"Ba vị, mời."

Trên tường xuất hiện một con đường, người dẫn đường liền xoay người làm tư thế mời, sau đó bước vào. Lam Nguyệt cũng không do dự bước theo.

Ba người vừa bước vào, đã nghe thấy thanh âm náo nhiệt bên trong. Người dẫn đường vừa rồi cũng đã biến mất không thấy.

"Khoan đã, tôi vẫn chưa làm gì mà, các người không được làm vậy. Có biết bồn thiếu gia là ai không hả?"

Vừa vào đã nghe một thanh âm kêu gào, Lam Nguyệt đưa mắt nhìn qua liền thấy một nam tử bị hai nam nhân lôi di.

"Chợ đen có quy tắc của chợ đen, ở nơi này không thể động võ, nếu không sẽ bị ném ra ngoài, sau này cũng

khong the vao nda."

Kiến Tâm ở một bên nhỏ giọng mở miệng. Lam Nguyệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Kiến Tâm kiến thức rất nhiều, có cô ấy ở bên cạnh, đúng là hiểu biết không ít. Cốt truyện...

"Kiến Tâm, cốt truyện mà cô nói đến, thật sự tồn tại ?"

Kien Tam nhun nhun vai, noi:

"Trước đó là lừa cô thôi, tôi không nói được. Hơn nữa nguyên tác đã thay đổi, tôi không có cách nào chắc chắn mọi việc trong thế giới này sẽ diễn ra giống với cốt truyện tôi được biết."

Dù sao thế giới là sống, mọi thứ vận hành theo quỹ đạo của nó, một chút tác động nhỏ cũng có thể khiến tương lai thay đổi. Nếu không sao khí vận chi tử có thể được thay đổi chứ ? Quả nhiên.

"Cô vì muốn sống, đúng là cái gì cũng dám nói."

Lam Nguyệt cười nhạt, may mắn lúc trước không tin lời giảo biện của cô, đúng là cái gì cũng không biết. Kiến Tâm có chút chột dạ, mạnh miệng nói:

"Bất quá, ngươi cũng không thiệt mà, ta rất có năng lực đó, ngươi nhận ta không thiệt đâu !"

Lam Nguyệt lườm nàng một cái, xoay người rời đi.

"Sư tôn, người muốn tìm thứ gì ?"

"Chi chi !!"

Lam Nguyệt còn chưa kịp trả lời, tiểu Mao liền kêu lên hai tiếng, xoay người liền muốn nhảy xuống. Lam Nguyệt sớm đã để phòng nó, một phát bắt lấy đuồi nó.

"Không được tùy tiện cướp hay ăn mất."

Nhóc con này, nếu để nó tùy ý đi, sợ là ăn mất dược liệu hay báo vật gì đó của người ta.

"Chi chi chi..."

Tiểu Mao trở lại trong lòng Lam Nguyệt, vô cùng ủy khuất ôm lấy cái đuôi của mình. Lam Nguyệt nhìn nó, không nhịn được, từ không gian lấy ra vài khối thượng phẩm linh thạch ném cho nó.

Dù sao nàng hiện tại nhiều nhất chính là linh thạch, mua bán ở đại lục này cũng không cần linh thạch. Tiểu Mao được ăn linh thạch lập tức vui vẻ trở lại.

Lam Nguyệt đi theo ý Tiểu Mao, đi đến một sạp hàng có vẻ đơn sơ. Nàng ngồi xồm xuống, lam đồng mở ra, ánh mắt chợt dừng lại trên một khối đá màu đen.

Viên đá này rốt cuộc là cái gì? Có một luồng lực lượng rất kỳ lạ bên trong.

"Nha đầu, viên đá đó đối với vật nhỏ đó rất tốt, ngươi mua cho nó đi."

Lúc này Quân Vô Nhai lên tiếng. Lam Nguyệt hơi nhướng mày, đến Quân Vô Nhai cũng nói như vậy, nàng có gì mà chẩn chờ ?

"Lão bản, viên đá này bán như thế nào ?"

Người bày hàng là một thiếu niên, vừa thấy có người chú ý đến quầy hàng của mình, lập tức hai mắt sáng rực.

"Vị công tử này, viên đá này chỉ cần mười ngàn kim tệ là có thể mua được."

Thấy Lam Nguyệt im lặng, thiếu niền lo sợ nàng chê đắc, lập tức nói:

"Nếu, nếu không thì ta giảm giá cho ngài, chín ngàn kim tệ cũng được."

Lam Nguyệt hơi sửng sốt, nàng còn đang nghĩ thứ tiểu Mao xem trọng, không ngờ lại rẻ như vậy, thiếu niên này lại còn giảm giá ?

Tiểu Mao trong lòng nàng đã sốt ruột lắm rồi, nếu không phải nàng giữ chặt, hẳn là nó sớm đã nhào lên ôm lấy khối đá kia. Lam Nguyệt mỉm cười, từ trong không gian giới tử lấy ra một túi kim tệ.

"Không cần, trong này là mười ngàn kim tệ, ta mua lại viên đá này."

Thiếu niên kinh ngạc, tựa hồ không ngờ nàng thật sự trả đủ kim tệ, lập tức vui vẻ giao hàng.

"Hừ, ngươi đừng có bị tiểu tử này lừa gạt, một hòn đá nát mà thôi liền muốn bán một vạn kim tệ ? Cũng không biết tại sao tiểu tử này còn có thể bán đồ ở đây."

Bên cạnh là một nam tử ốm yếu bày hàng, thấy thiếu niên có khách lập tức lớn giọng châm biếm.

Thiếu niên tức giận đến đỏ mặt, lớn giọng phản bác lại:

"Ta không có lừa gạt ! Ngươi đừng ngậm máu phun người !"

Lam Nguyệt liếc mắt một cái, những thứ khác mà thiếu niên này bán nàng mặc dù đều không cần, nhưng có thể nhìn ra đều là thứ tốt. Người bên cạnh này với thiếu niên hẳn là có xung đột, muốn thiếu niên không bán được đồ.

"Xùy, ở đây ai mà không biết ngươi chứ? Bày bán đã mấy tháng rồi cũng không bán được món đồ nào, tháng này nếu ngươi còn không giao được phí bày hàng, liền bị đuổi khỏi chợ đen rồi !"

Ánh mắt nam nhân ốm yếu tràn đầy khinh miệt, châm chọc mở miệng.

Lam Nguyệt mỉm cười, quay sang nhìn nam nhân ốm yếu bên cạnh nói:

"Nếu đồ vật quý giá như vậy là đang lừa gạt, tại hạ nguyện ý bị lừa."

Tiết Thanh Hàn ở một bên cũng ghé mắt nhìn vào, ngồi xồm xuống chọn lấy một gốc dược liệu, nói:

"Tiểu lão bản, gốc Phượng Vĩ thảo này bao nhiêu ? Ta muốn lấy."

"Cái gì? Phượng ..Phượng Vĩ Thảo !? Không phải chứ, ta không nghe lầm đi ? Đó là linh dược cao cấp đó !"

"Quầy hàng nho nhỏ này mà lại có Phượng Vĩ Thảo !?"

"Thật là Phượng Vĩ Thảo đó."

Quầy hàng của thiếu niên trong nháy mắt bị bao vây, đám người Lam Nguyệt lấy được đồ mong muốn liền rời đi.

Tiểu Mao ôm chặt lấy viên hắc thạch kia, một ngụm một ngụm cắn nuốt.

Lam Nguyệt thở dài, nàng còn muốn nghiên cứu một chút đâu.

Ba người đi dạo một vòng chợ đen, cũng không gặp thứ gì đặc biệt muốn mua, liền rời khỏi.

"Được rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tiến vào Sơn Mạch."

Lam Nguyệt quay về phòng, tắm rửa sạch sẽ liền bắt đầu tu luyện. Nàng không có thời gian trì hoãn, nàng phải tranh thủ một giây một phút để tu luyện, mau chóng lớn mạnh.

Có thể ở Huyền Linh đại lục, nàng không có đối thủ. Nhưng khi đến Trung Châu, Thiên Dương Cảnh chẳng qua là

nhung con kien ma thoi.

Lam Nguyệt không phát hiện, lúc nàng chìm vào tu luyện, hoa tai bên tai trái liền sáng lên, một bóng tử y theo đó xuất hiện trong phòng, ngồi ngay bên cạnh nàng.

Trong đôi mắt tím kia tràn ngập cưng chiều và ôn nhu, tuyệt mỹ dung nhan lộ ra nhàn nhạt ý cười, đẹp đến lóa mắt. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng người liền hóa thành một sợi tử quang, chui vào hoa tai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện