Lam Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng, nàng bị Huyền Tịch ôm vào lòng, lại mang cho nàng cảm giác không chân thật. Đợi lúc chân nàng lần nữa tiếp đất, cảm nhận được linh lực tràn đầy trong cơ thể, thanh âm hắn ôn nhu từ đỉnh đầu truyền xuống, nàng mới hồi phục lại tinh thần.
"Sao vậy? Ân ?"
"Tịch !"
Lam Nguyệt đưa tay chống lấy lồng ngực của hẳn, ngầng đầu nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. Ngoại trừ khác biệt duy nhất là một đôi mắt tím đẹp tựa như bảo thạch, khí tức này, vòng tay ôm ấp này, gương mặt này, đúng là hẳn !
Huyền Tịch nhìn nằng chăm chú nhìn mình như vậy, khóe môi không khỏi hơi cầu, ý cười nhẹ bền môi kia càng khiến nàng không thể dời được mắt.
"Sao vậy ? Mới bao lâu không gặp, phu nhân không nhận ra vi phu sao ?"
Hốc mắt Lam Nguyệt đỏ lên, hai tay vòng qua cổ hắn, đem người kéo xuống, không chút chần chừ hôm lên đôi môi mỏng có chút lạnh lẽo của hắn.
Trong mắt Huyền Tịch hiện lên tia sửng sốt, nhưng rất nhanh được nồng đậm ý cười sủng nịch thay thế, hắn vòng một tay ôm eo nàng, một tay đề sau gáy nằng, chủ động nghênh đón nằng nhiệt tình như lửa.
Lam Nguyệt chưa từng có thất thố như vậy quá, nhưng nàng không kiềm lòng được, lâu như vậy không có hắn bên cạnh, nàng mặt ngoài chưa biểu lộ cái gì, nhưng một khi chạm vào, tất cả nỗi nhớ đều dâng tràn mãnh liệt, không cách nào khống chế.
Lam Nguyệt không phải người dễ bị xúc động, lại duy có hắn lại là ngoại lệ của nàng. Vốn tưởng bản thân là kẻ tình cảm đạm bạc, lãnh đạm, lại không biết hắn trong lòng nàng đã chiếm cứ vị trí không thể nào thay thể.
Lần đầu gặp gỡ trong trung tâm Lạc Nhật sơn mạch, tiến nhập bí cảnh, một đường đồng hành, mỗi một sự kiện nàng làm ở Huyền Linh đại lục này đều có bóng dáng của hẳn.
Luc Lam Nguyet co chut dung khong ving nua, Huyen Tich moi luyen tiec tach khoi moi nang. Han dua tay sd so
mặt nàng, hôn nhẹ lên khóe mắt nàng, giúp nàng lao đi giọt nước mắt đọng lại trên mi. Lam Nguyệt ánh mắt có chút ước át, nhìn hắn, nhẹ giọng kêu:
'A Tịch."
"U."
"A Tịch."
"..Ta đây."
"A Tịch, ta rất nhớ chàng."
"..Ta biết."
Lam Nguyệt im lặng ôm hắn, nàng biết, trước mặt nàng, là một sợi phân hồn hắn để lại, dù bản thể hắn không thể ở cạnh nàng, hắn vẫn muốn để lại một sợi phân hồn ở bên cạnh nàng.
"Sao thời gian trước chàng không xuất hiện ?"
Huyền Tịch chậm rãi xoa đầu nàng, mỉm cười:
"Xin lỗi, khi nàng gặp nguy hiểm ta mới có thể xuất hiện."
Hắn để lại sợ thần hồn này vốn là muốn âm thầm bảo hộ nàng, nếu nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm hẳn có thể một kích toàn lực cứu nàng khỏi nguy hiểm. Không ngờ nàng lại tiến nhập một không gian truyền tống đến chỗ kia, hắn không thể không hiện thân.
"Chang khong the 8 ben ngoai qua เลิน sao ?"
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nàng từng gặp qua thần hồn lưu lại của cường giả, giống như Dung Từ trong bí cảnh thiên nguyên, hắn là Thần tộc, dù chỉ là một phân hồn, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Huyền Tịch cũng là Thần tộc, mặc dù không biết thực lực hắn như thế nào, nhưng dù chỉ là một tia thần hồn của hắn, cũng không thể yếu ớt đến như vậy mới phải.
Nàng cảm nhận được, phân hồn của hắn rất yếu ớt. Trong lòng Lam Nguyệt đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng.
Nang khong cho duc qua lau, nang muon nhanh chong phi thang, muon nhanh chong manh len, manh len moi
có thể cùng hắn gánh vác mọi thứ.
Huyền Tịch che giấu một tia mê mang trong đáy mắt, theo bản năng không muốn nàng lo lắng:
"Ta không sao, chẳng qua Linh Tê cần thần hồn của ta ở, chủ thân của ta mới có thể cảm nhận được an nguy của
nang:"
Huyền Tịch vừa nói vừa đưa tay sờ hoa tai trên tai phải của nàng. Linh Tê trong miệng hắn hẳn là Hoa tai hắn đưa cho nàng, cái này thế nhưng là một kiện thần khí.
"Linh Tê này có công dụng gì ?"
Lam Nguyệt cũng đưa tay sờ sờ hoa tai màu tím, nghi hoặc hỏi. Lúc hắn đưa nàng, cũng không nói công dụng của nó là gì.
"Là một kiện liên lạc Thần khí, ta có thể thông qua nó, nhìn thấy nàng ở Phàm giới, hơn nữa, chỉ cần ta và nàng ở cùng một đại lục, ta liền có thể thông qua nó cảm ứng, liên hệ với nàng."
Lam Nguyệt nghe hắn ôn nhu giải thích, hơi cắn môi:
"Kia, ta có thể cảm ứng chàng không ?"
Huyền Tịch hôn nhẹ lên trán nàng, thanh âm khàn khàn mang theo một tia rung động:
"Đợi tu vi nàng đủ mạnh, tự nhiên có thể."
"Ta không thể ở bên ngoài quá lâu, cần thận, nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây."
Tiếng nói vừa dứt, thần hồn Huyền Tịch hóa thành một sợi kim quang, chui vào hoa tai Linh Tê. Lam Nguyệt lúc này mới đánh giá xung quanh.
Nàng vẫn còn dưới Vọng Thiên Nhai.
Vậy nơi nàng được Huyền Tịch đưa ra, lại là nơi nào ? Lam Nguyệt hơi nhíu mày, cảm nhận linh lực trong cơ thể đang vận chuyển, có nghĩa là dưới Vọng Thiên Nhai, linh lực hoàn toàn vẫn có thể sử dụng như thường. Lúc này Quân Vô Nhai lại lên tiếng:
"Nha đầu, vừa rồi ngươi gặp cái gì? Ta cảm nhận liên hệ với ngươi bị cắt đứt, làm thế nào cũng không liên hệ lại được."
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm linh lực trong lòng bàn tay hồi lâu không đáp, Quân Vô Nhai chờ không kiên nhẫn được, lại lên tiếng:
"Phượng Lam Nguyệt !"
Lam Nguyệt thu hồi linh lực, ánh mắt lại trở về sắc đen thâm thúy, tùy tiện nhúng nhúng vai:
"Ta cũng không rõ, một nơi kỳ lạ, rất đẹp, có một quan tài, bên trong còn có một nữ tử đẹp tuyệt trần."
Quân Vô Nhai nghe nàng nói, ồ một tiếng, rất có hứng thú nói:
"Đến ngươi còn có thể khen một câu đẹp tuyệt trần, ta đúng là muốn gặp một lần a."
Lam Nguyệt hơi trợn mắt, đây là trọng điểm sao ? Trọng điểm không phải là ta rơi vào chỗ nào à ?"
Vọng Thiên Nhai vốn chỉ là một bờ vực hết sức bình thường, lại được liên thông đến một không gian khác, rốt cuộc vì sao ?
"Nghe ngươi nói đến không gian liên kết này, ta lại nhớ đến một tà thuật thượng cổ."
"Tà thuật thượng cổ ?"
Nghe Quân Vô Nhai rốt cuộc nghiêm túc, sắc mặt Lam Nguyệt cũng thay đổi, nghiêm túc lại hỏi:
"Tà thuật như thế nào ?"
Quân Vô Nhai lại hừ lạnh xem thường:
"Là một tà thuật lấy khí vận của các thể giới làm dẫn, hồi sinh người chết. Bất quá người thi thuật phải trả cái giá cực kỳ đắt, người muốn hồi sinh càng mạnh, cái giá bù đắp vào cũng càng lớn."
Quân Vô Nhai không nói, chỉ là không có linh hồn, thứ hồi sinh được chẳng qua là một cái xác, một cái bản sao giống như đúc mà thôi.
Lam Nguyệt suy tư, nữ tử trong quan tài kia, cho nàng cảm giác rất đặc biệt, nàng có vẻ cũng không giống Nhân tộc, càng giống Thần tộc hơn.
"Vậy có ảnh hưởng gì đến khí vận của các thế giới không ?"
"Không có, ngươi nghĩ khí vận của thế giới là cái gì ? Mỗi đại lục thu một ít, qua mấy chục vạn năm như vậy, cũng không gây ra ảnh hưởng gì. Nếu không ngươi nghĩ đám Thần tộc trên kia sẽ không phát giác cái gì sao ?"
Lam Nguyệt gật gật đầu, nói cũng đúng, nếu khí vận bị ảnh hưởng, cả Cửu Thiên thế giới sợ là hỗn loạn cực kỳ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra. Nhân vật nhỏ bé như nàng cũng không quản được những thứ này.
"Quân Vô Nhai, Thần hồn bị thương tổn, có cách nào chữa trị không ?"
Quân Vô Nhai hơi sửng sốt, lập tức lo lắng hỏi lại:
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi bị thương hồn phách rồi? Thần hồn là bị thương là có thể dùng thiên tài địa bảo chữa trị, nhưng nếu thần hồn bị cắn nuốt, là vĩnh viễn mất đi, không cứu được."
Lam Nguyệt nhíu mày, còn chưa kịp hỏi kỹ lại hắn đã bị cắt ngang.
"Chủ nhân !"
"Sư tôn !"
Ngay lúc này, những tiếng kêu kinh ngạc lẫn vui mừng từ trên trời vang lên, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm được Thanh U chở trên lưng bay xuống.
"Chi chi nha !"
Thanh U còn chưa đáp xuống, Tiểu Mao đã nhảy từ trên lưng nó xuống, nhào vào lòng nàng.
Tiết Thanh Hàn và Kiến Tầm cũng lo lẳng nhìn nàng.
"Nguyệt, ngươi không sao chứ ?"
"Sư tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nghe hai người kể lại ta mới biết, vừa rồi sương mù dày đặc phía trên Vọng Thiên Nhai đột nhiên tan mất, cảm giác áp bức đáng sợ cũng biến mất không thấy. Bọn họ lập tức không chút do dự lao xuống.
Lam Nguyệt biết, sợ là Vọng Thiên Nhai là vùng đất cấm, cũng có liên quan đến không gian kia. Mà Huyền Tịch đã đem liền kết của đại lục này với không gian kia chém đứt.
"Được rồi, không sao cả, tiếp tục lịch luyện của chúng ta."
Ba người lúc này còn không biết được, Lạc Nhật sơn mạch suốt mấy ngàn năm nay được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ, chỉ trong chốc lát dùng mắt thường được từ từ ảm đạm xuống, khí vận của đại lục quanh năm bị hút về đây, lúc này bị cắt đứt đột ngột, Lạc Nhật sơn mạch đã không còn là Lạc Nhật sơn mạch nữa.
Mà lúc này, tại chín tầng trời phía trên, Chư Thần Thiên, Cửu Tiêu đại lục.
Thần Điện.
Phía trên vương tọa trên cao, cung điện nguy nga lộng lẩy lại không một bóng người. Nam tử một thân tử y đả tọa trên vương tọa, quanh người hắn kim quang như ẩn như hiện, tóc đen như mực được vấn lên cao, xõa xuống sau lưng. Cả người hắn tảng mát ra khí tức uy nghiêm của bậc vương giả, thần ấn giữa trắng tản ra kim sắc quang mang, khiến cho dung nhan tuấn mỹ kia càng thêm nổi bật.
Hắn đột ngột mở mắt, tử sắc đồng tử như biển sâu vô tận, liếc mắt một cái, chỉ khiến người sợ hãi không dám
khinh nhin ma cui dau xung than.
Hắn nhẹ nhíu mày, ánh mắt hơi lóe lên chút ôn nhu khó phát hiện, hơi mấp máy môi:
"Nguyệt Nhi..."
"Sao vậy? Ân ?"
"Tịch !"
Lam Nguyệt đưa tay chống lấy lồng ngực của hẳn, ngầng đầu nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. Ngoại trừ khác biệt duy nhất là một đôi mắt tím đẹp tựa như bảo thạch, khí tức này, vòng tay ôm ấp này, gương mặt này, đúng là hẳn !
Huyền Tịch nhìn nằng chăm chú nhìn mình như vậy, khóe môi không khỏi hơi cầu, ý cười nhẹ bền môi kia càng khiến nàng không thể dời được mắt.
"Sao vậy ? Mới bao lâu không gặp, phu nhân không nhận ra vi phu sao ?"
Hốc mắt Lam Nguyệt đỏ lên, hai tay vòng qua cổ hắn, đem người kéo xuống, không chút chần chừ hôm lên đôi môi mỏng có chút lạnh lẽo của hắn.
Trong mắt Huyền Tịch hiện lên tia sửng sốt, nhưng rất nhanh được nồng đậm ý cười sủng nịch thay thế, hắn vòng một tay ôm eo nàng, một tay đề sau gáy nằng, chủ động nghênh đón nằng nhiệt tình như lửa.
Lam Nguyệt chưa từng có thất thố như vậy quá, nhưng nàng không kiềm lòng được, lâu như vậy không có hắn bên cạnh, nàng mặt ngoài chưa biểu lộ cái gì, nhưng một khi chạm vào, tất cả nỗi nhớ đều dâng tràn mãnh liệt, không cách nào khống chế.
Lam Nguyệt không phải người dễ bị xúc động, lại duy có hắn lại là ngoại lệ của nàng. Vốn tưởng bản thân là kẻ tình cảm đạm bạc, lãnh đạm, lại không biết hắn trong lòng nàng đã chiếm cứ vị trí không thể nào thay thể.
Lần đầu gặp gỡ trong trung tâm Lạc Nhật sơn mạch, tiến nhập bí cảnh, một đường đồng hành, mỗi một sự kiện nàng làm ở Huyền Linh đại lục này đều có bóng dáng của hẳn.
Luc Lam Nguyet co chut dung khong ving nua, Huyen Tich moi luyen tiec tach khoi moi nang. Han dua tay sd so
mặt nàng, hôn nhẹ lên khóe mắt nàng, giúp nàng lao đi giọt nước mắt đọng lại trên mi. Lam Nguyệt ánh mắt có chút ước át, nhìn hắn, nhẹ giọng kêu:
'A Tịch."
"U."
"A Tịch."
"..Ta đây."
"A Tịch, ta rất nhớ chàng."
"..Ta biết."
Lam Nguyệt im lặng ôm hắn, nàng biết, trước mặt nàng, là một sợi phân hồn hắn để lại, dù bản thể hắn không thể ở cạnh nàng, hắn vẫn muốn để lại một sợi phân hồn ở bên cạnh nàng.
"Sao thời gian trước chàng không xuất hiện ?"
Huyền Tịch chậm rãi xoa đầu nàng, mỉm cười:
"Xin lỗi, khi nàng gặp nguy hiểm ta mới có thể xuất hiện."
Hắn để lại sợ thần hồn này vốn là muốn âm thầm bảo hộ nàng, nếu nàng rơi vào tình cảnh nguy hiểm hẳn có thể một kích toàn lực cứu nàng khỏi nguy hiểm. Không ngờ nàng lại tiến nhập một không gian truyền tống đến chỗ kia, hắn không thể không hiện thân.
"Chang khong the 8 ben ngoai qua เลิน sao ?"
Lam Nguyệt hơi nhíu mày, nàng từng gặp qua thần hồn lưu lại của cường giả, giống như Dung Từ trong bí cảnh thiên nguyên, hắn là Thần tộc, dù chỉ là một phân hồn, cũng vô cùng mạnh mẽ.
Huyền Tịch cũng là Thần tộc, mặc dù không biết thực lực hắn như thế nào, nhưng dù chỉ là một tia thần hồn của hắn, cũng không thể yếu ớt đến như vậy mới phải.
Nàng cảm nhận được, phân hồn của hắn rất yếu ớt. Trong lòng Lam Nguyệt đột nhiên dâng lên cảm giác lo lắng.
Nang khong cho duc qua lau, nang muon nhanh chong phi thang, muon nhanh chong manh len, manh len moi
có thể cùng hắn gánh vác mọi thứ.
Huyền Tịch che giấu một tia mê mang trong đáy mắt, theo bản năng không muốn nàng lo lắng:
"Ta không sao, chẳng qua Linh Tê cần thần hồn của ta ở, chủ thân của ta mới có thể cảm nhận được an nguy của
nang:"
Huyền Tịch vừa nói vừa đưa tay sờ hoa tai trên tai phải của nàng. Linh Tê trong miệng hắn hẳn là Hoa tai hắn đưa cho nàng, cái này thế nhưng là một kiện thần khí.
"Linh Tê này có công dụng gì ?"
Lam Nguyệt cũng đưa tay sờ sờ hoa tai màu tím, nghi hoặc hỏi. Lúc hắn đưa nàng, cũng không nói công dụng của nó là gì.
"Là một kiện liên lạc Thần khí, ta có thể thông qua nó, nhìn thấy nàng ở Phàm giới, hơn nữa, chỉ cần ta và nàng ở cùng một đại lục, ta liền có thể thông qua nó cảm ứng, liên hệ với nàng."
Lam Nguyệt nghe hắn ôn nhu giải thích, hơi cắn môi:
"Kia, ta có thể cảm ứng chàng không ?"
Huyền Tịch hôn nhẹ lên trán nàng, thanh âm khàn khàn mang theo một tia rung động:
"Đợi tu vi nàng đủ mạnh, tự nhiên có thể."
"Ta không thể ở bên ngoài quá lâu, cần thận, nhanh chóng tìm cách rời khỏi đây."
Tiếng nói vừa dứt, thần hồn Huyền Tịch hóa thành một sợi kim quang, chui vào hoa tai Linh Tê. Lam Nguyệt lúc này mới đánh giá xung quanh.
Nàng vẫn còn dưới Vọng Thiên Nhai.
Vậy nơi nàng được Huyền Tịch đưa ra, lại là nơi nào ? Lam Nguyệt hơi nhíu mày, cảm nhận linh lực trong cơ thể đang vận chuyển, có nghĩa là dưới Vọng Thiên Nhai, linh lực hoàn toàn vẫn có thể sử dụng như thường. Lúc này Quân Vô Nhai lại lên tiếng:
"Nha đầu, vừa rồi ngươi gặp cái gì? Ta cảm nhận liên hệ với ngươi bị cắt đứt, làm thế nào cũng không liên hệ lại được."
Lam Nguyệt nhìn chằm chằm linh lực trong lòng bàn tay hồi lâu không đáp, Quân Vô Nhai chờ không kiên nhẫn được, lại lên tiếng:
"Phượng Lam Nguyệt !"
Lam Nguyệt thu hồi linh lực, ánh mắt lại trở về sắc đen thâm thúy, tùy tiện nhúng nhúng vai:
"Ta cũng không rõ, một nơi kỳ lạ, rất đẹp, có một quan tài, bên trong còn có một nữ tử đẹp tuyệt trần."
Quân Vô Nhai nghe nàng nói, ồ một tiếng, rất có hứng thú nói:
"Đến ngươi còn có thể khen một câu đẹp tuyệt trần, ta đúng là muốn gặp một lần a."
Lam Nguyệt hơi trợn mắt, đây là trọng điểm sao ? Trọng điểm không phải là ta rơi vào chỗ nào à ?"
Vọng Thiên Nhai vốn chỉ là một bờ vực hết sức bình thường, lại được liên thông đến một không gian khác, rốt cuộc vì sao ?
"Nghe ngươi nói đến không gian liên kết này, ta lại nhớ đến một tà thuật thượng cổ."
"Tà thuật thượng cổ ?"
Nghe Quân Vô Nhai rốt cuộc nghiêm túc, sắc mặt Lam Nguyệt cũng thay đổi, nghiêm túc lại hỏi:
"Tà thuật như thế nào ?"
Quân Vô Nhai lại hừ lạnh xem thường:
"Là một tà thuật lấy khí vận của các thể giới làm dẫn, hồi sinh người chết. Bất quá người thi thuật phải trả cái giá cực kỳ đắt, người muốn hồi sinh càng mạnh, cái giá bù đắp vào cũng càng lớn."
Quân Vô Nhai không nói, chỉ là không có linh hồn, thứ hồi sinh được chẳng qua là một cái xác, một cái bản sao giống như đúc mà thôi.
Lam Nguyệt suy tư, nữ tử trong quan tài kia, cho nàng cảm giác rất đặc biệt, nàng có vẻ cũng không giống Nhân tộc, càng giống Thần tộc hơn.
"Vậy có ảnh hưởng gì đến khí vận của các thế giới không ?"
"Không có, ngươi nghĩ khí vận của thế giới là cái gì ? Mỗi đại lục thu một ít, qua mấy chục vạn năm như vậy, cũng không gây ra ảnh hưởng gì. Nếu không ngươi nghĩ đám Thần tộc trên kia sẽ không phát giác cái gì sao ?"
Lam Nguyệt gật gật đầu, nói cũng đúng, nếu khí vận bị ảnh hưởng, cả Cửu Thiên thế giới sợ là hỗn loạn cực kỳ, bọn họ tuyệt đối sẽ không để điều này xảy ra. Nhân vật nhỏ bé như nàng cũng không quản được những thứ này.
"Quân Vô Nhai, Thần hồn bị thương tổn, có cách nào chữa trị không ?"
Quân Vô Nhai hơi sửng sốt, lập tức lo lắng hỏi lại:
"Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi bị thương hồn phách rồi? Thần hồn là bị thương là có thể dùng thiên tài địa bảo chữa trị, nhưng nếu thần hồn bị cắn nuốt, là vĩnh viễn mất đi, không cứu được."
Lam Nguyệt nhíu mày, còn chưa kịp hỏi kỹ lại hắn đã bị cắt ngang.
"Chủ nhân !"
"Sư tôn !"
Ngay lúc này, những tiếng kêu kinh ngạc lẫn vui mừng từ trên trời vang lên, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm được Thanh U chở trên lưng bay xuống.
"Chi chi nha !"
Thanh U còn chưa đáp xuống, Tiểu Mao đã nhảy từ trên lưng nó xuống, nhào vào lòng nàng.
Tiết Thanh Hàn và Kiến Tầm cũng lo lẳng nhìn nàng.
"Nguyệt, ngươi không sao chứ ?"
"Sư tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Nghe hai người kể lại ta mới biết, vừa rồi sương mù dày đặc phía trên Vọng Thiên Nhai đột nhiên tan mất, cảm giác áp bức đáng sợ cũng biến mất không thấy. Bọn họ lập tức không chút do dự lao xuống.
Lam Nguyệt biết, sợ là Vọng Thiên Nhai là vùng đất cấm, cũng có liên quan đến không gian kia. Mà Huyền Tịch đã đem liền kết của đại lục này với không gian kia chém đứt.
"Được rồi, không sao cả, tiếp tục lịch luyện của chúng ta."
Ba người lúc này còn không biết được, Lạc Nhật sơn mạch suốt mấy ngàn năm nay được bao quanh bởi ánh sáng rực rỡ, chỉ trong chốc lát dùng mắt thường được từ từ ảm đạm xuống, khí vận của đại lục quanh năm bị hút về đây, lúc này bị cắt đứt đột ngột, Lạc Nhật sơn mạch đã không còn là Lạc Nhật sơn mạch nữa.
Mà lúc này, tại chín tầng trời phía trên, Chư Thần Thiên, Cửu Tiêu đại lục.
Thần Điện.
Phía trên vương tọa trên cao, cung điện nguy nga lộng lẩy lại không một bóng người. Nam tử một thân tử y đả tọa trên vương tọa, quanh người hắn kim quang như ẩn như hiện, tóc đen như mực được vấn lên cao, xõa xuống sau lưng. Cả người hắn tảng mát ra khí tức uy nghiêm của bậc vương giả, thần ấn giữa trắng tản ra kim sắc quang mang, khiến cho dung nhan tuấn mỹ kia càng thêm nổi bật.
Hắn đột ngột mở mắt, tử sắc đồng tử như biển sâu vô tận, liếc mắt một cái, chỉ khiến người sợ hãi không dám
khinh nhin ma cui dau xung than.
Hắn nhẹ nhíu mày, ánh mắt hơi lóe lên chút ôn nhu khó phát hiện, hơi mấp máy môi:
"Nguyệt Nhi..."
Danh sách chương