Lạc Nhật sơn mạch, ba năm sau.
Sau sự kiện ba năm trước, Lạc Nhật sơn mạch đã không còn là một tòa sơn mạch kim bích huy hoàng, lộng lẩy hào quang như xưa nữa. Sau khi khí vận thế giới không bị thu hút về đây nữa, Lạc Nhật sơn mạch trở thành một sơn mạch âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều đẩy rẩy nguy hiểm, người bước chân vào Lạc Nhật sơn mạch, dừng chân nghỉ ngơi cũng không dám thả lỏng chút nào. Hơn nữa càng vào sâu bên trong, ma thú ngày càng mạnh mẽ,
hung tan.
Lúc này, một đám dong binh đoàn từng bước cẩn trọng đi lại trong khu vực tiếp giáp trung tầm Lạc Nhật sơn mạch, bọn họ đều dè dặt cẩn trọng, một chút lơ là cũng không dám. Mà lúc này, một giọng nói trong trẻo của thiều niên đột ngột vang lên.
"Này, ngươi mà bước thêm một bước, chết như thế nào cũng không biết đâu."
Cả đám mười người lập tức cảnh giác tựa lưng vào nhau, nam tử dẫn đoàn cảnh giác hướng xung quanh quát lên.
"Các hạ là người phương nào !?"
Lúc này, chỗ bọn họ vừa muốn bước tới, một gốc Thực nhân hoa đột ngột hiện ra, mở mồm to như máu hướng bọn họ nhào tới, cũng nhờ lời nhắc nhở vừa rồi, bọn họ cách thực nhần hoa khá xa, đã có thể nhanh chóng phản ứng lại mà hợp lực đem nó tiêu diệt.
Thực nhân hoa không phải ma thú cấp cao, tuy nhiên lại rất biết cách bẫy con mồi. Rất nhiều tiểu đội đã không phát giác được mà bị nó ăn sạch. Loại ma thú này trước kia ở Lạc Nhật sơn mạch không có, nhưng từ khi ánh sáng của Lạc Nhật sơn mạch biến mất, chúng dần dần xuất hiện.
Kể từ đó, quy định tu vi có thể tiến vào Lạc Nhật sơn mạch lại đề cao. Trước kia, chỉ cần là Động Thiên cảnh cường giả có thể một mình đi vào Lạc Nhật sơn mạch, hiện tại tu vi Động Thiên Cảnh chỉ có thể kéo chân sau trong tổ đội tiền vào Lạc Nhật sơn mạch.
"Các ngươi phối hợp không tồi, bất quá không chỉ chú ý phía trên mặt đất cũng cần chú ý một chút."
Bọn họ theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trên cành cây có một thiếu niên đang vắt chân ngồi, một bộ hắc y vải thô hết sức bình thường, nhưng trên người hắn lại có một cỗ khí tức thượng vị giả vô cùng rõ ràng, gương mặt thiếu niên thanh tú, không phải quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng là một thiếu niên lang khôi ngô tuấn tú. Tóc đen dài mượt như thác được dây cột tóc màu xanh cột cao, tóc mai tự nhiên rơi xuống, một bên hoa tai màu tím như ẩn như hiện, không chỉ không khiến người khác cảm thấy hắn nữ tính, ngược lại mang theo một chút thần bí tà mị.
Chỉ là đôi mắt thiếu niên quá mức sáng ngời, nghĩ lại dung mạo lại có chút không xứng với đôi mắt kia.
"Đa, đa tạ công tử chỉ dạy."
Thiếu niền gật gật đầu, đưa tay che miệng ngáp một cái, tựa lưng vào thân cây nhằm mắt dưỡng thần. Đám người hai mặt nhìn nhau, một nữ tử nhịn không được nhắc nhở.
"Công tử, Lạc Nhật sơn mạch bốn bề nguy hiểm trùng trùng, ngài mặt dù lợi hại, nhưng một mình hành tẩu có chút không ổn thỏa, nếu không huynh cùng chúng ta đồng hành thế nào ?"
Nàng vừa dứt lời, Thiếu niên đã mở mắt liếc nhìn nàng, mắt phượng lướt qua thiếu nữ bên dưới đã có chút đỏ mặt,
thu hồi tầm mắt, cười nói:
"Không cần, các người vẫn là tiếp tục hướng về phía Đông rời đi đi, đội trưởng của các ngươi đã bị thương, vẫn là sớm quay về Thanh Huyền thành đi."
Nam tử dẫn đầu kinh ngạc nhìn nàng, mọi người trong đội cũng nhao nhao hỏi thăm hắn. Hắn quả thật bị thương, vẫn luôn che giấu rất kỹ, rõ ràng là sợ người trong đội lo lắng, vẫn luôn giấu diễm.
Mà lúc này, một cái bóng trắng từ đâu xẹt qua, trên vai thiếu niên đã xuất hiện một vật nhỏ lông xù màu trắng. Nó hướng thiếu niên kêu chi chi hai tiếng.
Thiếu niên mỉm cười xoa đầu nó, sau đó đứng lên, hướng bọn họ nói:
"Mặt trời sắp lặng, các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi trước khi trời tối đi."
Dứt lời, thân ảnh tựa như quỷ mị, nhanh chóng biến mất giữa núi rừng âm u.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ nghĩ chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng. Nhưng xác của Thực nhân hoa nằm đó, nói cho bọn họ biết, đấy không phải mộng.
"Thân thủ thật lợi hại."
"Ta không hể cảm nhận được chút tu vi nào trên người hắn."
"Có lẽ là một vị tiền bối nào đó."
"Được rồi, chúng ta mau xuất phát thôi, trước khi trời tối còn kịp quay về thành."
Lam Nguyệt di chuyển cực kỳ nhanh, nàng tu luyện ba năm trong Lạc Nhật sơn mạch, tu vi lần năng lực thực chiến cũng ngày càng được nâng cao. Sau biến cố ba năm trước, trong Lạc Nhật sơn mạch lịch luyện càng nguy hiểm hơn so với trước đây. Nàng ở nơi này lịch luyện, gần như chưa từng được ngủ một giấc an ổn, chỉ cần một chút lơ là cảnh giác, mạng nhỏ liền chơi xong rồi. Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn thì lập đội lịch luyện, Thanh U có nhiệm vụ đi theo bảo vệ hai người bọn họ.
Ba năm này, nàng thuận lợi từ Thiên Dương Cảnh sơ kỳ đạt đến Thiên Dương cảnh viên mãn. Bất quá lại không thể đột phá lên Thiên Tôn Cảnh.
Thiên Tôn Cảnh, đạt đến cảnh giới này, đã có thể lợi dụng thiên địa pháp tắc mà thi triển công pháp. Đạt đến
Thiên Tôn cảnh, đã có thể tự xưng là tôn giả. Có lẽ muốn đột phá cảnh giới này, nàng cần một cơ duyên nào đó.
Huyền Tịch từ lần đó sau cũng chỉ xuất hiện đúng ba lần, nàng không biết nguyên lý hiện thân của hắn là gì, chỉ là nàng phát hiện một phần thần hồn kia của hắn, dường như mỗi lần xuất hiện đều ổn định hơn một chút. Có lẽ bên trong Linh Tê, hẳn có thể dưỡng Thần hồn, nàng cũng có chút an tâm.
Mặc dù không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng nàng biết hắn mỗi thời khắc đều ở bên cạnh nàng, mặc dù chỉ là một phần hồn, nàng cũng vui vẻ... Lam Nguyệt sờ sờ hoa tai Linh Tê, khẽ mỉm cười.
Lam Nguyên dừng lại dưới một gốc đại thụ bên cạnh dòng suối, liếc mắt một cái, thế nhưng lại gặp người quen.
Đó không phải là vị tiểu thư họ Mộc kia của Tứ tông tộc sao? Nàng khập khiếng chạy về phía trước, cánh tay đã bị thương, ánh mắt cũng đỏ bừng, cắn chặt răng không rên một tiếng di chuyển chậm chạp về phía trước. Phía sau nàng là một con Ma thú cấp sáu, nó chậm rãi theo sau, nhe ra hàm răng sắc nhọn, còn có nước dãi theo miệng nó chảy xuống, tựa hồ đang muốn chơi đùa con mồi.
Lam Nguyệt quan sát một chút, nàng bị thương rất nặng, linh lực cũng đã cạn kiệt, sợ là khó mà sống khỏi móng vuốt ma thú.
Nàng lạnh mắt nhìn, Mộc Sơ Vi bị vấp chân ngã xuống đất, ma thú lúc này liền động. Nó xông tới, há to miệng máu muốn cằn xuống. Mộc Sơ Vi tuyệt vọng không cam lòng nhằm chặt mắt, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, nàng hơi hé mắt, chỉ thấy con ma thú trước mặt nàng sớm đã bị đóng thành một khối băng.
Thiếu niên một thân hắc y, một thân hiên ngang khí phách ngồi trước mặt nàng. Ánh mắt thiếu niên tựa như hắc bảo thạch, xinh đẹp vô cùng, lúc này cũng khiến cho dung mạo vốn chỉ có chút thanh tú của hắn càng thêm loá mắt.
"Là ngươi."
Mộc Sơ Vi nghe thấy giọng bản thân khàn khàn vang lên, sau đó trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Sau sự kiện ba năm trước, Lạc Nhật sơn mạch đã không còn là một tòa sơn mạch kim bích huy hoàng, lộng lẩy hào quang như xưa nữa. Sau khi khí vận thế giới không bị thu hút về đây nữa, Lạc Nhật sơn mạch trở thành một sơn mạch âm u lạnh lẽo, khắp nơi đều đẩy rẩy nguy hiểm, người bước chân vào Lạc Nhật sơn mạch, dừng chân nghỉ ngơi cũng không dám thả lỏng chút nào. Hơn nữa càng vào sâu bên trong, ma thú ngày càng mạnh mẽ,
hung tan.
Lúc này, một đám dong binh đoàn từng bước cẩn trọng đi lại trong khu vực tiếp giáp trung tầm Lạc Nhật sơn mạch, bọn họ đều dè dặt cẩn trọng, một chút lơ là cũng không dám. Mà lúc này, một giọng nói trong trẻo của thiều niên đột ngột vang lên.
"Này, ngươi mà bước thêm một bước, chết như thế nào cũng không biết đâu."
Cả đám mười người lập tức cảnh giác tựa lưng vào nhau, nam tử dẫn đoàn cảnh giác hướng xung quanh quát lên.
"Các hạ là người phương nào !?"
Lúc này, chỗ bọn họ vừa muốn bước tới, một gốc Thực nhân hoa đột ngột hiện ra, mở mồm to như máu hướng bọn họ nhào tới, cũng nhờ lời nhắc nhở vừa rồi, bọn họ cách thực nhần hoa khá xa, đã có thể nhanh chóng phản ứng lại mà hợp lực đem nó tiêu diệt.
Thực nhân hoa không phải ma thú cấp cao, tuy nhiên lại rất biết cách bẫy con mồi. Rất nhiều tiểu đội đã không phát giác được mà bị nó ăn sạch. Loại ma thú này trước kia ở Lạc Nhật sơn mạch không có, nhưng từ khi ánh sáng của Lạc Nhật sơn mạch biến mất, chúng dần dần xuất hiện.
Kể từ đó, quy định tu vi có thể tiến vào Lạc Nhật sơn mạch lại đề cao. Trước kia, chỉ cần là Động Thiên cảnh cường giả có thể một mình đi vào Lạc Nhật sơn mạch, hiện tại tu vi Động Thiên Cảnh chỉ có thể kéo chân sau trong tổ đội tiền vào Lạc Nhật sơn mạch.
"Các ngươi phối hợp không tồi, bất quá không chỉ chú ý phía trên mặt đất cũng cần chú ý một chút."
Bọn họ theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trên cành cây có một thiếu niên đang vắt chân ngồi, một bộ hắc y vải thô hết sức bình thường, nhưng trên người hắn lại có một cỗ khí tức thượng vị giả vô cùng rõ ràng, gương mặt thiếu niên thanh tú, không phải quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng là một thiếu niên lang khôi ngô tuấn tú. Tóc đen dài mượt như thác được dây cột tóc màu xanh cột cao, tóc mai tự nhiên rơi xuống, một bên hoa tai màu tím như ẩn như hiện, không chỉ không khiến người khác cảm thấy hắn nữ tính, ngược lại mang theo một chút thần bí tà mị.
Chỉ là đôi mắt thiếu niên quá mức sáng ngời, nghĩ lại dung mạo lại có chút không xứng với đôi mắt kia.
"Đa, đa tạ công tử chỉ dạy."
Thiếu niền gật gật đầu, đưa tay che miệng ngáp một cái, tựa lưng vào thân cây nhằm mắt dưỡng thần. Đám người hai mặt nhìn nhau, một nữ tử nhịn không được nhắc nhở.
"Công tử, Lạc Nhật sơn mạch bốn bề nguy hiểm trùng trùng, ngài mặt dù lợi hại, nhưng một mình hành tẩu có chút không ổn thỏa, nếu không huynh cùng chúng ta đồng hành thế nào ?"
Nàng vừa dứt lời, Thiếu niên đã mở mắt liếc nhìn nàng, mắt phượng lướt qua thiếu nữ bên dưới đã có chút đỏ mặt,
thu hồi tầm mắt, cười nói:
"Không cần, các người vẫn là tiếp tục hướng về phía Đông rời đi đi, đội trưởng của các ngươi đã bị thương, vẫn là sớm quay về Thanh Huyền thành đi."
Nam tử dẫn đầu kinh ngạc nhìn nàng, mọi người trong đội cũng nhao nhao hỏi thăm hắn. Hắn quả thật bị thương, vẫn luôn che giấu rất kỹ, rõ ràng là sợ người trong đội lo lắng, vẫn luôn giấu diễm.
Mà lúc này, một cái bóng trắng từ đâu xẹt qua, trên vai thiếu niên đã xuất hiện một vật nhỏ lông xù màu trắng. Nó hướng thiếu niên kêu chi chi hai tiếng.
Thiếu niên mỉm cười xoa đầu nó, sau đó đứng lên, hướng bọn họ nói:
"Mặt trời sắp lặng, các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi trước khi trời tối đi."
Dứt lời, thân ảnh tựa như quỷ mị, nhanh chóng biến mất giữa núi rừng âm u.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, chỉ nghĩ chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng. Nhưng xác của Thực nhân hoa nằm đó, nói cho bọn họ biết, đấy không phải mộng.
"Thân thủ thật lợi hại."
"Ta không hể cảm nhận được chút tu vi nào trên người hắn."
"Có lẽ là một vị tiền bối nào đó."
"Được rồi, chúng ta mau xuất phát thôi, trước khi trời tối còn kịp quay về thành."
Lam Nguyệt di chuyển cực kỳ nhanh, nàng tu luyện ba năm trong Lạc Nhật sơn mạch, tu vi lần năng lực thực chiến cũng ngày càng được nâng cao. Sau biến cố ba năm trước, trong Lạc Nhật sơn mạch lịch luyện càng nguy hiểm hơn so với trước đây. Nàng ở nơi này lịch luyện, gần như chưa từng được ngủ một giấc an ổn, chỉ cần một chút lơ là cảnh giác, mạng nhỏ liền chơi xong rồi. Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn thì lập đội lịch luyện, Thanh U có nhiệm vụ đi theo bảo vệ hai người bọn họ.
Ba năm này, nàng thuận lợi từ Thiên Dương Cảnh sơ kỳ đạt đến Thiên Dương cảnh viên mãn. Bất quá lại không thể đột phá lên Thiên Tôn Cảnh.
Thiên Tôn Cảnh, đạt đến cảnh giới này, đã có thể lợi dụng thiên địa pháp tắc mà thi triển công pháp. Đạt đến
Thiên Tôn cảnh, đã có thể tự xưng là tôn giả. Có lẽ muốn đột phá cảnh giới này, nàng cần một cơ duyên nào đó.
Huyền Tịch từ lần đó sau cũng chỉ xuất hiện đúng ba lần, nàng không biết nguyên lý hiện thân của hắn là gì, chỉ là nàng phát hiện một phần thần hồn kia của hắn, dường như mỗi lần xuất hiện đều ổn định hơn một chút. Có lẽ bên trong Linh Tê, hẳn có thể dưỡng Thần hồn, nàng cũng có chút an tâm.
Mặc dù không thể gặp mặt mỗi ngày, nhưng nàng biết hắn mỗi thời khắc đều ở bên cạnh nàng, mặc dù chỉ là một phần hồn, nàng cũng vui vẻ... Lam Nguyệt sờ sờ hoa tai Linh Tê, khẽ mỉm cười.
Lam Nguyên dừng lại dưới một gốc đại thụ bên cạnh dòng suối, liếc mắt một cái, thế nhưng lại gặp người quen.
Đó không phải là vị tiểu thư họ Mộc kia của Tứ tông tộc sao? Nàng khập khiếng chạy về phía trước, cánh tay đã bị thương, ánh mắt cũng đỏ bừng, cắn chặt răng không rên một tiếng di chuyển chậm chạp về phía trước. Phía sau nàng là một con Ma thú cấp sáu, nó chậm rãi theo sau, nhe ra hàm răng sắc nhọn, còn có nước dãi theo miệng nó chảy xuống, tựa hồ đang muốn chơi đùa con mồi.
Lam Nguyệt quan sát một chút, nàng bị thương rất nặng, linh lực cũng đã cạn kiệt, sợ là khó mà sống khỏi móng vuốt ma thú.
Nàng lạnh mắt nhìn, Mộc Sơ Vi bị vấp chân ngã xuống đất, ma thú lúc này liền động. Nó xông tới, há to miệng máu muốn cằn xuống. Mộc Sơ Vi tuyệt vọng không cam lòng nhằm chặt mắt, nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, nàng hơi hé mắt, chỉ thấy con ma thú trước mặt nàng sớm đã bị đóng thành một khối băng.
Thiếu niên một thân hắc y, một thân hiên ngang khí phách ngồi trước mặt nàng. Ánh mắt thiếu niên tựa như hắc bảo thạch, xinh đẹp vô cùng, lúc này cũng khiến cho dung mạo vốn chỉ có chút thanh tú của hắn càng thêm loá mắt.
"Là ngươi."
Mộc Sơ Vi nghe thấy giọng bản thân khàn khàn vang lên, sau đó trước mắt liền tối sầm, ngất đi.
Danh sách chương