Khi cả hai rời khỏi phòng 209 thì cũng đã đến giờ cơm trưa.

Tối hôm qua không sai biệt lắm là một đêm chiến đấu rất hăng hái, gần như không ngủ. Thời điểm mệt mỏi đến cực độ, hai người lại nghỉ một chút rồi lại chiến đấu tiếp. Cứ như thế, hai người nhìn qua thì dường như là tinh lực dư thừa nhưng thật ra là đã bắn hết đạn.

Tuổi trẻ thật là tốt!

Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng lại đi rút tiền tiết kiệm của mình.

Việc trang hoàng cửa hàng thì không cần hắn phải bỏ tiền. Vũ Thường đã nói qua trong điện thoại là ông chủ Hongkong sẽ xử lý. Trang trí một cửa hàng bán quần áo tại một địa phương nhỏ thì có tốn bao nhiêu tiền đâu.

Ông chủ ở Hongkong sẽ lo liệu toàn bộ.

Nhưng trang hoàng cho phòng ở của mình thì phải bỏ tiền. Lưu Vĩ Hồng không dự định trang trí vách tường. Dù sao thì đây cũng chỉ là phòng thuê chứ không phải chính mình mua. Trang trí hoa văn trên vách tường, khung cửa, sàn nhà rồi đến phiên người khác đến ở thì chẳng phải là mình thiệt sao? Tuy nhiên, nồi niêu soong chảo, giường và những đồ dùng hàng ngày khác là phải mua. Và đó cũng là một khoản chi không nhỏ.

Lưu Vĩ Hồng rút ra năm nghìn đồng, giao cho Đường Thu Diệp.

Nhìn thấy khoản tiền lớn như vậy, Đường Thu Diệp cảm thấy lạnh người, ánh mắt mở to.

- Vĩ Hồng, nhiều tiền quá vậy?

Đường Thu Diệp tuy là nhân viên trường Trung cấp Nông nghiệp nhưng tiền lương rất thấp. Lưu Vĩ Hồng cũng vậy. Ngoại trừ các khoản tiền trợ cấp, tiền thưởng thì mỗi tháng cũng chỉ được sáu, bảy chục đồng. Tham gia công tác bốn năm thu vào cũng chưa tới năm nghìn đồng. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng lại giao cho cô một khoản tiền lớn như vậy.

Nguyên Đường Thu Diệp cũng muốn hỏi Lưu Vĩ Hồng tiền này ở đâu hắn có nhưng rồi cũng không hỏi.

Lưu Vĩ Hồng đã từng nói qua, nhà của hắn ở Bắc Kinh còn lớn hơn Phó chủ tịch tỉnh. Đường Thu Diệp nghĩ chức quan càng lớn thì tự nhiên tiền sẽ càng nhiều. Số tiền này nhất định là người nhà Lưu Vĩ Hồng đã cho hắn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Sống thoải mái là được rồi. Tiền bạc không quan trọng.

Đường Thu Diệp gật đầu.

Đúng là ý này!

Tưởng tượng ra dáng dấp mới lạ, xinh đẹp của căn phòng mới, trong lòng Đường Thu Diệp tràn đầy sự hạnh phúc.

Đây chính là tổ ấm mới của cô và Lưu Vĩ Hồng.

Kỳ thật thì Lưu Vĩ Hồng đánh giá cao trình độ cuộc sống ở thị xã Hạo Dương. Hai phòng ngủ và một phòng khách cũng không cần trang hoàng nhiều, chỉ mua một cái giường và đồ dùng linh tinh, tuyệt đối không tốn đến năm nghìn đồng.

Nhưng cũng không sao, số tiền còn lại cấp cho Đường Thu Diệp làm tiền tiêu phí.

Lưu Vĩ Hồng cũng không bạc đãi người đàn bà của mình. Kiếp trước, Lưu Vĩ Hồng đối với bạn gái của mình cũng phóng khoáng đến như vậy. Chỉ cần chính mình có thể cho thì liền móc ra cho.

Tính cách này đúng là không thể sửa được.

Huống chi, Đường Thu Diệp cũng không phải là bạn gái kiếp trước của hắn. Hắn thật sự rất thích cô và muốn cô vui vẻ, hạnh phúc.

Tuy rằng không muốn mua quá nhiều đồ để trang trí nhưng muốn mua tất cả các đồ dùng kia thì trong một buổi chiều cũng hơi khó. Việc buôn bán ở thị xã Hạo Dương kết thúc rất sớm. Tất cả các cửa hàng, ngoại trừ cửa hàng thời trang và ẩm thực là kết thúc muộn, còn lại thì đến sáu giờ chiều là đóng cửa hết.

Lưu Vĩ Hồng thuê ba lượt xe máy, chở tất cả các đồ dùng đã mua về phòng mới. Còn những cái chưa cần thiết lắm thì Đường Thu Diệp dự định sẽ mua sau.

Toàn bộ buổi chiều, Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp đã cùng nhau trang trí cho căn phòng mới của hai người.

Đường Thu Diệp hết sức phấn chấn, cả người dường như sức mạnh tràn trề. Vốn cô kiên trì không chịu để Lưu Vĩ Hồng đụng tay vào, chỉ cần hắn ngồi yên xem cô làm là được rồi nhưng Lưu Vĩ Hồng lại không chịu. Hắn không thể ngồi yên một chỗ nhìn Đường Thu Diệp bận rộn được. Như vậy thì kém quá. Cuối cùng, cả hai người đều cùng nhau trang trí cho căn phòng.

Tất cả những đồ dùng trong nhà đều là do Đường Thu Diệp bố trí, chỉ có giường là ngoại lệ. Lưu Vĩ Hồng đã mua một cái giường đôi rất chắc chắn và một cái nệm dày.

Nếu không như vậy thì sẽ không chịu nổi sức ép của hai người.

Đường Thu Diệp mặt đỏ bừng nhưng cũng không phản đối.

Cảm giác tối hôm qua thật là tuyệt. Đến bây giờ, Đường Thu Diệp lại ngóng trông màn đêm sớm buông xuống, để cô có thể cùng người đàn ông của mình tận hưởng khoái hoạt đến cực điểm này.

Sau khi trang trí xong, hai người đều mệt đến đổ đầy mồ hôi. Nhìn gian phòng bếp gọn gàng, Đường Thu Diệp bỗng nhiên phát hiện cô không có mua đồ ăn. Cô vốn định ở nhà sẽ nấu một bữa ăn ngon cho Lưu Vĩ Hồng.

Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:

- Hay là ra ngoài ăn đi?

- Lại ra ngoài ăn!

Đường Thu Diệp hơi do dự.

Cô cảm thấy xót tiền!

Một ngày ba bữa đều ăn ngoài cũng không phải là cách sống hay. Nếu cứ như vậy thì sẽ thiếu hụt mất.

Nhưng trong nhà không có đồ ăn và cũng không thể để bụng đói được. Cuối cùng thì y theo ý kiến của Lưu Vĩ Hồng, đi ra ngoài ăn cơm rồi ghé một tiệm tạp hóa mua ít mì để dùng trong bất cứ tình huống nào.

Về đến nhà, Đường Thu Diệp ngồi xuống chiếc giường lớn, giơ tay vuốt ve tấm chăn nệm mới, vui mừng không thể tả.

Lưu Vĩ Hồng dựa lưng vào khung cửa nhìn cô.

Quyết định không bỏ lỡ Đường Thu Diệp quả thật là một quyết định chính xác.

Nhìn ánh mắt yêu thương của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp một lần nữa lại thấy ngây ngất, chân thành đứng dậy nói:

- Em đi nấu cho anh ít nước nóng.

Máy nước nóng khi ấy còn chưa có nên trong phòng tắm chỉ có nước lạnh.

Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu:

- Anh tắm nước lạnh được rồi. Em nấu cho em tắm đi.

Thói quen này của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp cũng biết. Khi ở trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Lưu Vĩ Hồng vẫn thường tắm nước lạnh, cho dù thời tiết có vào mùa đông cũng không ngoại lệ.

Đường Thu Diệp ở trong phòng mới cảm thấy rất thỏa mãn.

Tắm rửa xong, hai người lại khẩn trương chui vào trong chăn. Đây là nhà của mình, chứ chẳng phải nhà khách. Cũng may là tối hôm qua bọn họ điên cuồng đã quá nhiều nhưng Lưu Vĩ Hồng lại cảm thấy chưa đủ. Hắm vẫn có hứng thú âu yếm cái thân hình đầy đặn của Đường Thu Diệp. Tối hôm qua, Đường Thu Diệp trên cơ bản là "nhẫn nhục chịu đựng", không thể thả lỏng hoàn toàn nên lúc ấy có chút thẹn thùng. Tuy nhiên, khi Lưu Vĩ Hồng âu yếm thì Đường Thu Diệp lại không nằm im bất động nữa. Dưới sự dẫn dắt của Lưu Vĩ Hồng đã bắt đầu trở thành một người phụ nữ thành thục.

Lại là một buổi tối điên cuồng.

Hiệu suất làm việc của Vũ Thường quả là rất cao. Ngày thứ tư Đường Thu Diệp đến thị xã Hạo Dương, ông chủ Hongkong đã phái hai người, mang theo rất nhiều quần áo, giầy dép đến thị xã Hạo Dương.

Đương nhiên, hai người này không phải là người Hongkong mà là người đại lục. Ở thành phố Giang Khẩu, ông chủ Hongkong mở một cửa hàng thời trang rất lớn nên mời họ đến làm việc. Một người họ Chu, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, là người tỉnh Sở Nam. Còn cô gái kia họ Ngô. Cách ăn mặc của hai người rất tân thời bởi vốn họ làm kinh doanh về thời trang mà.

Đường Thu Diệp lần đầu tiên hợp tác với bọn họ nên cũng rất khẩn trương.

Chu tiên sinh và Ngô tiểu thư nguyên tưởng rằng mình sẽ gặp gỡ một người làm ăn sành sỏi. Mang theo hàng hóa, bọn họ cũng là lần đầu tiên đến đây. Ông chủ đã dặn dò, nhất định bọn họ phải làm tốt công việc, khiến khách hàng vừa lòng. Dưới cảm nhận của bọn họ thì người mà ông chủ coi trọng như vậy thì chắc là một nhân vật khó lường.

Không ngờ người mà bọn họ gặp lại là một người chẳng có chút kinh nghiệm buôn bán kinh doanh gì cả.

Nhìn qua thì Đường Thu Diệp cũng chẳng giống như một người có bối cảnh lớn gì cả.

Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì, Chu tiên sinh và Ngô tiểu thư cũng không rõ. Còn lo lắng là mình đã đến lầm, vội vã đến điện thoại công cộng, gọi về Giang Khẩu. Quả thật là có chuyện như vậy.

Đợi khi Lưu Vĩ Hồng đến, Chu tiên sinh mới xem như là mình tìm đúng đối tượng.

Một người được đào tạo ở thành phố Giang Khẩu đến đây thì khi làm việc rất nhanh gọn, quyết đoán và dứt khoát. Thấy Lưu Vĩ Hồng cũng là một người am hiểu nên Chu tiên sinh cũng không lãng phí thời gian, vội bày ra bản vẽ thiết kế, thảo luận cùng với Lưu Vĩ Hồng.

Đây quả thật là một bản thiết kế tốt. Lưu Vĩ Hồng ở trong điện thoại đã thông báo tỷ lệ chiều rộng, chiều dài. Bên đó chiếu theo tỷ lệ này mà cho ra bản thiết kế.

Tên của cửa hàng là "Thu Thủy Y Nhân", phía dưới ghi nơi xuất xứ là từ Hongkong.

Điều này thì Lưu Vĩ Hồng không có ý kiến.

Khi đó, ở đại lục, chiêu bài này rất phổ biến, có thể thu hút người khác. Nhất là ở thị xã Hạo Dương, một vùng nội thành hẻo lánh thì lại không cần nói nữa. Hongkong nằm ở phía nam, phần lớn thị trường ở Giang Khẩu đều từ Hongkong đến. Nơi đó giống như là thiên đường. Dường như hàng hóa gì mà dán nhãn Hongkong vào thì đều là thứ tốt.

Đơn giản quần áo, giầy dép mà nói, thì hàng hóa từ Hongkong quả thật tốt hơn nhiều. Phương diện thiết kế cũng mới hơn. Xí nghiệp thời trang trong nước chỉ mới là bước khởi đầu, nếu muốn đuổi kịp thì cũng phải mất một khoảng thời gian.

Nhưng trang trí chi tiết thì Lưu Vĩ Hồng cũng không cùng suy nghĩ. Thiết kế của Chu tiên sinh ở lúc ấy có thể xem là hiện đại. Nhưng Lưu Vĩ Hồng xem ra thì lại cảm thấy quê mùa. Hắn yêu cầu trần nhà phải trang bị đèn huỳnh quang. Tất cả các giá áo đều phải bằng inox. Tóm lại một câu, toàn bộ mặt tiền của cửa hàng phải sáng ngời, mới kích thích mãnh liệt thần kinh thị giác của người mua.

Lưu Vĩ Hồng chưa kinh doanh qua mặt hàng thời trang. Nhưng đời sau họ trang hoàng các cửa hàng thời trang đều như vậy. Lưu Vĩ Hồng lại đem quan niệm thiết kế cửa hàng thời trang của mười mấy năm sau đem áp dụng cho mười mấy năm trước.

Nhưng Chu tiên sinh lại không cho là đúng. Khác thì không dám nói, nhưng bàn đến việc trang trí cho cửa hàng thời trang thì y là một người lành nghề. Y không ngờ bản thiết kế Lưu Vĩ Hồng đưa lại đã được thay đổi hoàn toàn. Cái gì có thể nhịn được chứ cái này thì không. Chu tiên sinh cố gắng thuyết phục Lưu Vĩ Hồng rằng, tổng cửa hàng của bọn họ ở Giang Khẩu cũng được trang hoàng như thế này. Đây được xem như là sang trọng nhất rồi.

Lưu Vĩ Hồng vẫn kiên trì ý kiến của mình.

Chu tiên sinh dù sao cũng là phụng mệnh làm việc. Lưu Vĩ Hồng xem như là khách hàng. Khách hàng đã kiên trì thì y cũng chỉ biết làm theo. Nhưng khi cửa hàng được trang trí đến một nửa thì Chu tiên sinh đang trong lòng không phục, bỗng nhiên cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Hóa ra, cửa hàng thời trang vẫn có thể trang trí như vậy sao.

Không cần xem quần áo, chỉ cần nhìn thấy mặt tiền cửa hàng thì cũng biết nơi này chỉ bán những mặt hàng xa hoa.

- Lưu tiên sinh, đây quả thật là một ý kiến hay. Tôi nhất định sẽ quay trở về báo cáo lại với ông chủ.

Chu tiên sinh vươn ngón tay cái lên, tự đáy lòng tán thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện