô thậm chí còn vô lễ nhảy lên đùi hắn, nhéo cái lỗ tai của hắn mà nói chuyện

Mà nhìn cô gái ngày càng không biết an phận kia, Đàm Dật Trạch một chút cũng không tức giận, khóe miệng chỉ duy nhất hiện lên độ cung bất đắc dĩ...

Xem ra, thật sự như Chu Tử Mặc nói, phụ nữ không nên quá cưng chiều

Cưng chiều quá, cô ấy sẽ nhảy lên đầu mình

Nhưng mà quyết tâm nghiêm khắc với vật nhỏ, Đàm Dật Trạch hắn lại cảm thấy không nỡ

Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn để cho vật nhỏ không kiêng kỵ mà ngồi lên đỉnh đầu mình

"Nhìn dáng vẻ kia của em, cũng chỉ đủ một chút cho buổi tối của anh" Hắn nói, dáng vẻ lưu manh lại đánh giá trên ngực cô

"Lão già kia, lại không đứng đắn!" Ý thức được chính mình đùa giỡn hắn vĩnh viễn đều không đỡ lại được, Cố Niệm Hề chỉ có thể nghẹn khuất trở lại vị trí của mình

"Anh vẫn rất đứng đắn, vật nhỏ!" Hắn thu hồi tầm mắt lưu manh kia, khôi phục lại gương mặt hàng ngày, khiến cho ai cũng không thể khinh nhờn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện