Một chiếc gắn máy ba bánh thình thịch tiến vào nhà máy sản xuất đinh. Ồ không, bây giờ phải gọi là trụ sở của cục Nông nghiệp địa khu. Từ trên chiếc xe máy nhảy xuống một người thanh niên trẻ tuổi, mặc thường phục.
Người thanh niên này ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao to, làn da màu đồng, biểu hiện cho một sức khỏe tốt. Diện mạo tuy chưa nói rằng là đẹp trai nhưng cũng được xem là dễ nhìn. Y nắm cái chìa khóa trong tay, đánh giá một chút cục Nông nghiệp, bĩu môi rồi lững thững đi vào.
Văn phòng của cục cơ quan cách đó không xa.
Chàng thanh niên nhìn vào tấm biển, thăm dò qua một chút.
Trong văn phòng có ba bàn làm việc. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng và Trần Vĩ Nam, còn có một người tên là Tiểu Tất. Trần Vĩ Nam rất ít khi ở văn phòng, cũng không biết gã đã đi đâu. Bình thường, khi gã đi ra ngoài cũng không báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, càng không cần phải nói lại với Tiểu Tất và Vương Tú Phương. Tiểu Tất hay gọi gã là "du hiệp".
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm quan tâm đến gã.
Nhìn thấy khách đến, Tiểu Tất vội vàng đứng dậy, hỏi:
- Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?
- Tìm người!
Đúng là tính tình cà lơ phất phơ của người trẻ tuổi.
- Tìm ai?
- Lưu Vĩ Hồng!
Chàng thanh niên đối đáp với Tiểu Tất, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng. Nhìn cách bày trí trên bàn thì có thể biết được, Lưu Vĩ Hồng là người quản lý văn phòng này.
- Anh tìm Lưu Vĩ Hồng có chuyện gì sao?
Khách không rõ lai lịch thì không thể chỉ lãnh đạo mình ra. Chỉ có điều Tiểu Tất vẫn còn non, tuy miệng hỏi nhưng ánh mắt lại không tự chủ được, liếc nhìn sang phía Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, đứng dậy nói:
- Xin chào, tôi chính là Lưu Vĩ Hồng.
Chàng thanh niên nhìn Lưu Vĩ Hồng trước mặt, đánh giá từ trên xuống dưới, trông điệu bộ rất là vô lễ.
Tiểu Tất không khỏi nhíu mày, có chút khẩn trương nhìn gã thanh niên, cảm thấy dường như gã không phải là người tốt. Tiểu Tất mới vừa tốt nghiệp, ra đời chưa bao lâu nên luôn có sự cảnh giác đối với những người có hơi hướm xã hội đen.
Lưu Vĩ Hồng liền cười, không thèm để ý đến ánh mắt thiếu tôn trọng của gã thanh niên, cũng bắt đầu đánh giá gã.
- Tôi là Hạ Hàn, thuộc đại đội trị an của Cục công an thành phố.
Gã thanh niên tự giới thiệu mình nhưng giọng điệu lại tỏ ra khiêu khích.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, dường như không quen biết.
- Haha, ba của tôi là Hạ Thiên Hữu. Còn anh là con trai của bác Lưu?
Hạ Hàn nói ra một cái tên mà Lưu Vĩ Hồng rất quen thuộc.
Hạ Thiên Hữu!
Đây là đồng đội với Lưu Thành Gia, sư đoàn trưởng quân đoàn chủ lực đóng quân tại Hạo Dương. Lâm Mỹ Như đã từng nói qua cho Lưu Vĩ Hồng biết, là hắn có thể đi tìm Hạ Thiên Hữu để hỗ trợ. Giống như Mạnh Thiên Sơn, Hạ Thiên Hữu cũng là một đồng đội thân thiết của Lưu Thành Gia, thậm chí quan hệ còn tốt hơn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, tự nhủ tại sao Sư đoàn trưởng Hạ lại có một đứa con cà lơ phất phơ như vậy? Đây cũng chính là một hình ảnh của Lưu Vĩ Hồng trước kia.
- Haha, xin chào! Tôi đã muốn sớm đi thăm hỏi chú Hạ nhưng gần đây lại bận quá. Lại đây ngồi đi, Hạ Hàn.
Hạ Hàn khoát tay, nói:
- Không cần, tôi hôm nay đến đây chỉ để làm tài xế. Ba tôi nói muốn mời anh một bữa cơm rồi cùng nhau nói chuyện. Có rảnh không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cậu đã đến đây rồi, tôi dám không rảnh sao? Không sợ bị chú Hạ mắng cho à?
Hạ Hàn cũng cười. Gã cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đối với gã cũng không tỏ ra vờ vịt. Nói thực ra thì Hạ Hàn cũng không cảm thấy hài lòng khi ba của mình bảo mình làm chuyện này.
Gã từng nghe ba của mình nhắc đến Lưu Thành Gia, bảo là người anh em thân thiết nhất của ông. Nhưng Hạ Hàn thì chỉ nghe qua chứ không có ấn tượng gì. Dù sao thì đó cũng là mối quan hệ của thế hệ trước, đối với gã cũng chẳng có liên quan.
Sau lại nghe nói, con trai của Lưu Thành Gia đến thị xã Hạo Dương làm việc, Hạ Hàn cũng không để ý.
Đời thứ nhất có giao tình thì không nhất thiết đời thứ hai cũng vậy.
Không ngờ hôm nay Hạ Thiên Hữu lại bắt gã đến cục Nông nghiệp địa khu đón Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn trong lòng cảm thấy không phục. Tại sao lại như vậy? Bộ loạn hết rồi sao? Theo lý thì Lưu Vĩ Hồng là con cháu, phải đến chào hỏi Hạ Thiên Hữu trước mới đúng.
Bây giờ lại vội vội vàng vàng đến trước cửa nói một tiếng"mời". Thật là quá mất mặt.
Nhưng sau khi gặp mặt, suy nghĩ của Hạ Hàn đã thay đổi. Y cảm giác, từ bản chất, Lưu Vĩ Hồng cũng giống như y, cũng bất cần đời.
Ừ, cái tên này được đấy!
- Vậy chúng ta đi chưa?
- Đi!
Lưu Vĩ Hồng không nói hai lời, vội vàng theo y ra cửa, rồi nói với Tiểu Tất một câu.
Sau khi đi ra ngoài sân, nhìn thấy một chiếc xe gắn máy ba bánh đời cũ, Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Hạ Hàn, thiết bị của cục công an các anh cũng không tồi nha.
Hạ Hàn lắc đầu:
- Đừng nói nữa, nghèo đến độ sắp không có cơm ăn rồi đây này. Vốn đang có hai chiếc xe ngon. Sau khi phòng công an địa khu thành lập thì điều động cho một cái. Bây giờ còn lại tất cả đều là đồ vật rách nát.
- Haha, nhưng vẫn còn tốt hơn so với cục Nông nghiệp chúng tôi. Tôi còn phải đi xe đạp đấy.
- Vậy à? Chà, sao anh lại chạy đến nơi này để làm? Muốn chơi trội à?
Hạ Hàn thuận miệng hỏi.
Điều này y cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Y nghe nói qua, ba của Lưu Thành Gia, ông nội của Lưu Vĩ Hồng là lãnh tụ của quốc gia. Với uy phong hiển hách như vậy thì cho dù Hạ Hàn là kẻ không sợ trời không sợ đất nghe xong cũng phải kính nể. Hạ Hàn nghĩ, một gia đình có bối cảnh như vậy, sao lại có khả năng đến vùng đất Hạo Dương nghèo nàn để làm việc ở cục Nông nghiệp?
Thật không thể tin nổi!
Chẳng lẽ bị đày sao?
- Không phải!
Lưu Vĩ Hồng cũng thuận miệng đáp.
- Vì sao!
- Tránh xa mặt trời một chút!
- Nói hay lắm!
Hạ Hàn bật cười ha hả.
Câu giải thích này là đủ rồi. Hạ Hàn hoàn toàn có thể hiểu được tâm tư của Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc xe gắn máy ba bánh lại nổ máy ầm ầm chạy đi.
Cơ quan chỉ huy đóng quân không xa thị xã Hạo Dương bao nhiêu. Nghiêm khắc mà nói thì ngay tại thị xã Hạo Dương và giáp giới với phía nam, khu vực quân nhân này cũng là một khu vực độc lập rồi.
Hạ Thiên Hữu cũng là một chủ lực sư dã chiến, cũng không nhận nhiệm vụ bảo vệ địa phương, chỉ đóng quân tại đây thôi. Một khi có nhiệm vụ tác chiến thì bất cứ lúc nào cũng phải xuất động.
Sau khi xe máy chạy đến cổng sư bộ thì tự động giảm tốc độ. Hạ Hàn nhảy xuống xe, rồi tiến hành đăng ký.
Vệ binh canh gác cửa đều nhận ra Hạ Hàn, lại còn nói đùa với y vài câu.
- Quy cũ nghiêm ngặt nhỉ!
Lưu Vĩ Hồng nói.
- Ba tôi rất nghiêm khắc. Nếu hôm nay tôi không đăng ký, ba của tôi mà biết được, chẳng những tôi sẽ gặp họa mà vệ binh cũng vậy.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu.
Là một chủ lực nên Hạ Thiên Hữu rất cần phải nghiêm khắc. Không không có kỷ luật thì sẽ không có sức chiến đấu.
Hạ Thiên Hữu có thể làm đến chức sư đoàn trưởng thì khẳng định là phải có lý do.
Điều kiện nhà ở ở đây dường như lại không được tốt bằng bên Mạnh Thanh Sơn. Điều này có thể lý giải. Dù sao thì Mạnh Thanh Sơn cũng đóng quân ở vùng ngoại thành thành phố Nam Phương. Ở đây hoàn toàn không thể sánh bằng.
Trụ sở của sư bộ không có nhà lầu. Tất cả đều là nhà trệt. Nhà của Hạ Thiên Hữu cũng là nhà trệt, một nơi hoàn toàn độc lập. Đương nhiên, ở đây trang hoàng không thể so sánh với một biệt thự được. Nó khá cũ.
- Mời vào!
Hạ Hàn dùng tay để mời.
Lưu Vĩ Hồng bước vào. Trong phòng khách đang có một vị quân nhân cao lớn, khoảng bốn mươi tuổi đang đứng chờ sẵn. Ánh mắt nhìn ra cửa, trang phục chỉnh tề, quân hàm đại tá sáng bóng, trông rất uy phong.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng bước nhanh đến, hơi cúi đầu nói:
- Chào chú Hạ!
Hắn chưa từng gặp qua Hạ Thiên Hữu nhưng nhìn tư thế này thì không thể là người khác được.
- Haha, Lưu Vĩ Hồng?
- Dạ, đúng ạ! Cháu là Lưu Vĩ Hồng.
- Ừ, không cần giới thiệu. Cho dù ở trên đường có đụng cháu thì cũng có thể nhận ra. Cháu y như ba cháu lúc còn trẻ, nhưng trắng hơn. Khi đó, ba cháu cứ như người Châu Phi.
Hạ Thiên Hữu cười ha hả, nhìn Lưu Vĩ Hồng từ trên xuống dưới, bộ dáng rất vui.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười:
- Chú Hạ, chú và ba cháu khi vào quân ngũ, chịu sự quản lý của chỉ huy trưởng La. Ông ấy nổi tiếng là nghiêm khắc. Cho nên, các chú cũng nhờ vậy mà được rèn luyện tốt.
- Ồ, cháu cũng biết chỉ huy trưởng La trị quân nghiêm khắc sao?
Hạ Thiên Hữu vừa nghe lại cảm thấy rất cao hứng.
- Đúng vậy, chú Hạ. Cháu trước kia thường xuyên nghe ba cháu nhắc đến cái tên này.
Lời của Lưu Vĩ Hồng nói không sai. Lúc trước, Lưu Thành Gia đối với việc tiến hành quân sự hóa Lưu Vĩ Hồng, đã thường xuyên nói với hắn thời điểm mình còn là một tân binh gian khổ như thế nào. Có lẽ chính vì trước đây chịu sự quản lý nghiêm khắc của cha mà Lưu Vĩ Hồng mới tỏ ra phản nghịch như vậy.
Hạ Thiên Hữu liên tục gật đầu nói:
- Chú biết rất rõ ba của cháu. Không hổ danh là người của Lưu gia, đặc biệt yêu cầu nghiêm khắc với bản thân mình. Khi còn ở trong quân ngũ, chúng tôi rất khâm phục hắn.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Cám ơn chú Hạ!
Người ta đã khen ba của hắn, hắn cũng phải biết đáp lễ lại chứ.
- Đến đây ngồi đi Vĩ Hồng.
Hạ Thiên Hữu vỗ vào chiếc ghế gỗ nói.
Lưu Vĩ Hồng theo lời ngồi xuống một bên, kéo lưng áo thẳng xuống.
Trước mặt một quân nhân điển hình, nếu muốn có được thiện cảm của ông ấy, biện pháp tốt nhất chính là biểu hiện ra khí chất của một người quân nhân.
Hạ Thiên Hữu gật đầu, dường như cảm thấy rất vừa lòng, nói:
- Vĩ Hồng à, cháu tới Hạo Dương được bao lâu rồi?
- Đúng vậy, chú Hạ, cũng được hai tháng rồi.
- Bận rộn đến vậy sao?
Hạ Thiên Hữu có điểm trách cứ. Tên tiểu tử này đến đây đã hai tháng nhưng lại không đến thăm hỏi một chút nào.
- Cháu thành thật xin lỗi chú Hạ, cháu thật là thất lễ. Trong khoảng thời gian này, cục Nông nghiệp công việc quả thật hơi nhiều. Hơn nữa, cháu lại phải thường xuyên xuống nông thôn, xem xét tiến độ công trình cung cấp rau xanh. Cho nên cũng không có thời gian thăm hỏi chú Hạ.
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn đáp.
- Haha, đặt công việc lên hàng đầu cũng là điều tốt. Nói thực ra thì công trình cung cấp rau xanh. của mọi người, chú cũng nghe nói. Không tồi đâu. Việc này phải làm cho tốt, bằng không thì việc cung ứng ray quả cho bộ đội chúng ta là một vấn đề.
Hạ Thiên Hữu khẳng định nói.
- Sau này có thời gian thì đến chơi nhiều hơn nhé!
- Dạ, chú Hạ!