____ Sáng hôm sau____



Lam Nguyệt vừa rời khỏi Phượng phủ, liền ra khỏi thành, nàng cưỡi ngựa đi đến một trang viên. Trang viên này vẻ ngoài bình thường, cũng không có gì nổi bật.



Nàng tiến đến, tùy ý vung tay một cái, sau đó liền mở cửa đi vào.



Xung quanh tiểu viện này được Lam Nguyệt bày kết giới linh trận. Muốn tùy ý xông vào là chuyện không thể nào.



Lam Nguyệt bố trí tổng cộng hai trận pháp, một cái là ảo trận, một là ngự trận, đều có khả năng bảo vệ rất cao.



Lam Nguyệt vừa tiến vào, liền nghe thanh âm hô hoán luyện tập.



Đều là những tiểu hài tử mà nàng kêu Tuyên Vọng tìm về.



"Diệp Tu bái kiến chủ tử."



Thiếu niên dẫn đội đang luyện tập thấy Lam Nguyệt, lập tức tiến đến.



"Ừm, Tuyên Vọng đâu ?"



"Tuyên công tử đang ở bên trong luyện dược."



"Được rồi, ngươi tiếp tục đi."



Lam Nguyệt gật đầu, sau đó đi vào trong.



Diệp Tu, thiếu niên này cũng là con nhà thế gia, nhưng gia môn bị hãm hại, tu vi bị phế bỏ, lưu lạc thành ăn xin.



Ngoài ra còn có muội muội song sinh của hắn, từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật, đều do hắn liều mạng bảo vệ, mới may mắn thoát chết.



Gia môn bị diệt, thiếu niên thiên tài kiêu ngạo rũ bỏ hết tôn nghiêm, vì em gái mà khuất nhục làm ăn xin, chậc.



Một thân tu vi mặc dù bị phế bỏ, nhưng may mắn linh căn không bị tổn hại, dùng một chút thiên tài địa bảo dưỡng tốt thân thể, liền có thể lần nữa tu luyện trở về, nói cho cùng hắn cũng là cực phẩm hỏa linh căn.



Nàng còn nhớ lần trước gặp hắn, hắn có nói, trên người bọn họ có dấu ấn của trọng phạm, không thể tùy tiện đi xin việc làm.



Không biết, loại ấn ký này có xóa được không ?



Lam Nguyệt đẩy cửa bước vào, Tuyên Vọng cùng vừa lúc đang luyện đan đến bước cuối. Nàng im lặng không làm phiền hắn, đợi hắn luyện xong.



Đúng vậy, điều khiến nàng bất ngờ, chính là không nghĩ tới, Tuyên Vọng vậy mà là Luyện Đan Sư, hơn nữa, cấp bậc không thấp, là Thất phẩm Luyện Đan Sư.



Lát sau, Tuyên Vọng thu hỏa, đem đan dược đặt trong bình ngọc, mới quay sang hành lễ với Lam Nguyệt.



"Tiểu thư."



"Công việc sắp xếp sau rồi ?"



Lam Nguyệt gật gật đầu, sau đó dò hỏi.



"Cách huấn luyện lần trước tiểu thư đưa đến, ta đã sắp xếp làm theo, thực sự thực lực lẫn thể lực của bọn họ đều nâng lên đáng kể."



"Tốt lắm. À, sức khỏe của Diệp Mộng sao rồi ?"



"Có ta ở đây, tất nhiên là ổn rồi, tĩnh dưỡng một thời gian liền có thể bắt đầu tu luyện. À, trong lúc điều trị, ta phát hiện, Diệp Mộng rất có năng khiếu về lĩnh vực dược liệu, trí nhớ cũng rất ổn. Chỉ là không biết linh căn của nàng là gì, nếu là hỏa linh căn thì tốt rồi."



"Nếu không phải hỏa linh căn, vậy thì phiền phức hơn, lúc thu thập thú hỏa hay là dị hỏa đều vô cùng nguy hiểm, con đường luyện dược này, sợ là khó đi."



"Vậy sao..."



Lam Nguyệt hơi suy tư, Diệp Tu và Diệp Mộng là hai huynh muội song sinh, Diệp Tu là hỏa hệ linh căn, kia, khả năng Diệp Mộng có hỏa hệ linh căn là khá cao.



"Đi, kiểm tra thử không phải biết rồi sao."



Lam Nguyệt cùng Tuyên Vọng đi đến phòng của Diệp Mộng. Nàng ta cũng vừa tỉnh lại, đang ngồi ngẩn người nhìn đám thiếu niên luyện tập bên ngoài.



"Diệp Mộng"



Tuyên Vọng kêu một tiếng, thiếu nữ giật mình nhìn lại, thấy hai người vừa đến, lập tức tiến đến hành lễ.



"Diệp Mộng bái kiến chủ tử, Tuyên công tử."



"Ngươi cảm thấy sao rồi ?"



Lam Nguyệt gật đầu, sau đó hỏi thăm một chút.



"Đa tạ chủ tử quan tâm, nhờ thuốc của Tuyên công tử, Diệp Mộng hiện tại đã khỏe hơn nhiều."



"Tốt lắm, vào phòng đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."



"Vâng."



Diệp Mộng đáp một tiếng, làm tư thế mời, cả ba người vào phòng.



"Diệp Mộng, nghe ca ca ngươi nói, từ nhỏ ngươi đã ốm yếu nhiều bệnh, hẳn là chưa từng kiểm tra quá linh căn ?"



"Đúng vậy, ta từ nhỏ sức khỏe không tốt, trong nhà cũng không bắt ta luyện võ gì, đúng là chưa từng kiểm tra qua linh căn."



Lam Nguyệt không nói gì, trực tiếp từ không gian lấy ra một quả thủy tinh cầu, đặt trên bàn.



"Ngươi thử một chút, xem thử bản thân là linh căn gì."



"Đây là Thủy tinh cầu nghiệm Linh căn sao ?"



Đến Diệp Mộng cũng không khỏi kích động, Thủy tinh cầu nghiệm linh căn này, chỉ có hoàng thất là có, không thì cũng phải là đại tông môn mới sở hữu ! Chủ nhân của nàng vậy mà tùy tiện liền lấy ra một quả rồi ?



Tuyên Vọng cũng kinh ngạc, lại nghĩ, tiểu chủ nhân của hắn thực sự không tầm thường.



Cũng không biết, phong ấn trong cơ thể hắn, nàng có thể hay không giải được ?



"Được rồi, thử đi."



"Vâng."



Diệp Mộng kích động đặt tay lên, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận một cỗ lực lượng từ đan điền dẫn đến lòng bàn tay. Thủy tinh cầu lúc này sáng lên, ánh sáng màu xanh lá dịu nhẹ, tựa như muôn ngàn hoa cỏ tỏa sáng.



"Cực phẩm Mộc linh căn !"



Tuyên Vọng kinh ngạc kêu lên, nha đầu này linh căn lại là cực phẩm !



Nhưng chưa dừng lại ở đó, từ sâu giữa linh cầu tựa như toát ra một ngọn lửa đỏ rực, hoà lại với màu xanh dịu mát, đem mọi thứ tựa như thiêu rụi.



"Cái gì ! Lại là cực phẩm Hỏa linh căn !"



Tuyên Vọng lần này không chỉ kêu lên, còn trực tiếp đứng lên, nhìn chằm chằm thủy tinh cầu, ánh mắt sáng rực.



Không trách Luyện đan sư như Tuyên Vọng kích động như vậy, Hỏa Mộc Song hệ, còn là cực phẩm, trời sinh Luyện đan sư.



Chỉ là không biết Tinh thần lực thế nào.



Diệp Mộng lúc này thu tay, sau đó mở mắt ra, nhìn Tuyên Vọng dùng ánh mắt sáng rực nhìn nàng, không khỏi sợ hãi.



"Tuyên,... Tuyên công tử ? Chủ, chủ tử, ta, ta làm sai gì rồi sao ?"



Lam Nguyệt cười, khẽ lắc đầu.



"Ngươi không sai, hơn nữa còn rất tốt. Là cực phẩm linh căn, Hỏa mộc song hệ, ngươi có tiềm năng rất cao trở thành Luyện đan sư."



Nghe Lam Nguyệt nói, ánh mắt Diệp Mộng lập tức sáng lên, nàng cũng kích động rồi:



"Thực sự ? Ta, ta có thể trở thành luyện đan sư ?"



Từ nhỏ nàng cơ thể yếu ớt, không thể tập võ, chỉ tiếp xúc nhiều nhất là dược, cũng dần sinh ra hứng thú với thảo dược. Nàng tìm đọc rất nhiều sách y, trong phòng đều đầy các loại sách về thảo dược, phương pháp luyện đan, luyện dược. Nàng cũng thu thập nghiên cứu rất nhiều, trong vườn cũng trồng rất nhiều linh dược quý.



"Diệp Mộng, ngươi có muốn bái ta làm thần không ?"



Lúc này Tuyên Vọng khôi phục bình thường, hắn ngồi xuống, châm một ly trà, chậm rãi nói.



Nghe Tuyên Vọng nói, Diệp Mộng vui mừng đến rung lên, nàng nhìn sang Lam Nguyệt, thấy nàng tươi cười không nói gì, không nói một lời, lập tức quỳ xuống:



"Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đồ nhi !"



"Tốt, từ nay, ngươi liền theo ta học tập, vi sư sẽ dốc sức bồi dưỡng con !"



Tuyên Vọng cười ha hả, phe phẩy chiếc quạt trên tay, hết sức hài lòng.



Lam Nguyệt không nghĩ tới, hắn bình thường tính tình như vậy, cũng có lúc nghiêm túc nhận đồ đệ.



"Được rồi, tiếc là ta không có tinh cầu kiểm tra tinh thần lực, cũng không biết tinh thần lực của ngươi như thế nào."



"Không cần lo lắng, lúc điều trị chịu không ít khổ, nha đầu này đều có thể cắn răng chịu đựng, lực lượng tinh thần hẳn là không kém."



Tuyên Vọng thu quạt, lúc này mới nói.



"Mong là vậy. Tuyên Vọng, ta rất tò mò, ngươi luyện dược cấp bậc cao như vậy, năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?"



Tuyên Vọng: "...."



Động tác trên tay hắn cứng đờ, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng yêu nghiệt ban đầu.



"Mỹ nhân như ta, tiểu chủ tử, cô nghĩ ta già sao~"



Lam Nguyệt đen mặt, nàng thực sự dị ứng với giọng điệu này của Tuyên Vọng.



"Được rồi, không đùa nữa. Diệp Mộng, ngươi cố gắn tịnh dưỡng cho tốt, ngày sau đi theo Tuyên Vọng học tập."



"Vâng."



Lam Nguyệt phân phó xong, cùng Tuyên Vọng rời đi phòng Diệp Mộng.



"Tuyên Vọng, hiện tại chúng ta có bao nhiêu người ?"



"Tính luôn ta thì có 151 người."



"Được, lát nữa ngươi tập trung toàn bộ trước sân viện, ta có lời muốn nói."



"Vâng, tiểu thư."



Tuyên Vọng cung kính đáp một tiếng, sau đó rời đi.



Lam Nguyệt đứng ở đó, chấp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía trên.



Nơi này, chính là nơi bắt đầu của nàng !

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện