"Chủ tử, tất cả đều tập trung đông đủ."



Tuyên Vọng đứng bên cạnh Lam Nguyệt, cung kính nói.



"Ừm."



Lam Nguyệt khẽ đáp một tiếng, nàng đứng trên đài cao, mặc phát phi dương, nhìn đám thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết bên dưới.



"Các ngươi luyện tập mấy hôm nay thế nào ?"



"Bẩm chủ tử, mọi chuyện đều rất tốt, mọi người đều cố gắng, thực lực đa phần đều có tăng lên."



Diệp Tu đứng ra, cung kính nói.



"Đa phần ?"



Diệp Tu nói đa phần, vậy có nghĩa là không toàn bộ ?



"Vâng, ngoài ra một số linh giả vẫn còn gặp bình cảnh, chưa đột phá được Sơ Linh Cảnh. Võ giả thì vẫn tốt."



Lam Nguyệt kinh ngạc, lúc trước cô dùng một đêm để đột phá Sơ Linh Cảnh, bọn họ gần nửa tháng này tu luyện dưới tụ linh trận cùng sự giúp sức của đan dược mà vẫn chưa đột phá lên Sơ Linh Cảnh ?



"Quá chậm, tu luyện dưới điều kiện tốt như vậy, đến nay vẫn chưa đột phá được Sơ Linh Cảnh !"



Thanh âm Lam Nguyệt lạnh lùng, lại mang theo một cỗ sắc bén.



Đám thiếu niên vốn còn đang tự hào, lúc này nghe thanh âm nàng không khỏi hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống:



"Chủ tử bớt giận !"



Bọn họ vốn tưởng tốc độ tu luyện của bọn họ đã rất nhanh rồi, không nghĩ tới chủ tử vậy mà không hài lòng.



Bọn họ là được chủ tử cứu giúp, đời này chỉ sợ đều vì chủ tử mà sống ! Chủ tử hiện tại không hài lòng, chính là sai sót của bọn họ !



"Đường chúng ta đi, là đường của cường giả, thứ chúng ta đối mặt, không chỉ là thế lực lớn khắp Huyền Linh đại lục ! Cái ta hướng tới, là bên ngoài Huyền Linh đại lục ! Các ngươi nếu đến chút chuyện nhỏ này cũng không làm được, vậy, ta nuôi các ngươi còn có ít gì ?"



Ánh mắt Lam Nguyệt lạnh lùng, thanh âm cũng lạnh lẽo hơn.



"Chủ tử bớt giận."



Toàn bộ đều cúi sát đầu, không dám kêu một tiếng.



Lam Nguyệt kì thực cũng không phải tức giận, nàng chỉ muốn cho bọn họ biết, con đường mà bọn họ đi gian nan cỡ nào, không phải chỉ là một Động Nhạc quốc này, cũng không phải chỉ Huyền Linh đại lục này.



"Tiểu thư, bọn họ trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện được như vậy, đã là rất tốt rồi." Cô có phải là yêu cầu quá cao không ?



Tuyên Vọng đến gần Lam Nguyệt, nhỏ giọng nói.



Lam Nguyệt liếc nhìn hắn một cái, không cho là đúng:



"Trước đây ta dùng một đêm đã có thể đột phá mười cấp nhập môn, tiến vào Sơ Linh cảnh. Bọn họ nửa tháng mà gọi là rất tốt ?"



"Khụ khụ khụ, cái... cái gì ? Một đêm !!? Tiểu thư, người không đùa ?"



Tuyên Vọng lắp bắp, quạt trên tay cũng rơi xuống đất.



Không phải bọn họ kém cỏi, là cô quá biến thái !



Đám thiếu nuên bên dưới cũng kinh ngạc ngẩng đầu, đám hài tử càng là sùng bái nhìn nàng.



Lam Nguyệt bị nhìn có chút không được tự nhiên, cô nói sang chuyện khác.



"Khụ, được rồi. Ta vừa đem đến một số võ kỹ cùng linh kỹ. Các ngươi tu luyện đến Sơ Linh cảnh có thể tìm Tuyên Vọng tìm một quyển phù hợp với bản thân."



"Vâng, chủ tử."



"Bất quá, con người ta ghét nhất là bị phản bội, ta không tin các ngươi, các ngươi cũng không có gì khiến ta có thể tin tưởng, ta muốn các ngươi tại đây lập lời thề, tuyệt đối không phản bội ta ! Nếu không làm được, cũng có thể rời đi, ta không muốn ép buộc bất kì ai."



"Chủ tử, nếu không có người, chúng ta hiện tại vẫn còn lang thang ở nơi nào xin ăn, sao có thể rời đi được !"



"Đúng vậy, chủ tử, mạng của chúng ta là người ban cho, chúng ta thề chết đi theo."



"Đúng vậy, xin thề !"



"Xin thề !"



Lam Nguyệt khẽ cong môi, tên Tuyên Vọng này chọn người, đúng là có mắt nhìn. Chả trách thời gian lâu như vậy, hắn cũng chỉ chọn được hơn trăm người.



"Chúng ta cùng trở thành cường giả, giẫm đạp lên mọi thứ, đi lên đỉnh cao !"



Lam Nguyệt đứng thẳng người, cả người toát ra khí thế cường đại, tuyệt đối khiến người ta tín ngưỡng tuân theo. Thanh âm nàng không lớn, nhưng đủ để truyền vào tai mỗi người ở đây.



"Giẫm đạp mọi thứ, đi lên đỉnh cao !"



"Giẫm đạp mọi thứ, đi lên đỉnh cao !"



"..."



Lam Nguyệt giơ tay, ra hiệu ngừng lại.

Đám người cũng theo đó im lặng.



"Giải tán, tiếp tục huấn luyện đi."



Đám người nhanh chóng tản ra, nên luyện tập thì luyện tập, về phòng tu luyện thì về phòng tu luyện.



"Tuyên Vọng, ta có chuyện muốn giao cho ngươi."



Lam Nguyệt đối Tuyên Vọng nói một tiếng, ra hiệu hắn đi theo.



"Mở tửu lâu ? Chuyện này cũng không tồi, tửu lâu là nơi thu thập tinh tức tốt nhất."



"Hôm trước gần hồ Thanh Nhạc, có một quán rượu rao bán, ngươi tới đó xem thử một chút, điều kiện ở đó khá tốt, vị trí cũng rất thuận lợi. Sắp xếp nhanh một chút, tranh thủ hôm hội Hoa đăng khai trương."



"Được, ta sẽ cố gắng sắp xếp nhanh chóng."



Hoa đăng hội ngày kia liền đến rồi, hiện tại hắn phải lập tức đi làm.



"Chuyện tửu lâu cùng người thì không thành vấn đề, nhưng còn phải trang hoàng, chuẩn bị người, còn có món ăn chiêu bài của chúng ta..." cũng cần phải có gì đó nổi bật a...



"Ở ta biết một nơi bán lá trà rất ngon, ngươi theo địa điểm đến thu mua. Còn về các món ăn chiêu bài, đến lúc đó để ta xử lí."



"Được, vậy hai ngày sau khai trương không thành vấn đề."



Tuyên Vọng cười, phe phẩy quạt trong tay, đi theo vị chủ tử này, ân, còn không tồi a...

__________



Lam Nguyệt về đến Thính Tuyết Viện cũng đã là giờ Thân.



Nàng vừa vào viện, Lạc Y đã chạy đến, lo lắng:



"Tiểu thư, sao lại về trễ vậy a ?"



"Làm sao vậy."



Lam Nguyệt nhìn nàng, hơi nhướng mày.



Là Phong Mị Nhi, hôm nay vừa mang đến cho nàng một bộ cung trang.



Bộ cung trang này thiết kế cực kì tinh xảo, vải cũng là loại thượng hạn, bên trên đính lên rất nhiều châu sa rũ xuống, y phục khá nặng, kiểu y phục này mặc vào đúng là một con khổng tước hoa.



Nói tướng phủ bạc đãi nàng ? Không đúng ! Cung trang đều xuất phẩm tốt như vậy, bạc đãi chỗ nào ? Này cung trang nhìn như cho nàng trở nên nổi bậc, nhưng thực tế chẳng phải cho nàng nổi bậc gì, ngược lại sẽ làm nền cho nữ nhi của bà ta.



Lại còn là cung trang màu đỏ hoa lệ, rốt cuộc có ý đồ gì a...



"Tiểu thư, màu đỏ là màu mà Lâm quý phi thích nhất, ta nghe nói, mỗi diệp yến hội hay lễ gì đó, Lâm quý phi đều mặc đồ đỏ, nàng ghét nhất ai mặc y phục giống mình."



Lạc Y thấp giọng nói, chuyện này là lúc bọn họ đưa cung trang đến, lúc rời đi nhỏ giọng thì thầm, nàng lén đi theo nên mới nghe được.



Rốt cuộc Lâm Mị Nhi đối với tiểu thư đột nhiên đưa y phục tốt như vậy, nàng cũng không tin bà ta có ý tốt.



Ách, Lâm quý phi ? Không phải người của Tả thừa tướng đi ? Chắc không trùng hợp như vậy chứ ??



"Tiểu thư, Phong Mị Nhi này đúng là thâm độc, lợi dụng tay Lâm quý phi hãm hại chúng ta !"



"Không sao, đem bỏ đi."



Lam Nguyệt chậm rãi gõ ngón tay trên bàn, Phong Mị Nhi này...



lần trước bị giáo huấn vẫn không đủ sao ?



Phong Mị Nhi tặng nàng một đại lễ, nàng sao có thể không đáp trả ?



Lạc Y như nhớ đến cái gì, liền nói:



"Tiểu thư, đại tiểu thư Phượng Lam Uyển vừa trở về."



Lam Nguyệt nhướng mi, trở về rồi ? Đến nay mới trở về ? Nàng còn về đã mấy ngày rồi a. Lần trước gặp nàng ta là ở Lạc Nhật sơn mạch, cũng không gặp lại. Lâu như vậy bây giờ mới về đến, chắc là bị truyền tống đến nơi so nàng còn xa đi.



"Ta ra ngoài một lát, ngươi chuẩn bị nước tắm, ta trở về phải tắm rửa một chút."



Lam Nguyệt nói với Lạc Y một tiếng, sau đó lại đi ra ngoài.



Nàng nhảy lên nóc nhà, thân ảnh nhanh nhẹn lướt đi. Hướng nàng đi đến là Uyển Nhu viện, viện của Phượng Lam Uyển.



Lam Nguyệt ngồi trên nóc nhà, nhẹ nhàng dở xuống một mảnh ngói nhỏ, nhìn xuống.



Không nghĩ đến Phong Mị Nhi cũng ở.



"Uyển Nhi, lần này con trở về, ở được bao lâu ?"



"Không lâu, ta được hiệu trưởng mời làm giám khảo của thí luyện học viện, xong việc ta sẽ đi."



Phượng Lam Uyển ngồi trên ghế, lạnh nhạt ung dung uống trà.



Sắc mặt Phong Mị Nhi cũng có chút cương, cười gượng nói sang chuyện khác.



"Thời gian gần đây Phượng Lam Nguyệt thay đổi lớn, ngày càng không yên phận, mẫu than đều sắp không nắm được nàng ta nữa, con có cách gì không ?"



Phượng Lam Uyển ngừng động tác trên tay, đặt ly trà xuống bàn, nhàn nhạt nói:



"Chuyện của gia đấu của các người, ta không có hứng thú. Bà thích như thế nào làm, liền như thế đó làm. Một phế vật đều không thể giải quyết, còn muốn ta ra tay ?"



"Không, Uyển Nhi ..."



Phong Mị Nhi hoảng hốt, vội vã muốn giải thích.

+

"Đủ rồi, ta muốn tu luyện, bà đi ra ngoài đi."



Phượng Lam Uyển lạnh nhạt xoay người, ra lệnh đuổi người.



Phong Mị Nhi thở dài, luyến tiếc nhìn nàng ta, dặn dò vài câu, sau đó mới chậm rãi rời đi.



Lam Nguyệt không nghĩ tới, quan hệ giữa Phượng Lam Uyển với Phong Mị Nhi lại kém như vậy, Phượng Lam Uyển đối với Phong Mị Nhi tựa hồ có khúc mắc gì đó ?



Mặc kệ, Phượng Lam Uyển lúc nhỏ liền bị Băng Thánh cung đưa đi, trước giờ thời gian ở nhà luôn rất ít. Cũng xưa nay chưa xem kẻ như Phượng Lam Nguyệt vào mắt, coi như chưa từng cùng nàng có ân oán gì, chủ cần nàng ta không đụng chạm nàng, nàng cũng lười để ý nàng ta.



Bất quá Phong Mị Nhi, trả lễ của nàng, cũng không dễ chịu a...



Lam Nguyệt truy hướng viện của Phong Mị Nhi, trước một bước vào phòng bà ta.



Xong việc, Lam Nguyệt trở về Thính Tuyết viện, lười biếng ngáp một tiếng.



Mệt mỏi cả ngày nay rồi, tắm rửa cái đã.



Lạc Y đã giúp nàng chuẩn bị sẵn nước tắm, Lam Nguyệt không nhiều lời mà đuổi Lạc Y ra, sau đó tự bản thân ngâm một chút.



Nàng lười biếng tựa vào thành hồ tắm.



Thính Tuyết viện dù sau cũng là viện tử lớn nhất nhì Phượng phủ, hồ tắm riêng đương nhiên là có. So với bồn tắm chậc hẹp thoải mái hơn nhiều.



Ngày mai Phượng Lâm Thuên về phủ, nàng liền đưa Phong Mị Nhi một món quà bất ngờ đi~



Thực chờ đợi a...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện