Mặc dù bên ngoài đầy sương mù nhưng khí ấm trong phòng vẫn đầy đủ.
Giang Hạo tắm rửa sạch sẽ, thay áo lót và quần ở nhà khô mát, tinh thần phấn chấn.
Mùi cháo trong bếp thoang thoảng, Giang Hạo vừa đi vừa nhìn bóng lưng bận rộn của Kiều Tâm Duy không chớp mắt, lòng ấm áp.
Từng có lúc, anh đã nhìn thấy hình ảnh như vậy, một người phụ nữ bận rộn để nấu bữa sáng cho người mình yêu.
Mắt anh sáng lên, thấy, thì ra người kia là cố.
Đột nhiên cơn đau từ xương bánh chè truyền đến: “A..”
Anh đụng vào góc bàn trà, người bổ nhào về phía trước, khay trà thủy tinh rơi vỡ tan trên mặt đất.
Kiều Tâm Duy nghe thấy tiếng đổ vỡ thì ló đầu ra, thấy Giang Hạo đang nằm rạp trên khay trà, mắt cô sáng rực, lại bắt được chuyện xấu của Thủ trưởng rồi, cô nhân cơ hội này trêu: “Chưa tỉnh rượu à? Có muốn tôi gõ đầu cho anh tỉnh không?”
Cô vừa cầm cái muối vừa làm bộ vung lên: “Gõ một cái là tỉnh ngay, nói không chừng còn có thể xuất hồn ra khỏi người nữa cơ”
Giang Hạo chống tay đứng thẳng người dạy, cô gái kia lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ có chút nghịch ngợm và cười nhạo của Kiều Tâm Duy.
Kiều Tâm Duy hếch cằm: “Đầu gối vẫn còn đau à? Còn không mau xoa đi, cẩn thận bẩm bây giờ? Giang Hạo đút hai tay vào túi quần, trông rất thong thả, còn giả vờ như không có chuyện gì: “Không đau, nấu cháo xong chưa? Tôi đói rồi.”
“Xong đây, xong đây? Hừ, còn nói không đau, đụng vào thử xem có đau không.
Buổi sáng ấm áp, chén cháo nóng hổi, hai người không quen ngồi cùng nhau.
Phòng bếp vang lên tiếng húp cháo, hai người im lặng không nói gì.
Có lẽ đây là số mệnh sắp đặt, họ không quen nhau, chỉ biết tình trạng cơ bản của đối phương, hoàn toàn không hay gì về tính cách và những mặt khác, họ còn chẳng bằng cả bạn bè, thế nhưng lại trở thành vợ chồng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh này, Giang Hạo đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên: “Alo, mẹ ạ, có chuyện gì thế?”
Giang Hạo đứng khá xa, Kiều Tâm Duy không nghe thấy tiếng mẹ chồng, chỉ nghe Giang Hạo nói: “Vâng, về muộn một chút, bọn con mới dậy...
Mẹ, mấy chuyện này không cần mẹ phải nhắc đâu, mẹ đừng nói nữa, được rồi, con đang ăn sáng, cúp máy đây...
Mẹ bảo tối nay về ăn cơm”
“Ồ”
Kiều Tâm Duy khá căng thẳng khi đến nhà họ Giang, lần trước đến cũng không vui vẻ chút nào, lần này thì chẳng biết sẽ ra làm sao.
Cô tự biết mình biết ta, gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Giang sẽ không để ý tới cô, điều khiến cô cảm ơn Giang Hạo nhất hẳn là có thể dọn ra ngoài ở riêng.
Giang Hạo như nhìn thấu sự lo lắng của cô, nói: “Yên tâm đi, ba mẹ tôi sẽ không làm khó em đâu, em đã trở thành con dấu chính thức của nhà họ Giang rồi, sau này phải thường xuyên về đó thôi”
Kiều Tâm Duy nhún vai, thờ ơ nói: “Tôi không lo lắng, họ có làm gì thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy, dù sao tôi cũng chỉ là quân cờ để anh hoàn thành nhiệm vụ với họ thôi, tôi hiểu mà.”
Mặt Giang Hạo đen lại, cô nghe được lời này từ đầu vậy: “Ai nói với em những lời này?”
“Ôi chao, anh đừng hiểu nhầm, không ai nói với tôi cả, tự tôi nghe thấy thôi.”
Cô nói như thật, so với việc giữ ấm ức trong lòng, nói thẳng ra thì hay hơn: “Cho nên sau này không cần phải giả vờ với tôi đầu, chúng ta cưới nhanh vậy, hoàn toàn chẳng có tình cảm nào cả, nói thẳng ra là nhu cầu của đôi bên thôi, chỉ cần anh làm con rể ngoan trước mặt ba mẹ tôi, thì tôi cũng trở thành con dâu tốt trước mặt ba mẹ anh”
Giang Hạo hoàn toàn không phản bác được những lời này, anh thích tính cách phóng khoáng của cô, nhưng trong lòng lại khá khó chịu.
“Tốt, rất tốt.”
Không thể phủ nhận rằng anh không giữ được cô.
Giang Hạo tắm rửa sạch sẽ, thay áo lót và quần ở nhà khô mát, tinh thần phấn chấn.
Mùi cháo trong bếp thoang thoảng, Giang Hạo vừa đi vừa nhìn bóng lưng bận rộn của Kiều Tâm Duy không chớp mắt, lòng ấm áp.
Từng có lúc, anh đã nhìn thấy hình ảnh như vậy, một người phụ nữ bận rộn để nấu bữa sáng cho người mình yêu.
Mắt anh sáng lên, thấy, thì ra người kia là cố.
Đột nhiên cơn đau từ xương bánh chè truyền đến: “A..”
Anh đụng vào góc bàn trà, người bổ nhào về phía trước, khay trà thủy tinh rơi vỡ tan trên mặt đất.
Kiều Tâm Duy nghe thấy tiếng đổ vỡ thì ló đầu ra, thấy Giang Hạo đang nằm rạp trên khay trà, mắt cô sáng rực, lại bắt được chuyện xấu của Thủ trưởng rồi, cô nhân cơ hội này trêu: “Chưa tỉnh rượu à? Có muốn tôi gõ đầu cho anh tỉnh không?”
Cô vừa cầm cái muối vừa làm bộ vung lên: “Gõ một cái là tỉnh ngay, nói không chừng còn có thể xuất hồn ra khỏi người nữa cơ”
Giang Hạo chống tay đứng thẳng người dạy, cô gái kia lập tức biến mất, thay vào đó là gương mặt vui vẻ có chút nghịch ngợm và cười nhạo của Kiều Tâm Duy.
Kiều Tâm Duy hếch cằm: “Đầu gối vẫn còn đau à? Còn không mau xoa đi, cẩn thận bẩm bây giờ? Giang Hạo đút hai tay vào túi quần, trông rất thong thả, còn giả vờ như không có chuyện gì: “Không đau, nấu cháo xong chưa? Tôi đói rồi.”
“Xong đây, xong đây? Hừ, còn nói không đau, đụng vào thử xem có đau không.
Buổi sáng ấm áp, chén cháo nóng hổi, hai người không quen ngồi cùng nhau.
Phòng bếp vang lên tiếng húp cháo, hai người im lặng không nói gì.
Có lẽ đây là số mệnh sắp đặt, họ không quen nhau, chỉ biết tình trạng cơ bản của đối phương, hoàn toàn không hay gì về tính cách và những mặt khác, họ còn chẳng bằng cả bạn bè, thế nhưng lại trở thành vợ chồng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh này, Giang Hạo đặt đũa xuống, cầm điện thoại lên: “Alo, mẹ ạ, có chuyện gì thế?”
Giang Hạo đứng khá xa, Kiều Tâm Duy không nghe thấy tiếng mẹ chồng, chỉ nghe Giang Hạo nói: “Vâng, về muộn một chút, bọn con mới dậy...
Mẹ, mấy chuyện này không cần mẹ phải nhắc đâu, mẹ đừng nói nữa, được rồi, con đang ăn sáng, cúp máy đây...
Mẹ bảo tối nay về ăn cơm”
“Ồ”
Kiều Tâm Duy khá căng thẳng khi đến nhà họ Giang, lần trước đến cũng không vui vẻ chút nào, lần này thì chẳng biết sẽ ra làm sao.
Cô tự biết mình biết ta, gia đình giàu có quyền thế như nhà họ Giang sẽ không để ý tới cô, điều khiến cô cảm ơn Giang Hạo nhất hẳn là có thể dọn ra ngoài ở riêng.
Giang Hạo như nhìn thấu sự lo lắng của cô, nói: “Yên tâm đi, ba mẹ tôi sẽ không làm khó em đâu, em đã trở thành con dấu chính thức của nhà họ Giang rồi, sau này phải thường xuyên về đó thôi”
Kiều Tâm Duy nhún vai, thờ ơ nói: “Tôi không lo lắng, họ có làm gì thì tôi cũng chẳng quan tâm mấy, dù sao tôi cũng chỉ là quân cờ để anh hoàn thành nhiệm vụ với họ thôi, tôi hiểu mà.”
Mặt Giang Hạo đen lại, cô nghe được lời này từ đầu vậy: “Ai nói với em những lời này?”
“Ôi chao, anh đừng hiểu nhầm, không ai nói với tôi cả, tự tôi nghe thấy thôi.”
Cô nói như thật, so với việc giữ ấm ức trong lòng, nói thẳng ra thì hay hơn: “Cho nên sau này không cần phải giả vờ với tôi đầu, chúng ta cưới nhanh vậy, hoàn toàn chẳng có tình cảm nào cả, nói thẳng ra là nhu cầu của đôi bên thôi, chỉ cần anh làm con rể ngoan trước mặt ba mẹ tôi, thì tôi cũng trở thành con dâu tốt trước mặt ba mẹ anh”
Giang Hạo hoàn toàn không phản bác được những lời này, anh thích tính cách phóng khoáng của cô, nhưng trong lòng lại khá khó chịu.
“Tốt, rất tốt.”
Không thể phủ nhận rằng anh không giữ được cô.
Danh sách chương