Tửu lượng của Giang Hạo rất tốt, nhưng người có tửu lượng tốt không chỉ mỗi anh, quân nhân trong quân đội ai cũng uống tốt cả.
Uống nhiều rượu vậy thì dù là trâu cũng chịu không nổi, đừng nói chi là người.
Giang Hạo được mấy chiến hữu đỡ về phòng tân hôn.
“Thủ trưởng? Thủ trưởng? Ơ, Thủ trưởng say thật rồi, thôi, không phá phòng tân hôn nữa.
Chị dầu, hai người nghỉ ngơi đi, bọn em không quấy rầy nữa”
“A, được, mọi người về chú ý an toàn nhé”
Đóng cửa lại, cuối cùng cũng yên tĩnh, Kiều Tâm Duy thở phào, ồn ào cả ngày, mệt mỏi cả ngày, kết hôn đúng là chuyện phiền phức.
Giang Hạo nằm trên sofa, nghiêng người, một chân và nửa người lệch hẳn ra khỏi sofa, anh say rồi.
“Giang Hạo, Giang Hạo”
Kiều Tâm Duy đi tới, cúi người vỗ tay anh: “Này, dậy đi, ngủ sofa lạnh lắm, này.”
Giang Hạo không có phản ứng, cặp chân dài và to “bay nhảy”
ở ngoài một lát.
“Chậc, uống say đến vậy cơ à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu khinh bỉ, cô cắn môi, đột nhiên đá mạnh vào bắp chân của anh.
Giang Hạo hơi cử động nhưng không phản ứng gì.
Kiều Tâm Duy mừng thầm: “Tôi không đỡ anh nổi, anh tự lo đi”
Nói xong, cô lấy mấy cái gối ôm trên ghế đặt lên người anh: “Ngủ ngon, tôi đi ngủ đây”
Đầu giường sáng đèn hắt ra ánh sáng vàng ấm áp vô cùng, từ hôm nay, cô phải sống một cuộc sống mới ở nơi này.
Đẩy tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, bên cạnh đặt hai vali, vali đen là của Giang Hạo, vali nhỏ màu đỏ là của cố, đây là quần áo của hai người vừa mới dọn từ nhà về đây.
Kiều Tâm Duy kéo vali đỏ xuống đất, nói thật, trong này đã chứa hết gia sản của cô rồi.
Bây giờ đã muộn rồi lại mệt nữa, cô chỉ cầm bộ đồ đi thay, mấy thứ khác để mai dọn dẹp.
Đêm tân hôn cứ kết thúc như vậy.
Sáng sớm hôm sau, sương mù vừa tản ra một ngày lại trở về, khiến cảnh sắc trở nên u ám.
Giang Hạo tỉnh lại với cái đầu đau nhức, không chỉ đau đầu mà cơ thể cũng khó chịu nữa.
Anh trở người, vươn vươn tay rồi lăn đùng xuống ghế sofa.
“A...”
Mặt anh hiển hiện sự đau đớn, anh bò lên từ từ, cả người tê rần.
Ngược lại với Giang Hạo, Kiểu Tâm Duy lại có tinh thần rất nhiều, ngủ đủ rồi thì tinh thần phấn chấn thôi.
“Tối qua em để tối ngủ ở đây đấy à?”
Giang Hạo cảm thấy không thoải mái chút nào, tâm trạng không tốt nên giọng điệu cũng chẳng tốt gì.
Kiều Tâm Duy thản nhiên nói: “Tự anh muốn ngủ sofa thì tôi còn có cách gì, anh thấy tôi có thể đỡ được anh à? Anh quên chuyện tối qua rồi hả? Xem ra anh còn chả biết mình về kiểu gì nữa ấy nhỉ?”
Cô nói đúng, Giang Hạo chẳng có chút kí ức nào cả, anh giật tóc, cảm thấy chân của mình hơi đau, anh kéo ống quần lên thì thấy bắp chân có vết bầm đen.
Kiều Tâm Duy thấy vậy thì nói ngay: “Xem ra không chỉ quên về nhà kiểu gì, mà còn quên cả việc đụng vào bàn trà rồi nhỉ?”
Giang Hạo cau mày, không tin cũng không được.
Bravo, sáng nay vui ghê, Kiều Tâm Duy quay lưng cười thầm, cô không thể gây chuyện với người đàn ông này trực tiếp được: “Tôi nấu cháo cho bữa sáng, anh có ăn không? Tôi có nấu phần cho anh, ăn không tùy anh”
Giang Hạo che miệng, mùi rượu đầy người, ngay cả dạ dày cũng không khỏe.
“Tối qua anh uống nhiều rượu, ăn chút cháo sẽ tốt cho dạ dày, tôi có luộc trứng đấy, ăn không?”
Giang Hạo gật gù: “Ăn”
“Ừ, vậy tôi đi nấu cháo..”
Kiều Tâm Duy nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ: “Đi tắm rửa đi, nếu không thì sợ là tôi không ở nổi trong cái nhà này nữa mất”
“.”
Mặt Giang Hạo đen lại, ý cô là anh hôi chứ gì? Anh nhớ lại cái mùi mình vừa hà ra, được rồi, đúng là rất hôi.
Uống nhiều rượu vậy thì dù là trâu cũng chịu không nổi, đừng nói chi là người.
Giang Hạo được mấy chiến hữu đỡ về phòng tân hôn.
“Thủ trưởng? Thủ trưởng? Ơ, Thủ trưởng say thật rồi, thôi, không phá phòng tân hôn nữa.
Chị dầu, hai người nghỉ ngơi đi, bọn em không quấy rầy nữa”
“A, được, mọi người về chú ý an toàn nhé”
Đóng cửa lại, cuối cùng cũng yên tĩnh, Kiều Tâm Duy thở phào, ồn ào cả ngày, mệt mỏi cả ngày, kết hôn đúng là chuyện phiền phức.
Giang Hạo nằm trên sofa, nghiêng người, một chân và nửa người lệch hẳn ra khỏi sofa, anh say rồi.
“Giang Hạo, Giang Hạo”
Kiều Tâm Duy đi tới, cúi người vỗ tay anh: “Này, dậy đi, ngủ sofa lạnh lắm, này.”
Giang Hạo không có phản ứng, cặp chân dài và to “bay nhảy”
ở ngoài một lát.
“Chậc, uống say đến vậy cơ à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu khinh bỉ, cô cắn môi, đột nhiên đá mạnh vào bắp chân của anh.
Giang Hạo hơi cử động nhưng không phản ứng gì.
Kiều Tâm Duy mừng thầm: “Tôi không đỡ anh nổi, anh tự lo đi”
Nói xong, cô lấy mấy cái gối ôm trên ghế đặt lên người anh: “Ngủ ngon, tôi đi ngủ đây”
Đầu giường sáng đèn hắt ra ánh sáng vàng ấm áp vô cùng, từ hôm nay, cô phải sống một cuộc sống mới ở nơi này.
Đẩy tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng, bên cạnh đặt hai vali, vali đen là của Giang Hạo, vali nhỏ màu đỏ là của cố, đây là quần áo của hai người vừa mới dọn từ nhà về đây.
Kiều Tâm Duy kéo vali đỏ xuống đất, nói thật, trong này đã chứa hết gia sản của cô rồi.
Bây giờ đã muộn rồi lại mệt nữa, cô chỉ cầm bộ đồ đi thay, mấy thứ khác để mai dọn dẹp.
Đêm tân hôn cứ kết thúc như vậy.
Sáng sớm hôm sau, sương mù vừa tản ra một ngày lại trở về, khiến cảnh sắc trở nên u ám.
Giang Hạo tỉnh lại với cái đầu đau nhức, không chỉ đau đầu mà cơ thể cũng khó chịu nữa.
Anh trở người, vươn vươn tay rồi lăn đùng xuống ghế sofa.
“A...”
Mặt anh hiển hiện sự đau đớn, anh bò lên từ từ, cả người tê rần.
Ngược lại với Giang Hạo, Kiểu Tâm Duy lại có tinh thần rất nhiều, ngủ đủ rồi thì tinh thần phấn chấn thôi.
“Tối qua em để tối ngủ ở đây đấy à?”
Giang Hạo cảm thấy không thoải mái chút nào, tâm trạng không tốt nên giọng điệu cũng chẳng tốt gì.
Kiều Tâm Duy thản nhiên nói: “Tự anh muốn ngủ sofa thì tôi còn có cách gì, anh thấy tôi có thể đỡ được anh à? Anh quên chuyện tối qua rồi hả? Xem ra anh còn chả biết mình về kiểu gì nữa ấy nhỉ?”
Cô nói đúng, Giang Hạo chẳng có chút kí ức nào cả, anh giật tóc, cảm thấy chân của mình hơi đau, anh kéo ống quần lên thì thấy bắp chân có vết bầm đen.
Kiều Tâm Duy thấy vậy thì nói ngay: “Xem ra không chỉ quên về nhà kiểu gì, mà còn quên cả việc đụng vào bàn trà rồi nhỉ?”
Giang Hạo cau mày, không tin cũng không được.
Bravo, sáng nay vui ghê, Kiều Tâm Duy quay lưng cười thầm, cô không thể gây chuyện với người đàn ông này trực tiếp được: “Tôi nấu cháo cho bữa sáng, anh có ăn không? Tôi có nấu phần cho anh, ăn không tùy anh”
Giang Hạo che miệng, mùi rượu đầy người, ngay cả dạ dày cũng không khỏe.
“Tối qua anh uống nhiều rượu, ăn chút cháo sẽ tốt cho dạ dày, tôi có luộc trứng đấy, ăn không?”
Giang Hạo gật gù: “Ăn”
“Ừ, vậy tôi đi nấu cháo..”
Kiều Tâm Duy nhìn anh với ánh mắt khinh bỉ: “Đi tắm rửa đi, nếu không thì sợ là tôi không ở nổi trong cái nhà này nữa mất”
“.”
Mặt Giang Hạo đen lại, ý cô là anh hôi chứ gì? Anh nhớ lại cái mùi mình vừa hà ra, được rồi, đúng là rất hôi.
Danh sách chương