Bên kia, Nguyễn Tấn ở lại một khách sạn gần tiểu khu

Mặc dù đã khuya nhưng anh không thể nào ngủ được, sự phấn khích và kích động đã đánh tan cơn buồn ngủ

Giờ đây mỗi một ngày, kế hoạch đều không theo kịp sự thay đổi

Anh vốn định đợi xử lý mọi chuyện xong mới nói rõ với Hạ Chí, nhưng nhìn sự bài xích của cô với anh, anh không nhịn nổi, anh muốn nói hết mọi thứ cho cô biết ngay lập tức

Ly hôn là chắc chắn rồi, chỉ có điều bên Thẩm Giai Dĩnh xảy ra chút chuyện nên cần phải ly hôn muộn một chút

Anh thừa nhận anh là kẻ ích kỉ, hôn nhân còn chưa kết thúc mà đã2vội vã tiếp cận Hạ Chí

Bởi vì anh không muốn đợi nữa

Bởi vì anh không muốn bỏ lỡ nữa

Bởi vì anh yêu cô

Điện thoại vang lên tiếng “tít”, âm thanh kia có vẻ cực kỳ rõ ràng trong đêm tối, Nguyễn Tấn nhìn điện thoại trên tủ đầu giường, trên màn hình điện thoại di động là tin nhắn của Thẩm Giai Dĩnh

Khóe miệng anh hơi mỉm cười, anh lập tức cầm điện thoại lên, Thẩm Giai Dĩnh gửi WeChat tới

Cô nhắn: [Tân, em đã làm xong thỏa thuận ly hôn và gửi vào hòm mail của anh rồi]

Nguyễn Tấn lập tức nhắn lại: Thẩm Giai Dĩnh: [Bị em đánh thức hả? Ngại quá, biết vậy ngày mai em mới gửi, do em sốt ruột7quá]

Nguyễn Tấn: [Không phải, đang chuẩn bị ngủ

Em mang thai mà sao không ngủ sớm đi?] Thẩm Giai Dĩnh: Em mắc chứng ép buộc, chưa làm xong một việc thì không thể ngủ được

Anh xem nội dung thỏa thuận đi nhé, nếu muốn sửa thì cứ sửa thẳng vào đó, em sao cũng được]

Nguyễn Tấn: [Không thành vấn đề, cứ để thể đi

Tôi đang ở ngoài tỉnh, cuối tuần về Đô Thành sẽ liên lạc với em, chúng ta đến phòng công chứng ký tên]

Thẩm Giai Dĩnh: [Vâng]

Nguyễn Tân không nhắn lại, anh than nhẹ, cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này đã đi tới hồi kết rồi

Bọn họ đã bàn bạc xong, đầu tiên ký thỏa thuận ly hôn trước, sau đó đợi Thẩm9Giai Dĩnh sinh con thuận lợi rồi chính thức ly hôn

Ly hôn xong, hai người sẽ thẳng thắn với cha mẹ hai bên, làm trước báo sau là cách mà họ ngầm bàn bạc kĩ bao lâu nay, mà anh chỉ có thể giúp Thẩm Giai Dĩnh đến mức này thôi

Nguyễn Tấn đặt điện thoại xuống, tắt đèn ngủ

Anh nghĩ, cuối cùng anh cũng có can đảm theo đuổi hạnh phúc của mình rồi

***

Ngày hôm sau, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xán lạn cứ như mọi thứ trên đời đều có được cuộc sống mới, ngay cả không khí cũng mang theo mùi bùn đất thơm ngát, đây mới là sự quyến rũ của tháng ba mùa xuân

Có thể là do mệt mỏi5quá nên tối qua Hạ Chí ngủ rất ngon, đến sáng dậy mở mắt ra thì thấy ánh nắng chiếu ngập phòng, cả người cô cũng khỏe hơn phân nửa

Điện thoại vẫn trong túi xách, tắt máy vì đã hết pin, cô rửa mặt xong mới nhớ ra phải nhắn tin bình an cho Lưu Vũ Khâm, thuận tiện cũng phải cảm ơn cô bé đã mang hành lý của đến tiểu khu giúp

Vừa cắm sạc và khởi động điện thoại lên thì có mấy tin WeChat và tin nhắn SMS cùng đổ vào

Nguyễn Tấn: [Dậy thì gọi cho anh, anh sẽ mang bữa sáng sang cho em Đương nhiên, cô tự động loại bỏ tin nhắn của Nguyễn Tấn, làm lơ hẳn luôn

Lưu Vũ3Khâm: [Chị Hạ Chí, đọc được tin thì trả lời em nhé, em rất lo cho chị] Ngoài ra còn có em họ của cô: [Chị, em đã gặp anh họ bà con xa của A Lực rồi, là một quân nhân, bề ngoài tốt, điều kiện cũng tốt, vẫn còn độc thân

Có muốn em giới thiệu cho chị không? Em họ: [Không trả lời thì xem như chị đồng ý rồi

Em sẽ gửi số chị cho người ta, chị nhớ đồng ý lời kết bạn WeChat nhé!]

A Lực là chồng chưa cưới của em họ, hồi Tết em họ đã nhắc đến người anh họ tham gia quân đội này rồi

Lúc ấy Hạ Chí coi như vui đùa nên còn bảo càng nhanh càng tốt, không ngờ em họ lại tích cực như vậy

Trừ những tin WeChat này còn có một lời mời kết bạn

Hạ Chí do dự một lát, nhưng đầu óc lại không nhanh bằng tay, trượt tay bấm chấp nhận mất rồi, cô cứ thể chấp nhận lời mời kết bạn với anh trai quân nhân một cách sảng khoái

Cái này không quan trọng, quan trọng là cô trượt tay hơi xa, trượt vào nút chấp nhận liên tục hai lần, trừ anh họ bà con xa ra còn có Nguyễn Tấn

“Ôi trời ạ!” Cô bực bội cau mày, cái trượt tay chết tiệt này

Sau đó, Nguyễn Tấn gửi tới một icon mặt cười, còn nhắn thêm một tin: [Mở cửa đi]

Hạ Chí nghĩ thầm, là cái quỷ gì thế? Mở cửa cái gì? Cùng lúc, tiếng chuông cửa vang lên, Hạ Chí trợn to mắt, lúc này mới phản ứng được, hóa ra người ta ở ngay ngoài cửa

Không mở, cứ không mở

Điện thoại lại nhận được một tin nhắn, Nguyễn Tấn: [Trong túi em có một cái túi nhỏ màu đen của anh, trong đó có một số giấy tờ]

Hạ Chí đọc xong vội cầm túi ra kiểm tra, đúng là có

Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu

Nguyễn Tấn:[Cho nên mau mở cửa đi nào] Hạ Chí xách cái túi nhỏ, nổi giận đùng đùng chạy ra mở cửa

Vừa mở cửa ra đã thấy Nguyễn Tân đang cười hì hì đứng bên ngoài, cô ném cái túi vào mặt anh, sau đó trở tay muốn đóng cửa

“Đợi đã” Nguyễn Tấn đưa tay chặn cửa, mặt dày hỏi, “Không cho anh vào uống ly trà à?

Nước sôi để nguội cũng được”

Hạ Chí trừng anh và tức giận nói, “Hệ thống bảo vệ dưới lầu càng ngày càng kém, ai cũng cho vào như thế này, tôi muốn đi khiếu nại” Nguyễn Tân: “Nó nhận diện được mặt anh” Hạ Chí nghẹn lời, mặt mày giận dữ quát, “Đi ra ngoài, tôi muốn đóng cửa!” Nguyễn Tân nhìn cô một cách chân thành, từ từ giơ cái túi trong tay lên, nói với vẻ quan tâm, “Được, anh đi, vậy em ăn cái này đi nhé” Hạ Chí nhìn thấy là cháo của cửa hàng nổi tiếng, sáng sớm đi mua cháo phải xếp hàng rất lâu, còn là vị có thích nữa

Hôm qua cô bị sốt, gần như cả ngày không ăn gì, chỉ uống mấy ngụm nước, tối về cũng không ăn gì, bụng rỗng ngủ cả đêm, bây giờ đúng là rất đói

“Không ăn, anh đi mau, tôi không muốn nhìn thấy anh” Nguyễn Tấn không nghe, anh bảo, “Dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng của em, cứu xong là em trở mặt thể à?” “Anh” Hạ Chí không thể cãi lại, dù sao đây cũng là sự thật

Cô cũng biết tình huống của mình hôm qua, chỉ chậm một chút thì cô sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này

Nguyễn Tấn thấy cô chần chừ thì nói tiếp: “Anh biết em ở đâu, biết em làm chỗ nào, còn biết sếp bên công ty em, em trốn anh cũng vô ích

Nếu em không muốn gặp anh, được, anh đi ngay

Nhưng em phải ăn cháo, chăm cho người khỏe lên trước đã

Hôm khác anh sẽ đến công ty tìm em” “” Hạ Chí lại cạn lời lần nữa

Sao mồm miệng của người này trở nên trơn tru như vậy? Ý của anh là sẽ đến dây dưa với cô đấy à?

Nguyễn Tấn chặn cửa bằng một tay, một tay giơ túi lên, ánh mắt hơi đáng thương: “Anh cũng chưa ăn gì” Cuối cùng, Hạ Chí thỏa hiệp, cô thả cửa cho anh vào nhà

Lần gặp mặt này Nguyễn Tấn thay đổi rất nhiều, trước kia anh cứng nhắc nghiêm túc, lạnh lùng vô vị

Còn anh bây giờ lại giống một tên du côn vô lại hơn, ấu trĩ và buồn cười

Anh vào nhà, trong nhà thay đổi rất nhiều, rèm cửa sổ đổi thành màu xanh lá nhạt, màu khăn trải bàn và sofa cũng đổi cùng bộ với rèm cửa

Ghế sofa lười trên ban công đã không còn mà đổi thành một giàn trồng hoa, nơi đây đặt nhiều bồn hoa tươi tốt hơn trước kia

Nơi quen thuộc nhưng cảnh lại xa lạ, bỗng Nguyễn Tấn hơi đau lòng

Hạ Chí thay đổi những thứ đó là vì muốn quên anh đi

Mặc dù suy nghĩ trong lòng anh rối bời nhưng không để lộ ra mặt, anh đặt chảo lên bàn ăn với nét mặt tự nhiên, rồi vào bếp cầm bát đũa ra, “Đến đây ăn đi, còn nóng đó” Hạ Chí không nói gì, nếu đã đưa tới cửa thì cô không ăn cũng uổng

Hai người cùng ăn sáng, Nguyễn Tấn thấy cô ăn uống ngon lành nên nỗi lo lắng của anh cũng bớt đi vài phần

“Nhắn tin bình an cho Lưu Vũ Khâm chưa?” Nguyễn Tấn hỏi: “Cô ấy bảo em chưa nhắn lại nên lo em có chuyện”

Hạ chí không nói mà cầm điện thoại ra nhắn tin WeChat cho Lưu Vũ Khâm, còn không phải do anh đột nhiên đến làm phiền à?

WeChat vừa gửi xong thì Lưu Vũ Khâm đã gọi hẳn đến, Hạ Chí nghe máy: “Alo, Tiểu Lưu

Chị không sao, đang ở nhà, điện thoại luôn để trong túi xách, bây giờ mới mở máy” Lưu Vũ Khâm: “Thế thì tốt, em còn lo chị có chuyện gì”

Hạ Chí: “Cảm ơn em chuyện hôm qua nhé, muộn vậy còn đưa đồ đến tiểu khu cho chị, làm phiền em quá”

Lưu Vũ Khâm: “Không cần cảm ơn, em cũng chỉ được người khác nhờ thôi, cái đó

cái đó”

Hạ Chí thấy cô bé ấp úng thì hỏi: “Có gì em cứ nói thẳng ra đi”

Lưu Vũ Khâm đánh bạo hỏi: “Chị Hạ Chí, trước kia chị có quen anh Nguyễn hả? Là bạn bè rất thân thiết ạ? Hay là

Trước đây hai người có quan hệ thế nào vậy ạ?” Cô bé hỏi rất thẳng thắn, phong cách nói chuyện của Lưu Vũ Khâm rất giống cách làm việc của cô bé, không hề dông dài

Hạ Chí liếc nhìn Nguyễn Tấn ở đối diện, nghiêm túc nói: “Trước kia chị từng làm cấp dưới của anh ấy, chỉ có thể thôi, không có quan hệ đặc biệt nào khác” Cô cố ý nhấn mạnh: “Hôm qua chị cũng mới biết anh ấy ở đó”

Lưu Vũ Khâm: “Chị, hoạt động leo núi lần này là do anh Nguyễn tài trợ”

Hạ Chí im lặng hai giây, khẽ thở dài, “Ồ, thế à?”

Chỉ nói mấy câu rồi cúp máy, Hạ Chí ngẩng đầu nói: “Anh tài trợ hoạt động leo núi? Đừng nói với tôi, anh bỏ tiền bỏ sức chạy từ xa đến đây chỉ để leo núi”

“Lòng em biết rõ mà” Nguyễn Tấn nhìn vào mắt cô và trả lời

Hạ Chí buông thìa, không muốn ăn nữa: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?” “Lòng em biết rõ mà” Nguyễn Tấn vẫn trả lời như thế, ánh mắt càng đắm đuối hơn

Hạ Chí cười khẽ: “Ha ha, anh xem tôi là cái gì? Đồ chơi ư? Gọi thì đến, đuổi thì đi?”

“Anh chưa từng xem em là đồ chơi, lòng em biết rõ mà”

“Tôi không biết!” Hạ Chí to tiếng, cơn giận mà cô khó khăn lắm mới đè ép xuống lại trồi lên, “Anh cho rằng những tổn thương anh gây ra cho tôi chỉ cần vài câu nói, mấy bát cháo là sẽ biến mất ư? Anh cho rằng lúc anh vứt nhẫn cưới trước mặt tôi thì tôi sẽ cảm động sâu sắc ư? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả, anh ném nhẫn cưới nhưng không ném được cuộc hôn nhân của anh!”

Nguyễn Tấn mãi mới có cơ hội nói vào chủ đề chính, anh nói, “Cuộc hôn nhân của anh và cô ấy chỉ là sắp đặt của gia đình

Trên thực tế, hai bọn anh không yêu nhau

Sau khi kết hôn, bọn anh ai lo phận nấy, chưa từng sống chung”

“Thế thì sao?” Hạ chí cảm thấy chua xót, cảm thấy nỗi đau khổ và chán chường trong một năm qua của cô chỉ là trò cười

“Hai người đã kết hôn, anh vứt bỏ tôi để cưới cô ấy, đây là sự lựa chọn của anh, đây mới là sự thật”

Nguyễn Tấn cúi đầu, bất đắc dĩ nói, “Xin lỗi, lúc đó anh cũng bất đắc dĩ mà thôi” Hạ Chí lắc đầu, hốc mắt hơi ửng đỏ: “Rốt cuộc có chuyện bất đắc dĩ nào khiến anh phải thỏa hiệp chuyện quan trọng cả đời mình như thế

Ha ha, nhất định là cô ấy rất xuất sắc nhỉ? So với cô ấy, có phải tôi xấu không thể xấu hơn không?”

“Tiểu Chí, không phải, không liên quan tới những thứ đó” “Vậy thì là bối cảnh gia đình rồi

Cô ấy và anh là môn đăng hộ đối, đúng không?”

Nguyễn Tấn mím môi không nói gì, cam chịu

Hạ Chí cười khẽ, “Ha ha, tôi nói mà, cô ấy có xuất thân cao quý, đáng để anh cưới hỏi đàng hoàng

Còn tôi sinh ra ở nhà bình thường, chỉ có thể mặc anh giẫm đạp”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện