Mấy ngày hôm nay rời khỏi Đàm gia, Hoắc Tư Vũ vẫn đều hỗn loạn

Tối hôm trước, cô còn cho là mình bị cảm. Cũng nghĩ đến bị Thư Lạc Tâm đánh đến đầu óc choáng váng, cả người mệt mỏi. Cô đi bệnh viện kiểm tra, kết quả lại không kiểm tra ra cái gì

Nhưng hai ngày hôm nay, cô nằm trên giường, lại cảm thấy có cảm giác ghê tởm muốn nôn khan

Đến ngày thứ ba, Hoắc Tư Vũ dường như cũng nhận ra điều gì đó, cô liền đến hiệu thuốc bên cạnh mua que thử thai. Kiên nhẫn chờ đợi, kết quả cô thấy trên que thử có hai vạch

Mang thai? Sớm không có, muộn không có, lại cố tình có đúng lúc này?

Đứa bé này, rốt cuộc là của ai?

Lúc trước kết hôn với Đàm Dật Nam, cô không cùng hắn quan hệ. Nhưng cách đây mấy ngày, đêm tân hôn của hai người, cô liền cùng hắn ngủ chung một phòng

Cho dù không phải đứa nhỏ của Đàm Dật Nam, nhưng ngày hẳn là cũng không sai biệt

Về phần đứa bé này, tuyệt đối sẽ không phải là con của người đàn ông xấu xí kia. Cô cùng hắn chẳng qua chỉ là mới phát sinh quan hệ cách đây vài ngày, làm sao có thể cùng hắn?

Nhưng mà mặc kệ đứa nhỏ này là con của ai, đối với Hoắc Tư Vũ cô mà nói, cũng là một cơ hội!

Đàm Dật Nam và Thư Lạc Tâm vẫn muốn cô rời khỏi Đàm gia, Hoắc Tư Vũ cô lại càng sẽ không cho bọn họ được như ý nguyện

Bọn họ nghĩ nhất định có thể đem cô đẩy ra khỏi Đàm gia sao?

Có lẽ, hai người bọn họ còn đang ở trong một góc kín nào đó của Đàm gia, nên kế hoạch cướp Cố Niệm Hề từ tay Đàm Dật Trạch

Cũng có lẽ, bọn họ đã bắt đầu có hành động

Nhưng trong bọn họ, ai cũng không thể ngờ được, Hoắc Tư Vũ cô lúc này lại có vương bài hộ thân

Nghĩ vậy, Hoắc Tư Vũ đưa tay xoa nhẹ bụng vẫn còn bằng phẳng của mình

Đứa nhỏ này, mặc kệ là con của ai, cô cũng phải sinh ra

Bởi vì chỉ có nó, mới cho cô tiếp tục sống sót!

Đương nhiên Hoắc Tư Vũ biết, mình vẫn còn phải có một số chuyện cần làm

Nghĩ vậy, khóe miệng của cô lại có nụ cười diêm dúa lẳng lơ...

____

"Cố tiểu thư, có người muốn gặp cô ở ngoài đại sảnh!" Hôm nay, Cố Niệm Hề ở trong phòng làm việc của mình sửa sang lại hợp đồng xí hoa án, điện thoại trên bàn liền vang lên. Mỹ nữ ở bên ngoài đại sảnh, giọng nói giống như nước chảy, dễ nghe động lòng người

"Ở ngoài đại sảnh? Được tôi qua liền!"

Nói xong, Cố Niệm Hề cúp điện thoại

Đại sảnh?

Từ lúc cô đến tập đoàn Bác Á, có rất ít người đến tìm cô

Ngoại trừ Đàm Dật Nam và mẹ hắn là Thư Lạc Tâm, mang đến cho cô một chút thức ăn gì đó, còn lại không có việc khác

Chẳng lẽ, là Thư Lạc Tâm?

Vừa nghĩ tới có thể là bà ta, Cố Niệm Hề hơi hơi nhíu mi

Thật ra cô cũng không thích Thư Lạc Tâm

Không chỉ bởi vì chuyện trước đây Thư Lạc Tâm làm khó dễ cô, mà còn chuyện Thư Lạc Tâm đối xử với Đàm Dật Trạch rất hà khắc

Nhưng nếu mà bà ta giống như trước đây, đối xử với cô lạnh nhạt thì tốt rồi. Gần đây Thư Lạc Tâm không biết trúng phải gió gì, cứ hai ba ngày lại chạy đến chỗ cô

Không phải là mang theo chè hạt sen, thì cũng là canh hầm, bổ cho thân thể chính mình

Nhiệt tình như vậy, làm cho Cố Niệm Hề có chút chịu không nổi

Cảm giác này làm cho Cố Niệm Hề hoài nghi, Thư Lạc Tâm này muốn tính toán cái gì. Tuy rằng cô ở tại Đàm gia không lâu, nhưng Cố Niệm Hề đối với Thư Lạc Tâm vẫn là ít nhiều hiểu biết. Lấy tính cách của Thư Lạc Tâm, bà ta tuyệt đối sẽ không phải tự dưng muốn làm người tốt

Đi xuống dưới lầu, đã là thời điểm gần tan tầm

Trong đại sảnh người đi tới đi lui tương đối nhiều

Cố Niệm Hề đứng trước thang máy, có chút mù mịt tìm người

Tìm hồi lâu, cô cũng không phát hiện ra người nào quen mặt. Đang định trở về, thì phía sau có giọng nói của một người đàn ông: "Cố tiểu thư!"

Xoay người, Cố Niệm Hề liền nhìn thấy Mộ Dương đứng cách đó không xa

Một thân tây trang màu xám bạc khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm phần xuất chúng. Hắn đi đến đây có điểm vội, đầu tóc được xử lý tỉ mỉ, lúc này cũng bị gió thổi bay. Nhưng điệu bộ giơ tay nhấc chân của hắn cũng không mất đi phần nào cao quý

"Anh tìm tôi?" Nhìn người đến, Cố Niệm Hề hơi nhíu mi

Bởi vì, lần trước ở hôn lễ của Hoắc Tư Vũ, người đàn ông này có cảnh cáo cô. Hơn nữa mấy ngày trước ở quán cà phê, Mộ Dương này cũng nhìn cô không vừa mắt

Nhưng dù sao, người đàn ông này cũng là vị hôn phu của em họ chồng cô

Hắn đến công ty tìm cô là có chuyện gì?

Cố Niệm Hề cũng nhận ra, người đàn ông này tìm đến công ty của cô cũng không có chuyện tốt gì

Ít nhất cách xưng hô của hắn đối với cô cũng không cảm thấy tự nhiên

Hắn cùng em họ giống nhau, không gọi cô một tiếng chị dâu, cũng không giống như người khác gọi cô là Đàm phu nhân

Một câu "Cố tiểu thư" này của Mộ Dương, chính là không coi cô là người nhà Đàm gia

Chẳng lẽ lần trước hắn cùng Mạc Nghiên giúp đỡ Hoắc Tư Vũ hãm hại cô không thành liền thẹn quá hóa giận. Bây giờ muốn đến công ty cô tính sổ?

Nghĩ vậy, Cố Niệm Hề lại bắt đầu giữ khoảng cách với hắn

Nhìn thấy Cố Niệm Hề rõ ràng muốn cách xa mình, cặp mắt hoa đào của Mộ Dương trong nhất thời có chút ảm đạm

Thật ra, từ lúc Cố Niệm Hề bước chân ra khỏi thang máy, hắn đã biết sự tồn tại của cô

Trên cái thế giới này, đôi khi trong cuộc sống, đi chung một con đường, lướt qua bả vai nhau, cũng từng có giây phút ngắn ngủi trao đổi, mà chúng ta vẫn không nhớ được họ. Nhưng mà có một số người, trao đổi không bao nhiêu, cũng có thể làm cho chúng ta chúng ta nhớ kỹ, nhưng thẳng đến hiện tại lại không thể nào gọi ra được tên

Mà Cố Niệm Hề và Mộ Dương chính là hai người như vậy

Hắn cùng cô không chỉ là từng nói chuyện, mà còn từng đối chọi gay gắt. Nhưng Cố Niệm Hề lại không thể nhớ hắn có ấn tượng gì

Cảm giác như thế, là lần đầu tiên kể từ khi Mộ Dương chào đời, cũng là lần đầu tiên mãnh liệt như vậy

Điều này làm cho hắn không tự giác muốn tìm hiểu tại sao cô lại có biểu hiện như vậy với hắn

Địa vị của Mộ Dương đương nhiên cũng không phải là dạng bình thường. Lúc Hoắc Tư Vũ và Cố Niệm Hề giằng co đến điên cuồng, liền làm cho hắn chú ý tới. Cho nên, việc đầu tiên hắn làm lúc rời đi quán cà phê, chính là nói người ta đem đoạn video đến văn phòng của mình. Cẩn thận nhìn, Mộ Dương mới phát hiện, Hoắc Tư Vũ không có đơn giản như Mạc Nghiên nói

Người phụ nữ kia nhìn qua điềm đạm đáng yêu, nhưng thật ra chỉ là diễn trò

Mà Cố Niệm Hề bị ép đến bức đường cùng như vậy, cũng chỉ biết phản kháng

Mộ Dương cuối cùng cũng hiểu được nỗi khổ của Cố Niệm Hề, hắn thấy trên internet có đoạn video kia. Vốn là lấy tâm tình vui vẻ mà ấn xem, cũng mang tâm tình chờ cuộc vui tiếp theo. Không nghĩ muốn chính mình cuối cùng lại không kiềm chế được

Vì thế khi nhìn Cố Niệm Hề căn bản không có kịp trở tay, hắn liền giúp cô đem thứ mình có đến tay Đàm Dật Trạch

Thậm chí còn thuê nhiều người, ở dưới đoạn video kia bình luận vài lời

Cũng có thể nói, đoạn video này trở thành đoạn đứng đầu trên trang mạng chính là do hắn nhúng tay vào

Nhìn tình thế xoay chuyển, nhìn Cố Niệm Hề chuyển bại thành thắng, biến nguy thành an, trong lòng Mộ Dương cũng cảm thấy vui mừng thay. Cũng không biết tại sao, trong lòng của hắn lại có khoảng không vắng vẻ

Đó cũng là lý do, tại sao hôm nay hắn đến tập đoàn Bác Á tìm Cố Niệm Hề

Hắn muốn gặp Cố Niệm Hề, muốn nghe giọng nói của cô

"Là tôi, Cố tiểu thư cảm thấy bất ngờ sao?" Mộ Dương tốt xấu cũng trên thương trường lăn lộn nhiều năm, gặp dịp thì chơi đạo lý này đương nhiên hắn nghe cũng hiểu. Rất nhanh, hắn liền đem sự mất mác trong ánh mắt che dấu hoàn hảo

Nhìn Cố Niệm Hề, hắn vẫn tiếp tục duy trì hình tượng hào hoa phong nhã

"Có chút ngoài ý muốn. Không biết Mộ tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Cố Niệm Hề khẽ cử động cánh môi, để lộ ra một độ cung

Nhưng mà, độ cung như vậy nhìn qua cũng chỉ là xã giao

"Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn đến thăm cô, cô tin không?" Hắn vẫn như trước mỉm cười, nhưng chỉ có hắn mới hiểu rõ được, trong lòng hắn lúc này có bao nhiêu chờ mong

Cặp mắt đào hoa kia tham lam dừng trên người của Cố Niệm Hề

Ý đồ muốn đem dáng vẻ của cô, chặt chẽ phác thảo trong trí nhớ của mình

"Không tin!" Đơn giản thẳng thắn trả lời, theo lời nói của Cố Niệm Hề, ánh mắt của Mộ Dương lại có chút thất bại

Thật ra hắn đã sớm nghĩ tới đáp án như vậy

Ngay từ lúc đầu, Mộ Dương hắn cùng Cố Niệm Hề đã có hiềm khích. Cô làm sao có thể có hảo cảm với hắn

Nhưng cho dù biết rõ đáp án sẽ như vậy, Mộ Dương cũng cảm thấy có không ít thất vọng

Không nghĩ tới, Cố Niệm Hề ngay cả lừa gạt hắn cũng không muốn

Nhưng đây, cũng là điểm đáng quý nhất của Cố Niệm Hề. Không thích sẽ nói không thích, cô sẽ không bởi vì lý do vô vị là hắn mà muốn che dấu

"Ha hả... Tôi cũng không tin" Mộ Dương vẫn nghĩ đến, mình che dấu tâm tình rất tốt. Nhưng khi nhìn xuống phía dưới, hắn phát hiện ra hai tay của mình có chút run run. Thì ra trên thế giới này cũng có thứ hắn không thể khống chế được

Giống như Cố Niệm Hề trước mắt..

"Nếu anh không có chuyện gì, vậy tôi lên đây. Bây giờ là thời điểm tan tầm, tôi còn phải trở về mua thức ăn nấu cơm!"

Đàm tham mưu trưởng nhà cô cũng sắp tan tầm. Thật ra cho dù làm cơm muộn một chút, Đàm tham mưu trưởng cũng sẽ không tức giận

Nhưng Cố Niệm Hề không muốn để cho tham mưu trưởng nhà mình đói bụng, cho nên trước khi hắn chưa trở về nhà, cô đều mau chóng đi chợ nấu cơm, làm cho hắn vừa vào cửa liền có thể thấy được đồ ăn thơm ngào ngạt

Nói xong, Cố Niệm Hề liền muốn xoay người rời đi

Nhưng tay lại bị người đàn ông nào đó kéo lại!

Ngay cả Mộ Dương cũng thật không ngờ, chính mình có thể làm ra động tác đường đột như thế

Khi hắn nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Cố Niệm Hề, theo bản năng muốn thu tay về. Nhưng không biết tại sao, tay của cô giống như nam châm, làm cho hắn một khi dính vào, liền không muốn buông tay

Tay của Cố Niệm Hề mềm mại trơn bóng, giống như là trẻ con vô cùng nhẵn nhụi. Cầm trong tay mềm nhũn giống như là không có xương

Mộ Dương tin tưởng, cảm giác như vậy không có người đàn ông nào là không thích cả

"Anh làm cái gì?" Mộ Dương còn chưa phục hồi lại tinh thần, tay của hắn liền bị người nào đó hung hăng hất ra

"Tôi không muốn làm cái gì..." Nói xong, Mộ Dương hơi nhíu mày. Bởi vì chính hắn cũng không biết mình đang làm cái gì nữa

Điều quan trọng trước mắt là giải quyết không khí xấu hổ của hai người

Cho nên, hắn nghĩ lại nói: "Đoạn video lần trước cô nhận được chưa?"

"Anh nói là, thứ đó do anh đưa tới?"

Thấy Mộ Dương nói như vậy, Cố Niệm Hề giống như ý thức được cái gì đó liền hỏi

"..." Người đàn ông nhìn Cố Niệm Hề, không mở miệng nói chuyện chỉ gật gật đầu ý muốn khẳng định

"Anh tại sao lại đưa cho tôi thứ đó? Không phải anh nói người như tôi đêm ra đường sẽ đụng tới quỷ, đã chết cũng không sống yên ổn sao? Anh đột nhiên ra tay giúp tôi, chẳng lẽ không sợ cũng gặp được quỷ, làm chuyện xấu sẽ bị diêm vương giáng xuống mười tám tầng địa ngục sao?"

Nhìn Mộ Dương như vậy, cô đột nhiên nở nụ cười lạnh

Những lời này đều là Mộ Dương nói với cô. Hiện tại cô có cơ hội, liền trả lại cho hắn

Cố Niệm Hề không phải là chó điên, gặp ai là cắn! Nhưng cô cũng không phải là thánh mẫu Maria, mặc kệ ai cho cô chịu uất ức, cô cũng phải tìm cơ hội trả về cho họ

Giống như người đàn ông trước mắt này!

"Tôi... Thực xinh lỗi. Hôm đó, tôi trở về liền nhìn camera theo dõi, tôi phát hiện, Hoắc Tư Vũ cũng không phải là người đơn giản như tôi nhìn thấy. Cho nên, tôi biết chắc chắn trong đó có hiểu lầm! Tôi hôm nay tới đây, chính là muốn thay mặt Mạc Nghiên giải thích chuyện này với cô!"

"Thực xin lỗi!" Ba chữ kia, thật sự là từ lần đầu tiên Mặc Dương sinh ra nói, trước giờ chưa từng nói qua lời này với ai

Bởi vì hắn trong thành phố này, là người thừa kế duy nhất của công ty bất động sản nhất nhì Mộ thị. Bối cảnh cùng thực lực vô cùng lớn, khiến cho người đàn ông này tài trí hơn người

Mộ Dương làm việc, cho tới bây giờ chưa từng hối hận

Cho dù làm sai, cũng có người trong nhà thay hắn gánh

Căn bản, không cần phải thấp kém hướng người ta giải thích

Nhưng hôm nay, khi bị Cố Niệm Hề chỉ trích, ba chữ kia cứ như vậy mà từ trong miệng hắn phát ra

Ngay cả chính Mộ Dương cũng bị hành vi của mình làm cho khiếp sợ

Coi như gặp Cố Niệm Hề, chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại

Cố Niệm Hề cũng thật không ngờ, công tử Mộ gia cao cao tại thượng, hôm nay lại tự tìm đến chính mình để giải thích

Tình huống này, như thế nào cũng cảm thấy có chút quỷ dị?

"Quên đi, anh đã giải thích, Cố Niệm Hề tôi cũng không phải là người giận dai, việc này cho vào quá khứ. Anh là vị hôn thê của em họ chồng tôi, tương lai chúng ta sẽ là người một nhà, cho nên tôi cũng hy vọng sau này chúng ta có thể sống vui vẻ. Được rồi, nếu không có chuyện gì anh đi trước đi. Lát nữa đến giờ cao điểm, chỉ sợ đường sẽ bị tắc!"

Cố Niệm Hề khẽ động khóe môi, nộ ra nụ cười ôn nhu

Mộ Dương cho dù nhận được lời tha thứ của cô, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút buồn

Bởi vì nguyên nhân Cố Niệm Hề tha thứ cho hắn, là bởi vì hắn là chồng sắp cưới của Mạc Nghiên

Thân phận này làm cho Mộ Dương không được tự nhiên

"Cố...Niệm Hề, nếu không hôm nay tôi đưa cô trở về!" Nhìn cô gái trước mắt, Mộ Dương lại có chút luyến tiếc

Vốn tưởng rằng, bởi vì trong lòng còn áy náy, cho nên mới đi đến trước mặt Cố Niệm Hề giải thích

Hôm nay, hắn tìm Cố Niệm Hề giải thích, nghĩ chính mình có thể đẩy đi phiền não trong lòng

Nhưng không biết tại sao, khi Cố Niệm Hề chuẩn bị xoay người, nháy mắt tâm tình của Mộ Dương cảm thấy có chút vắng vẻ

Có cái gì đó, giống như là liên quan đến tính mạng của hắn

"Ách? Đưa tôi về?" Cố Niệm Hề cũng có chút kinh ngạc trước yêu cầu của người đàn ông này. Đặc biệt hắn lại thay đổi cách xưng hô với cô

"Ân. Cô không có xe đi, tuy rằng hiện tại thời tiết ấm lên không ít, nhưng tôi nghĩ người ở phía nam vẫn không thể chịu nổi thời tiết này!" Nói đến đây, Mộ Dương giống như là ý thức được một cái gì đó, liền mở miệng nói: "Tôi cũng không có ý gì khác, tôi cảm thấy chúng ta trong lúc đó có hiểu lầm, hiện tại hiểu lầm đã được giải quyết, chúng ta có thể trở thành bạn bà hay không, Niệm Hề?"

Thật ra, điều hắn muốn không chỉ là làm bạn với cô. Ngay cả chính Mộ Dương cũng không biết, mình rốt cuộc muốn Cố Niệm Hề đối với hắn như thế nào

"Kia... Được rồi, tôi đi thu dọn một số thứ, sau đó anh có thể đưa tôi đến chợ được không?" Gần đây Đàm Dật Trạch có vẻ làm việc rất mệt mỏi, hình như là hắn có cái nhiệm vụ gì đó ở biên cảnh. Hắn ngày ngày bận rộn, ước chừng người cũng gầy đi không ít, Cố Niệm Hề còn muốn mua một số thứ, cho tham mưu trưởng nhà mình bồi bổ

Hơn nữa, bây giờ là giờ tan tầm, ngay cả xe bus cũng chật ních. Mà Mộ Dương cũng nói như vậy, cô cũng không có gì để cự tuyệt cả

Đồng ý xong, Cố Niệm Hề liền đi thang máy lên lầu

Nhưng bởi vì Cố Niệm Hề rời đi có chút vội vàng, cho nên giờ phút này cô không chú ý tới, người đàn ông phía sau kia vì được sự đồng ý của cô, mà hai gò má lại hiện lên tia hồng nhạt khác thường

Thậm chí, ngay cả cặp mắt đào hoa kia cũng có tia chờ mong

Nếu Cố Niệm Hề chú ý tới phía sau mình, có bộ mặt biểu tình phong phú thế kia, cô chắc chắn sẽ nghĩ có rất nhiều thứ không đúng

Chỉ tiếc, trên thế giới này, có một số người, một khi lún vào sẽ không có đường rút lui...

_____

Cùng lúc đó, ở một khu nhà khác

Hôm nay Tô Du Du vừa đến phiên được nghỉ ngơi. Thì có điện thoại từ thành phố D

Trước mắt, tuổi của cô cũng đến lúc phải kết hôn. Tô mẹ biết Cố Niệm Hề đã ở thành phố A tìm được chàng rể quý, cho nên cũng bắt đầu thu xếp hôn sự của cô

Đương nhiên, bậc trên đều hy vọng khi đến tuổi già con gái mình có thể có chỗ dựa

Mà Tô mẹ cũng không phải là ngoại lệ

Cho nên, nhân lúc chuẩn bị hôn sự cho Tô Du Du, Tô mẹ muốn đem con gái mình lôi về thành phố D

"Du Du, mẹ có chuyện này muốn nói với con!" Giọng nói của Tô mẹ trong điện thoại vô cùng thần bí, ngữ điệu cũng phải khiến cho con gái mình hoài nghi

"Mẹ có gì cứ nói. Có phải nhị cẩu cách vách lại thông đồng với lão cẩu nhà bên, sinh ra mấy tiểu cẩu cẩu hay không?" Tô Du Du lúc này dựa vào đầu giường, một bên an nhàn đắp mặt nạ, một bên lại thản nhiên nói chuyện với mẹ mình

"Nói cái gì đó! Đứa nhỏ này, mẹ có chuyện đứng đắn muốn nói với con! Sao lại biến thành nhị cẩu rồi!" Tô mẹ bị con gái trêu ghẹo vô cùng tức giận

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, thật ra đây chính là tính cách của con gái nhà mình. Dù có việc gì hay không, cô vẫn luôn mở miệng trêu ghẹo người được

Hơn nữa, nếu không phải lần trước Cố Niệm Hề bí mật gọi điện thoại nói nhị cẩu nhà bên mang thai, cô cũng sẽ không nói đến vấn đề này

Ý thức được, lời của bà bị con gái mang trật quỹ đạo, Tô mẹ lại mau chóng ngăn chặn vấn đề này.

Chương 88.2: Đàm Dật Trạch trở về

"Du Du, con có đang nghe mẹ nói hay không?"

"Ờ a, mẹ nói đi"

"Du Du, ngày hôm qua dì Vương cách vách của chúng ta nói muốn giới thiệu cho con người cũng không tồi. Nghe nói, ba của hắn là chủ tiệm buôn bán, bác của hắn là chủ nhiệm cục thuế vụ, còn hắn làm trong ngân hàng! Con nói, tiểu tử này điều kiện cũng không tồi đi!"

Tô mẹ thấy con gái bảo mình tiếp tục nói chuyện, liền vui tươi hớn hở không thôi

Ngày hôm qua khi bà nghe được điều kiện bối cảnh của người này, hai mắt đã sớm nở hoa

Tuy rằng lấy bối cảnh nhà bà, không lo không tìm được gia đình tốt. Nhưng con gái có thể tiến vào một gia đình có điều kiện tốt như vậy cũng là chuyện đáng mừng

Đương nhiên, điều Tô mẹ muốn chính là, Tô Du Du nhà bà cùng tiểu tử kia kết hôn sẽ trở về thành phố D. Đến lúc đó, một nhà họ Tô bọn họ coi như được đoàn tụ

"Mẹ, dì Vương lần này giới thiệu người đúng là không tồi!" Bên kia điện thoại, Tô Du Du đang mát xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cau mày

Dì Vương?!

Không phải là chủ của nhị cẩu sao?

Nhị cẩu từ nhỏ đã thích sang nhà bọn họ, như thế nào ngay cả chủ của nó cũng có đức hạnh như vậy sao?

Có thể từ trong miệng Tô Du Du lấy ra được lời khen ngợi, Tô mẹ cũng hiểu được là điều không dễ dàng

Xem ra việc hôn sự này thành đến chín mười phần

Nghĩ vậy, ở đầu dây bên kia, Tô mẹ cười như vớ được vàng

Nhưng câu tiếp theo Tô Du Du nói lại làm cho Tô mẹ không thể cười được nữa

"Mẹ, người này điều kiện rất tốt, nhưng mà mẹ tính để cho con kết hôn với người nào trong ba người đó?"

Tô Du Du chuẩn bị kéo xuống mặt nạ đắp mặt, tùy ý ném vào thùng rác lại nói tiếp

Lúc này, liền nghe được tiếng sư tử rống, theo điện thoại truyền đến: "Nha đầu đáng chết kia, mẹ của con đang nói chuyện đứng đắn với con! Con không khen được một câu, còn nói giỡn với mẹ?"

Bên kia đầu dây, Tô Du Du nhịn không được tiếng sư tử rống của mẹ mình. Cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ lúc này của mẹ mình bên kia

Phỏng chừng, nhất định mẹ sẽ đi tới đi lui, sau đó trốn vào trong phòng ngủ

"Mẹ, con biết mẹ đang nói chuyện nghiêm túc! Nhưng mẹ cũng không phải không rõ, con của mẹ hiện tại vẫn còn trẻ sao? Mọi người đều nói, hôn nhân là phần mộ, mẹ muốn con gái của mình trẻ như vậy đã phải tiến vào nấm mộ sao?"

Hơn nữa, Tô Du Du cô gần đây còn trêu chọc phải: "Hổ đầu ong"

Không thoát được hổ đầu ong kia, cô cũng không thể lấy chồng, đây là vấn đề vô cùng nghiêm túc!

Có một số người, không thể động đến

Giống như là người đàn ông họ Lăng nào đó

Này Tô Du Du vừa nghĩ đến hắn, thì điện thoại liền gọi tới

"Mẹ, hôm nay cứ nói đến đây đã, bệnh việc gọi điện thoại, con phải xem trước có việc gấp gì hay không" Không đợi Tô mẹ đáp lời, Tô Du Du liền bắt đầu cắt đứt điện thoại, sau đó chuyển sang chế độ rảnh tay, nghe điện thoại của Lăng nhị gia

"Lăng nhị gia, anh gọi điện cho tôi có việc gấp gì?" Bên này điện thoại Tô Du Du nghiến răng nghiến lợi như đòi mạng, hận không thể đem người đàn ông nào đó đánh chết

Nhưng bên kia điện thoại vẫn là vẻ mặt lấy lòng người đàn ông nào đó. Giống như là cung đấu ngày xưa, muốn được làm một tiểu thái giám đi theo hoàng hậu để nhận ưu đãi

Giọng điệu như vậy, ngay cả Tô Du Du cũng cảm thấm khinh bỉ chính mình

Nhưng sự thật có đôi khi không giống như người ta nghĩ. Nếu như không phản kháng được, chỉ có thể đành nằm xuống hưởng thụ thật tốt

"Tô bé nhỏ hiện tại em có rảnh không?" Giọng nói đầy từ tính từ bên kia điện thoại truyền đến, làm cho ý chí sắt đá cuối cùng của Tô Du Du cũng giữ lại không được

Nhưng Tô Du Du cùng rõ ràng, có một số yêu nghiệt không thể trêu chọc vào được

Giống như là Lăng nhị gia

Một khi đã trêu trọc rồi, sẽ không tự giác mà bị lún sâu

Nhưng yêu nghiệt như vậy cũng có thể là không có tim

Hắn có lẽ đang chuẩn bị đùa giỡn người cô, đợi cho đến khi cô vì hắn mà cam tâm tình nguyện bước vào vực thẳm, sau đó hắn sẽ cảm thấy cô không thú vị nữa, rồi xoay lưng bỏ đi không chút lưu tình nào!

Nhưng yêu nghiệt có đôi khi cũng sẽ bị một con yêu nghiệt khác thu phục

Sẽ bị hung hăng ngược đãi một phen, chính mình thành công trở thành yêu nghiệt, thậm chí có thể thu phục Lăng nhị gia, vốn là một con yêu nghiệt năng lực cực phẩm

Cho nên, trong quá trình trao đổi nói chuyện, tiếp xúc với người đàn ông này, cô vẫn luôn thật cẩn thận như vậy, tránh cho lòng mình không bị xa vào vực sâu

"Đương nhiên là rảnh!" Không rảnh, không phải cũng bị người đàn ông kia ép cho đến rảnh sao?

Bằng không, đại gia hắn sao bỏ qua cho cô?

Nghĩ vậy, trong lòng Tô Du Du lại hung hăng chửi bới

Lần trước người nào đó diễu võ dương oai, dùng đoạn video đáng khinh bỉ kia ức hiếp cô, để cho cô ký xuống khế ước bán mình ba tháng, Tô Du Du cô bắt đầu bán rẻ tiếng cười biết thành___ "Thái giám"

Đương nhiên Tô Du Du cô chỉ bán thời gian, không bán thân thể

Trong khế ước của bọn họ quy định, mọi thời gian của Tô Du Du đều là thuộc quyền sở hữu của Lăng nhị gia hắn

Gọi thì phải đến, tùy thời phụng bồi!

Trừ bỏ việc trên giường làm chuyện xấu, những chuyện khác Tô Du Du đều phải nghe theo hắn

Tuy rằng điều khoản này có chút bá đạo, nhưng ngẫm lại có thể nhanh chóng lấy từ trong tay hắn đoạn ghi hình kia, cô đành phải ủy khuất chính mình

Không phải chỉ là ba tháng thôi sao, cũng không phải ba năm!

Thời gian sẽ trôi qua rất nhanh

"Tốt lắm, hiện tại đến quán cà phê ở trung tâm thành phố gặp anh! Không đến, anh x em!" Lăng nhị gia từ trước đến nay là người đường hoàng, ngay cả như x như vậy cũng tùy chỗ mà nói ra

Lúc này Lăng nhị gia đang phải đối mặt với sự thúc ép của các vị trưởng bối

Lăng nhị gia đến tuổi kết hôn. Ngươi trong già cứ hai ba ngày lại thúc giục hắn

Mà những thứ này, hắn cũng quy hết lên đầu Đàm lão đại và Mặc lão tam

Ai nói bọn họ sớm như vậy đã kết hôn?

Làm hại Lăng nhị gia hắn bị liên lụy!

Nhưng lúc này hắn cũng nghĩ tới chính mình còn có một món đồ chơi là Tô bé nhỏ!

"Đã biết, Lăng nhị gia!"

Ở bên ngoài Tô bé nhỏ ngoan ngoãn thuần phục, nhưng sau lưng lại thầm chửi Lăng nhị gia chín trăm chín mươi chín nghìn lần

Anh x tôi, tôi sẽ x anh, x cả nhà anh, x cả tổ tông mười tám đời của anh!

Lăng nhị gia chờ đó!

Một ngày nào đó, tôi sẽ trả thù anh

Đến lúc đó, chị đây cho anh quỳ dưới chân chị đây, liếm ngón chân

____

"Thứ này rất nặng, hay để tôi giúp cô!" vốn Cố Niệm Hề chỉ nói Mộ Dương đưa cô đến chợ, không nghĩ tới người đàn ông này lại vô cùng nhiệt tình, nói là phải đưa cô về tận nhà

Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút xấu hổ, không biết nên giải quyết như thế nào

Cuối cùng, cũng đồng ý cho người đàn ông này đứng ở ngoài chợ đợi mình

Mà Cố Niệm Hề hiểu được, mình đã hưởng ứng lời kêu gọi lợi dụng tất cả tài nguyên có lợi, để tiết kiệm thu chi trong nhà của tham mưu trưởng nhà mình

Hôm nay, Cố Niệm Hề cô không phải thừa ra hơn mười đồng tiền xe sao?

Không nghĩ tới Mộ Dương còn muốn mang đồ lên nhà giúp cô

Cố Niệm Hề lập tức mở miệng cự tuyệt: "Không cần, việc này tôi thường xuyên làm, không có nặng gì" Nói xong, Cố Niệm Hề liền đi vào

Tối này, cô muốn muốn làm canh xương hầm cho Đàm tham mưu trưởng ăn

"Chuyện này, cô vẫn thường làm sao?" Mộ Dương nghe vậy, rất không minh bạch mà hỏi lại

Trong con mắt của hắn cũng rõ ràng xuất hiện một tia ảm đạm

"Đương nhiên, tôi là người vợ trong gia đình!" Cô nấu cơm cho lão công mình là chuyện hết sức bình thường

"Như vậy..." Tầm mắt của Mộ Dương lại dừng lại trên túi xương sườn cô đang cầm

Thật ra hắn muốn giúp đỡ Cố Niệm Hề

Mua thức ăn, nấu cơm, hẳn là chuyện rất bình thường

Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy chướng mắt, tâm lại cảm thấy khổ sở như vậy?

Chẳng lẽ, hắn không thích cô vì người đàn ông khác mà vất vả?

Nghĩ vậy, mi tâm của hắn lại nhíu lại

"Được rồi, anh đi trước đi!" Tuy rằng trong đầu có rất nhiều điều không cam nguyện, nhưng Mộ Dương vẫn phải buông lỏng để cô đi lên

"Ân, hôm nay cám ơ anh!" Cố Niệm Hề lên tiếng

"Cô đi lên đi, thời tiết rất lạnh!" Thân thể của cô thoạt nhìn rất nhỏ bé, bị gió thổi qua có chút dùng mình

Tim của hắn lại bắt đầu đau đớn hoảng loạng

"Ân, anh đi cẩn thận!" Cố Niệm Hề cười nhẹ với người đàn ông trước mặt, sau đó mau chóng lên lầu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bồi bổ cho tham mưu trưởng nhà mình

Chính là, lúc cô rời đi, cũng không nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau chợt lóe lên

Sâu như vậy như là lưu luyến si mê, hắn cho tới bây giờ cũng không giành cho Mạc Nghiên

Mạc Nghiên chẳng qua chỉ là người cùng hắn lớn lên

Còn nữa, hai nhà tác hợp, làm cho bọn họ cứ như vậy đến với nhau

Nắm tay Mạc Nghiên, tay trái tay phải đều giống nhau, không có cảm giác quái dị gì khác

Nhưng nắm tay Cố Niệm Hề, Mộ Dương lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh, huyết áp lúc tăng lúc giảm. Thậm chí còn tham luyến muốn nắm vĩnh viễn không tách rời

Nếu như Cố Niệm Hề cùng hắn thì tốt biết bao

Ý nghĩ thoáng hiện qua trong đầu Mộ Dương, ngay cả hắn cũng bị làm cho hoảng sợ

Thì ra, chính hắn ngay từ đầu, đã ôm ý nghĩ như vậy với Cố Niệm Hề

Nhưng Cố Niệm Hề hiện tại đã là lão bà của người khác, người kia lại là người từ nhỏ đến lớn hắn tôn kính nhất, cho nên, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình xấu xa

Ý thức được điều này, Mộ Dương liền cúi đầu xuống

Nhìn bóng dáng của Cố Niệm Hề ở trong nhà, nhìn ánh sáng chiếu xuống gương mặt nhỏ nhắn của cô, Mộ Dương liền cảm thấy trong lòng ngực mình ấm áp lạ thường

Chỉ tiếc, ấm áp như vậy, chính mình không nên có...

Nghĩ vậy, Mộ Dương hung hăng đóng sầm cửa xe lại, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi chỗ này

Nhưng mà hai người lại không biết, một màn này của bọn họ đã âm thầm lọt vào cặp mắt đen của người nào đó. Hắn nhìn thấy Cố Niệm Hề nói lời cám ơn với Mộ Dương, cũng thấy Mộ Dương trong ánh mắt có sự tham luyến không che dấu

Hai tay của hắn lại âm thầm nắm chặt lại

____

Cùng Mộ Dương nói lời tạm biệt, Cố Niệm Hề bắt đầu nấu cơm

Đàm Dật Trạch không kén chọn, bình thường cô nấu cái gì, hắn đều ăn sạch sẽ. Ngẫu nhiên thi thoảng cô nấu hơi mặn, hắn cũng không có ý kiến gì

Nhưng mà, cô vẫn đau lòng thay hắn

Gần đây ở quân khu rất bận, cho nên Đàm tham mưu trưởng ngay cả về nhà cũng vẫn có người gọi đến hỏi chuyện

Có thể là chuyện khó giải quyết, gần đây hắn gầy đi rất nhiều

Nhưng mà, Đàm tham mưu trưởng bắt đầu từ hôm nay sẽ béo lên, bởi vì cô là một người vợ tốt, đã chuẩn bị cho hắn một chút đồ bổ

Tài nấu nướng của cô tuy không phải là vô cùng tốt, nhưng hai ngày trước cô cùng Tô Du Du đi ra ngoài, đã mua một quyển thực đơn. Lúc ấy, cô còn bị Tô Du Du giễu cợt

Nhưng mà có thể làm cho tham mưu trưởng thoải mái một chút, Cố Niệm Hề căn bản sẽ không để ý tới Tô Du Du giễu cợt chính mình

Nấu xong đồ ăn, đem canh xương hầm bưng lên, Cố Niệm Hề liền bắt đầu kiễng chân chờ đợi Đàm tham mưu trưởng

Kỳ quái chính là, bình thường giờ này hắn đã tan tầm, hoặc là ở trong phòng bếp chơi xấu cô, hoặc là sẽ xem TV, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa về nhà!

Lúc này thời tiết vẫn có chút lạnh, cho nên canh xương hầm vừa bưng lên một lúc liền nguội

Cố Niệm Hề lại mang canh xương đặt trên bếp đun lại

Lúc này, cô nhìn xung quanh phòng bếp, cũng không phát hiện bóng dáng hắn đâu

Thật ra, Đàm tham mưu trưởng có đôi khi sẽ không trở về ăn cơm, bởi vì phải đi dự hội nghị. Cho nên đối với tình huống như vậy, Cố Niệm Hề phải cảm thấy bình thường mới đúng

Nhưng không biết tại sao, hôm nay cô đợi Đàm tham mưu trưởng trong lòng lại có chút loạn

Cũng có thể là hôm nay cô hầm canh xương cho hắn mà hắn không trở về ăn, cho nên mới như vậy

"Đô đô đô..." Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng điện thoại, con ngươi của Cố Niệm Hề lại có tia chờ mong

Đặt nồi canh xương hầm xuống, cô vội vàng chạy đến nghe điện thoại

"Uy, lão công sao còn chưa về nhà?" Không xem người gọi đến là ai, cô nhấc máy liền nói một câu như vậy. Mà điều này, cũng bởi vì trong lòng của cô có tia vội vàng quấy phá

"Yêu, Hề nha đầu, người đàn ông của cậu trễ như vậy vẫn còn chưa trở về nhà ăn cơm sao?" Nghe giọng nói trong điện thoại, cô nhận ra không phải Đàm tham mưu trưởng nhà mình, mà là Tô Du Du

"Ân" Nghe được người gọi điện đến không phải là Đàm Dật Trạch, con ngươi của Cố Niệm Hề lại có tia ảm đạm

"Sẽ không phải... Hắn đi gặp người khác ở ngoài chứ?"

Không cần hoài nghi, có đôi khi Tô Du Du sẽ nói mà không nghĩ

Biết rõ cái gì không nên nói, cái gì nên nói, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được mà hỏi một câu như vậy

Lời này, cũng làm cho mi tâm của Cố Niệm Hề lần thứ hai cuốn lại

Đàm Dật Trạch sẽ ra bên ngoài gặp người khác sao?

"Ai nha, Hề nha đầu ta đây nhiều chuyện, thật đáng đánh đòn" Không nghe thấy câu trả lời của Cố Niệm Hề, Tô Du Du cũng ý thức được mình nói sai rồi

"Không có việc gì, cái này cũng không thể trách cậu!" Cố Niệm Hề thở dài, sắc mặt có chút tái nhợt

Vừa lúc đó, ngoài cửa có tiếng vang

Theo tiếng bước chân, Cố Niệm Hề nhận ra được, đó là tham mưu trưởng nhà cô

Tuy chỉ cùng Đàm Dật Trạch kết hôn mấy tháng, nhưng có vài thứ của hắn cô lại rất in sâu. Giống như: độ ấm trên người của hắn, giống như tiếng bước chân...

Này đó, cũng đã khắc sâu trong ấn tượng của cô

Điều đó người khác không thể thay thế được!

"Du Du, anh ấy đã trở về! Chúng ta nói chuyện sau đi!" Nói xong Cố Niệm Hề nhanh chóng cúp điện thoại, đi nhanh về phía cửa lớn

Đàm Dật Trạch anh đã trở về, phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện