Cô biết Nguyễn Tấn vẫn canh chừng cô, không hề được nhàn rỗi
Anh đến cửa hàng gần đó mua chăn và gối, cố gắng giúp cô thoải mái hơn một chút
Cô có thể cảm nhận được thỉnh thoảng anh kéo chăn cho mình
Khi đầu của cô gục xuông, anh cũng sẽ đỡ thăng dậy giúp cô
Trong cơn mê, cô nghe thấy y tá nói: “Hạ sốt rồi, truyền xong bình dịch này là có thể về” Nguyễn Tấn: “Vâng, cảm ơn”
Y tá: “Hai người là người nơi khác hả?” Nguyễn Tấn gật đầu: “Đúng, chúng tôi phải đi trong tối nay” Y tá tốt bụng nhắc nhở: “Mặc dù hết sốt, nhưng vẫn phải chú ý, sợ nhất là đến khuya lại phát sốt
Mấy ngày nay2tuyệt đối không được mệt nhọc quá
Về nhà nhớ uống thuốc, uống nhiều nước ấm
Nếu như lại sốt vẫn nên đến bệnh viện” Nguyễn Tân: “Tôi biết rồi, cảm ơn” Người bệnh trong phòng truyền dịch quá đông, y tá vội vàng dặn dò vài câu rồi đi ngay
Nói là nghỉ ngơi, thật ra đây không phải là nơi nghỉ ngơi tốt, chỗ ngồi chỉ là phụ, chủ yếu vẫn là đông người nên rất ồn ào, nhưng bệnh viện nhỏ nên Cơ sở vật chất hạn hẹp, chỉ có thể đành chịu
Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí, đưa tay vén tóc rơi xuống mặt cô ra sau tai
Hạ Chí vốn dĩ ngủ rất nông, hành động này của anh làm cô tỉnh dậy ngay
Cô không mở7mắt mà ngoảnh đầu sang hướng khác, cô không muốn anh chạm vào, càng không muốn nhận động tác mập mờ này
Nguyễn Tấn ngừng tay, biết điều đặt xuống, dịu dàng hỏi: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?”
Hạ Chí từ từ mở mắt, không nhìn thẳng vào anh
Cô nhíu mày một cách khó chịu, không trả lời, mà hỏi thẳng: “Mấy giờ rồi?” “Bảy giờ rưỡi” Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ đeo tay, anh biết suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy nói: “Xe buýt đã xuất phát từ lâu rồi, em chỉ có thể đi cùng anh”
Hạ Chí hỏi ngược lại: “Anh à, tôi có thân quen gì với anh không?”
Nguyễn Tấn không hề tức giận mà cười nhạt, kiên9trì nói: “Có quen hay không không quan trọng, quan trọng là, gần đây tin tức về phụ nữ độc thân bị giết hại rất nhiều
Một cô gái đang bị bệnh như em, còn ở chỗ xa lạ, em dám đi một mình không?”
Hạ Chí không có sức lực tranh cãi với anh, trừng anh và yếu ớt nói: “Tôi không thể ở lại khách sạn một đêm rồi sáng mai lại đi chắc?” Nguyễn Tấn lại bật cười, trêu chọc: “Trên người em có tiền không?” Thấy biểu cảm kinh ngạc của Hạ Chí, trong lòng anh rất vui sướng: “Dù ông chủ khách sạn có tốt bụng cho em ở nhờ một đêm, em sẽ không nghi ngờ ông chủ có ý khác ư?5Cô bé, đi ra ngoài không nên tin tưởng người khác quá”
“Đừng đặt nickname lung tung cho tôi, gọi một người phụ nữ ba mươi tuổi là cô bé, tôi thấy trước hết tôi phải nghi ngờ anh có ý đồ mới đúng” Nguyễn Tấn gật đầu như thể nghiền ngẫm: “Ừ, vậy nghe lời em ở khách sạn đi, chúng ta ở cùng nhau, anh bảo vệ em” “Anh” Hạ Chí tức giận đến mức không thể nói lại được, đùa giỡn một cách trần trụi như vậy, đồ đần mới không hiểu
Nguyễn Tấn thấy cô tức đến đỏ mặt thì không trêu cô nữa mà nghiêm túc nói: “Em đi một mình anh không yên tâm chút nào, hoặc là anh ở khách sạn3cùng em, ngày mai lại đi, hoặc là truyền dịch xong rồi về luôn, anh đưa em về nhà, tự em chọn đi”
Hạ Chí cúi đầu không nói lời nào, cô vẫn không biết rõ mục đích của anh, hơn nữa cô cũng không muốn ở chung với anh, cô không muốn chọn cái nào cả
Nguyễn Tấn ngẩng đầu nhìn bình nước biển, dịch không còn bao nhiêu, anh nói: “Sắp xong rồi, trước khi rời khỏi phòng truyền dịch thì em có thể nghĩ xem chọn cái nào” Hai người im lặng, Hạ Chí nhàm chán ngồi, bỗng nhiên, cô thấy có mấy người truyền dịch ở phía trước nhìn về phía cô, mặt cô lập tức đỏ lên
Cảm giác kỳ lạ khi bị người ta nhòm ngó như nhìn khỉ cả buổi cực kỳ không thoải mái
Trong lòng cô âm thầm nghĩ, mọi người chắc sẽ không hiểu lầm cô và Nguyễn Tấn có quan hệ gì chứ?! Không được, không thể để cho người khác hiểu lầm, cô không muốn dính líu quan hệ gì với Nguyễn Tấn, người ta là đàn ông đã kết hôn mà
Nghĩ đến đây, mặt Hạ Chỉ vốn đã đỏ vì phát sốt giờ càng đỏ hơn, đỏ mặt vì bực bội, đỏ mặt vì căng thẳng, còn vì một vài cảm giác khó hiểu nữa
Nguyễn Tấn nhìn dáng vẻ lặng thinh không nói của cô, còn tưởng rằng cô khó chịu ở đầu nên quan tâm hỏi: “Sao vậy?” Nói đoạn, anh đưa tay sờ trán cô: “Đừng nói lại bị sốt đấy”
Hạ Chí lùi ra sau và nói: “Không có, tôi rất khỏe, đừng chạm vào tôi”
Nguyễn Tấn thở dài thườn thượt, không nói gì nữa
Truyền dịch xong, khi ra khỏi bệnh viện, bên ngoài đã tối đen
Ban đêm ở đây tối hơn so với thành phố, dường như trong đêm không gian càng rộng lớn hơn
Hạ Chí hít sâu, không khí lạnh lẽo làm tinh thần cô tỉnh táo, bên ngoài vẫn dễ chịu hơn, mặc dù hơi lạnh
“Khoác vào đi, đừng để cảm lạnh” Không đợi cô phản ứng, Nguyễn Tấn đã khoác áo khoác của mình lên vai cô
Cô định phản kháng thì anh nói ngay: “Khoác vào, đêm hôm khuya khoắt không ai chú ý chúng ta đâu” “” Hạ Chí nghẹn lời, hóa ra, từ đầu đến cuối, anh đều biết trong lòng cô suy nghĩ điều gì, đang băn khoăn điều gì
“Em đứng yên ở đây, anh gọi xe đưa em về, bên ngoài gió lớn” Nói xong, Nguyễn Tân đi đến trạm xe bên đường
Chỗ này chỉ là một huyện nhỏ, trên đường không thấy bóng dáng xe taxi, có cũng chỉ là xe riêng đang đỗ ở ngã tư, cũng có thể nói là xe đen
Chỉ chốc lát sau, Nguyễn Tấn đã thỏa thuận xong giá tiền và vẫy tay với Hạ Chí: “Tiểu Chí, tới đây, lên xe đi thôi” Hạ Chí nắm áo khoác của anh, chạy bước nhỏ về phía anh
Từ đây về Hàng Châu, có thể là do trời tối nên đường đi rất thông suốt, tài xế là một cậu trai trẻ, hỏi rõ đường đi xong thì không nói chuyện nữa mà chỉ tập trung lái xe
Ngủ một lát đi, còn lâu đấy” Nguyễn Tấn cầm áo khoác bị cô vứt sang một bên, thử khoác lại lên người cô
Hạ Chí ngăn cản, cố tình giữ khoảng cách với anh và nói: “Không cần, đừng làm những việc đó, xin anh đấy”
Ánh mắt Nguyễn Tấn hiện lên sự mất mát, anh không nói chuyện nữa
Xe chạy về phía Hàng Châu, trong xe không một ai nói chuyện nên có vẻ yên tĩnh và nhàm chán
Hạ Chí dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ
Nương theo ánh đèn đường, cô chỉ thấy đường cao tốc và hình dáng một vài ngọn núi bên cạnh đường quốc lộ, những thứ khác đều không nhìn rõ
Cô bất giác ngủ thiếp đi
Nguyễn Tấn im lặng quay đầu nhìn cô, trong lòng ngàn xoay trăm chuyển, không hề bình tĩnh như bề ngoài
Bây giờ anh không biết nên dùng thân phận nào để đến gần cô, bạn bè bình thường hay là thân phận gì khác, dường như bất kỳ quan hệ nào cũng không thích hợp
Anh biết được việc Chu Hạo Lâm đã kết hôn từ chỗ Hà Lý, cô dâu chính là bạn thân Đường Tự Điểm của cô
Khi anh nghe thấy tin tức này, trong lòng không thể kìm được niềm vui sướng
Nỗi nhớ nhung và tình yêu trong lòng lập tức bùng cháy lên từ đống tro tàn, anh cảm thấy anh lại có hi vọng rồi
Tới bây giờ, anh không muốn và cũng sẽ không đánh giá tình cảm giữa Chu Hạo Lâm và Đường Tư Điềm, anh chỉ lo lắng cho Hạ Chỉ, chỉ để ý đến Hạ Chí
Có điều, theo tình trạng khi tiếp xúc với cô trong khoảng thời gian gần đây, xem ra việc Chu Hạo Lâm kết hôn với Đường Tư Điền không ảnh hưởng gì đến cô
Điều này làm anh mừng rơn, ít nhất chứng minh Chu Hạo Lâm không quan trọng đến vậy trong lòng cô
Anh không có tư cách so đo việc cô yêu đương với ai, giống như việc anh không có cách nào thay đổi quá khứ của mình
Tầm mười giờ, tài xế đã lái xe đến tiểu khu theo sự chỉ đường của Nguyễn Tân, anh vỗ nhẹ vai Hạ Chí để đánh thức cô: “Tiểu Chí, Tiểu Chí?
Về đến nhà rồi, tỉnh dậy đi”
Hạ Chí mở mắt, giấc ngủ này cô ngủ rất say
Nếu không nhờ Nguyễn Tấn gọi, không biết cô sẽ ngủ đến bao giờ
Xuống xe, Hạ Chí mới nhớ đến chuyện quan trọng lúc này, mặt cô chán nản: “Không hay rồi, đồ đạc của tôi còn ở khách sạn, cả chìa khóa nhà nữa”
Nguyễn Tấn không nói câu nào mà kéo cô đi
“Này, anh làm gì thế, buông tay ra!” Hạ chí cố sức tránh thoát: “Có nghe không hả? Buông tay, cái anh này sao vậy hả?!” Nguyễn Tấn mặc kệ cô, đi đến phòng bảo vệ của tiểu khu và hỏi người ở bên trong: “Chú ơi, có đồ của Hạ Chí không? Là một bạn sinh viên nữ đem đến” Chú bảo vệ lập tức gật đầu nói: “Có, có” Hạ Chí hơi sửng sốt, nhất thời chưa rõ đầu cua tai nheo
Chỉ một lát sau, chú bảo vệ cầm túi xách của Hạ Chí ra: “Là cái này đúng không?” Nguyễn Tấn nhận túi xách: “Đúng, chính là cái này, cảm ơn chú” Bảo vệ: “Không cần khách sáo”
Lúc này Hạ Chí mới hiểu, hóa ra Lưu Vũ Khâm đưa hành lý của cô đến đây
Đúng là vất vả cho cô bé
Nguyễn Tân lại hỏi: “Cô ấy đến đây lúc mấy giờ ạ?”
Bảo vệ: “Chắc hơn tám giờ”
Nguyễn Tấn gật đầu và cảm ơn lần nữa, sau đó một tay kéo Hạ Chí, một tay cầm túi xách của cô và đi vào chung cư
Hạ Chí không chịu cho anh kéo, vùng vẫy mấy lần mà không tránh được, anh càng nắm càng chặt
Cô cả giận nói: “Chiếc nhẫn của anh cứa vào tay tôi đau” Nguyễn Tân cứng đờ người, bước chân cũng khựng lại, chiếc nhẫn cưới chưa gỡ xuống kia vẫn luôn nhắc nhở hoàn cảnh của anh, cũng luôn cứa vào trái tim Hạ Chí đau điếng
Anh buông tay ra, một tay khác đeo túi xách lên trên vai, sau đó anh làm một hành động khiến bản thân cũng vô cùng phấn khích
Anh nhanh nhẹn tháo nhẫn cưới ra và ném nó về phía thùng rác trong bóng đêm
“Coong”, nghe âm thanh thì chiếc nhẫn đó đã được ném vào thùng rác một cách chính xác
Anh quay đầu cười với Hạ Chí, nói rất nhẹ nhàng: “Nó cũng cứa vào tay anh đau, ném đi là được, dù sao cũng chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi” Hạ Chí căn bản không thể đồng ý với anh, càng không thể nào hiểu được anh, cô mắng: “Biến thái, tâm thần, tránh xa tôi ra!”
Cô lùi ra sau một bước thì Nguyễn Tân đuổi theo một bước, cảm giác liên tục đến gần hạnh phúc này thật vui làm sao
Anh nói: “Tiểu Chí, nghe anh nói, anh sẽ kể hết mọi chuyện cho em
Anh và cô ấy chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, kết hôn hoặc ly hôn chỉ là một vở kịch, anh” “Anh đừng nói nữa!” Hạ Chí ngắt lời anh
Thế này là sao? Người bị bỏ rơi là cô, người chịu nỗi đau khổ cũng là cô
Trong lúc cô từ từ quên đi, anh lại xuất hiện để trêu chọc cô, thế này là sao?!
Hạ Chí trừng anh, đỏ mắt nói: “Bất cứ chuyện gì của anh tôi đều không muốn biết
Nguyễn tổng, tôi và anh không có quan hệ gì hết, xin anh tự trọng!”
Nguyễn Tấn hít sâu hai cái để điều chỉnh lại hơi thở, để sự kích động trong lòng bình tĩnh lại
Anh khôi phục sự bình tĩnh rất nhanh và nói: “Được, được, anh không nói nữa
Hôm nay đã muộn rồi, em cần nghỉ ngơi
Ngày mai hẹn nhau đi, anh sẽ kể tất cả mọi chuyện cho em, được không?”
“Dù anh muốn nói, tôi cũng không muốn nghe” Hạ Chí nhanh chóng giật lấy túi xách từ trên vai anh: “Đủ rồi, Nguyễn Tân!”
Lúc này, bảo vệ tuần tra đi ngang qua, nghe thấy tiếng cãi nhau bên này nên giờ đèn pin chiếu sang: “Cô ơi, có cần giúp gì không?” Hạ Chí trừng mắt cảnh cáo Nguyễn Tân, quay đầu nói với bảo vệ: “Tạm thời không cần” Nói xong, cô đi thẳng về tòa nhà mình ở
Bảo vệ vẫn luôn cầm đèn pin soi vào Nguyễn Tấn, Nguyễn Tân muốn đuổi theo, mới bước một bước, đèn pin của bảo vệ đã đi theo: “Anh à, cần tôi báo cảnh sát không?” Nguyễn Tấn cạn lời, đành phải hậm hực rời đi
Thôi, để từ từ vậy
Danh sách chương