Lời này vừa ra, động tác trên tay Dung Tuyết hơi ngừng lại. Bà từ trên ghế đứng lên, bước qua ngồi cạnh Lam Nguyệt, nắm lấy tay nàng.
"Nguyệt Nhi tự quyết định là được, nương không có năng lực, không thể cả đời bảo hộ con. Nương... hy vọng con có đủ năng lực tự bảo hộ bản thân."
Lam Nguyệt hơi khom lưng, ngã vào lòng bà, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy Dung Tuyết.
"Nương, con nhất định không để bất kỳ kẻ nào dám khi dễ người nữa."
" Ân."
Ánh mắt Dung Tuyết ôn nhu như nước, dịu dàng xoa tóc nàng.
Sáng hôm sau, Lam Nguyệt tạm biệt người trong Vương phủ, dẫn theo Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm rời khỏi Đế Đô. Để tiện hành động, nàng liền đơn giản cải nam trang, lúc ra ngoài Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn còn ngạc nhiên trừng mắt nhìn thật lâu.
"Sao hả, bị nhan sắc của tiểu gia mê hoặc rồi."
Lam Nguyệt nháy mắt, cười nửa miệng, thoại nhìn có chút giống công tử ăn chơi trác táng trêu chọc nữ nhi nhà
lanh.
"Khụ khụ"
Tiết Thanh Hàn quen nhìn nàng tính cách lãnh đạm, đột nhiên nhìn thấy sư tôn như vậy, nháy mắt ho khan liên
tuc, khong dam nhin nนa.
Kiến Tâm hờ hững liếc qua hắn, ném một ánh mắt xem thường: tiểu tử không trải sự đời, một chút mị nhãn liền ngượng ngùng rồi ? Ba người cưỡi ngựa, một đường hướng đến Thanh Huyền Thành.
"Trước vào thành nghỉ lại một ngày, chúng ta chuẩn bị một chút rồi vào sơn mạch."
"Vâng."
Ba người ở lại Lạc Thiên Lâu, thuê ba căn phòng. Cách đây không lâu đến nơi này, còn là lúc nàng và Huyền Tịch sắp chia xa. Nàng đưa tay sờ sờ hoa tai, khẽ mỉm cười.
Đến nơi này vài lần, còn chưa có cơ hội dạo quanh Thanh Huyền Thành một lần. Thanh Huyền Thành là thành trì tiếp giáp Lạc Nhật sơn mạch của Động Nhạc Quốc. Nơi này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng gần như toàn bộ người của Đông Nhạc quốc muốn tiến vào Lạc Nhật sơn mạch đều phải đi qua thành trì này, vì vậy nơi tập tập trung vô số cao thủ của Đông Nhạc quốc, buôn bán cũng vô cùng sầm uất.
"Ta nghe nói nơi này có một khu chợ đêm, ta cũng không biết vị trí chính xác, cơ mà nghe nói nơi này có rất nhiều đồ tốt."
Lam Nguyệt hơi hơi nhướng mày, những chỗ như vậy xác thực sẽ có nhiều đồ tốt, nàng có lẽ nên đi xem một chút. Lam Nguyệt chuyển hướng, đi đến một nhà bán thuốc- Vạn Dược Đường.
Lam Nguyệt gõ ba tiếng lên bàn, đem một miếng ngọc bài để lên quầy.
"Ta muốn tin tức của chợ đêm."
Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn được nghi hoặc trong mắt đối phương, bất quá hai người đều hiểu ý không lên tiếng.
Chưởng quầy nhìn thấy ngọc bài, gương mặt lập tức thay đổi, cung kính nói:
"Đại nhân, xin đợi một chút."
Hắn xoay người vào trong, lát sau liền mang theo một lá thư cùng một con dấu màu đen.
"Ngài đến Hải Đường Cư ở góc tây nam trong thành, sẽ có người tiếp đón."
Lam Nguyệt đưa tay tiếp lấy, xoay người rời đi.
Ra khỏi Vạn Dược Đường, Kiến Tâm nhịn không được hỏi:
"Vạn Dược Đường cũng là thế lực của ngươi à ?"
"ปท."
Lam Nguyệt cũng không hề giấu diễm, nhàn nhạt đáp lại. Cửu Mồn thu thập tình báo khắp Huyền Linh đại lục, lại xuất phát từ Đông Nhạc quốc, mỗi thành trì đều sẽ có ít nhất một sản nghiệp thu thập tình báo. Có thể là trà lâu, tửu lâu, quán ăn, tiệm cầm đồ, dược đường, thanh lâu... kinh doanh đa dạng, có thể nói Tuyên Vọng đúng là có năng lực.
Cửu Môn mặc dù là nàng thành lập, nhưng quyền điều hành gần như hoàn toàn là đám người Tuyên Vọng làm,
Môn chủ trên danh nghĩa như nàng trong Cửu Môn có lẽ danh vọng không lớn. Nàng cũng không để tâm cái này, ban đầu thành lập Cửu Môn, là vì bản thân muốn có một chỗ dựa cường đại ở đại lục này. Hiện tại nàng đều sắp rời đi, đề Cửu Môn tiếp tục phát triển tự nhiên đi.
"Hừ, nói dễ nghe như vậy, đám người cấp cao trong Cửu Môn còn không phải mệnh đều nằm trong tay nha đầu ngươi ? Bọn họ có gan phản bội sao ?"
Quân Vô Nhai hừ một tiếng, cũng chỉ có hắn thỉnh thoảng nghe được suy nghĩ trong lòng nàng mới biết nha đầu này trong tâm vốn dĩ là lạnh nhạt.
Nàng từ trước đến nay, chưa từng hoàn toàn tin tưởng bất kì kẻ nào, cũng chưa từng thật sự giao sinh mạng của mình vào tay ai. Dù là hắn....
Lam Nguyệt hơi cong môi, dựa vào người khác ? Trong đầu xẹt qua một nụ cười mị hoặc giảo hoạt, nàng hơi rũ mắt, lúc nâng lên chỉ còn là một mánh bình tĩnh không chút đề ý.
Bị phản bội một lần là đủ, dù là kẻ thân thiết đến đâu, đến lúc nào đó, dù là bất đắc dĩ hay bị lừa gạt, đều có khả năng đầm sau lưng nàng một đao.
"Lão phượng hoàng, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỗ nào không tin tưởng người khác? Người đối xử chân thành với ta, ta đều chân thành đối xử lại."
Quân Vô Nhai lại hừ một tiếng, không nói gì nữa. Lam Nguyệt cười cười, lại sờ sờ tiểu Mao đang ngồi xồm trên vai.
Tiểu Mao đột nhiên bị nàng sờ, không hiểu ra sao, bất quá vẫn cọ cọ lại bàn tay nàng. Nhìn tiểu Mao xuẩn xuẩn mà bán manh, nàng không cấm phá lên cười.
"Ca ! Con ma thú kia đáng yêu quá ! Ta muốn nó."
Một giọng nữ tử vang lên, Lam Nguyệt còn chưa phản ứng đã có một thân ảnh chắn trước mặt nàng.
Nữ tử một thân hoàng y, tóc búi hai bên, trên đầu cài trang sức quý giá. Bên eo đeo mọt cây roi vàng, tựa hồ là linh khí trung cấp, trên đầu còn mang một chùm chuông vàng, bước đi lại không hề phát ra âm thanh, quanh quẩn linh khí nồng đậm, rõ ràng cũng là một cái pháp khí không tồi. Là đại tiểu thư gia tộc lớn nào đó ra ngoài lịch luyện sao ?
"Tiểu tử, bồn tiểu thư coi trọng con ma thú này của ngươi, ngươi bán cho ta đi, bao nhiêu ta cũng mua !"
Ánh mắt nữ tử lấp lánh nhìn chằm chằm Tiều Mao, tựa hồ chỉ cần nàng gật đầu liền nhào lên đem nó cướp đi.
Lam Nguyệt hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, lạnh lùng mở miệng:
"Không bán."
Tiểu cô nương tựa hồ không ngờ Lam Nguyệt lại từ chối, trừng trừng mắt, do dự một chút lại nói:
"Ta là đại tiểu thư của Mộc gia của Tứ tông tộc, nếu ngươi chịu bán nó cho ta, Mộc Sơ Vi ta liền nợ ngươi một cái ân tình."
Mộc gia của Tứ Tông tộc ?
Ánh mắt Lam Nguyệt càng lạnh, Tứ tông tộc, nàng một cái cũng không có ấn tượng tốt.
"Hừ, Tứ tông tộc của các ngươi rất lớn ? Không phải là ẩn thế gia tộc sao? Như thế nào? Các ngươi muốn xuất thế?"
Mộc Sơ Vi tròn mắt, Tứ Tông tộc chính là thế lực lớn nhất Huyền Linh đại lục, đến Tứ quốc trước mặt bọn họ đều cung cung kính kính, tiểu tử này vậy mà dám không để vào mắt ?
Gương mặt Mộc Sơ Vi đỏ lên, lập tức muốn rút roi ra đánh người, một giọng nói lạnh lùng truyền đến lập tức khiến khí thể trên người nàng héo.
"Vi Nhi ! Không được lỗ mãng ! Muội đã quên trước khi ra ngoài đã hứa với ta cái gì ?"
Mộc Sơ Vi ủy ủy khuất khuất quay đầu, người đến là một nam tử mặc thanh y, thanh thoát nhẹ nhàng, công tử như ngọc. Dung mạo không phải quá mức xuất sắc, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy hắn ấm áp như gió xuân. Người này và Mộc Sơ Vi giống nhau đến năm phần, có vẻ là huynh muội ruột.
"Các vị, muội muội lần đầu rời nhà, không hiểu đối nhân xử thế, hy vọng các vị có thể bỏ qua."
Nam nhân này tu vi cũng đến Động Thiên cảnh viên mãn, đã sắp đột phá. Ra ngoài lịch luyện hẳn là muốn tìm thời cơ đột phá.
"Không sao, ta không so đo với kẻ ngốc."
Mộc Sơ Vi vốn yếu thế trước uy hiếp của ca ca, lúc này nghe Lam Nguyệt nói, trực tiếp xù lông.
"Tiểu bạch kiểm, ngươi nói ai ngốc hả ! Dám mắng ta !"
Lam. tiểu bạch kiểm. Nguyệt: .....
"Vi Nhi ! Câm miệng, còn muốn mặt mũi không !"
Mộc Phong Dư quát một tiếng, tiếng nói không lớn, nhưng lại khiến Mộc Sơ Vi lập tức câm miệng.
Lam Nguyệt lạnh nhạt liếc qua Mộc Sơ Vi, tránh qua hai người, dẫn đầu rời đi.
Mộc Sơ Vi nhìn theo hướng nàng rời đi, trừng trừng mắt, quay sang làm nũng với Mộc Phong Dư, bĩu bĩu môi, muốn khóc nói:
"Ca ca. ta muốn ma sủng, ma sủng vừa dễ thương vừa lợi hại giống vật nhỏ kia. Cơ mà, nàng không bán."
"Đồ không phải của muội muốn là có được, bên ngoài không giống trong nhà, muốn gì được nấy, ba người vừa rồi, tu vi ta đều không thể nhìn ra. Nếu bọn họ bị chọc giận, ta cũng không cứu được muội."
Mộc Sơ Vi nghe lời này, sắc mặt thay đổi. Vừa rồi bị tiểu thú kia thu hút, hoàn toàn không để ý chủ nhân của nó có bao nhiều lợi hại, nàng đúng là sơ suất.
"Ca, xin lỗi, là muội tùy hứng không suy nghĩ."
Mộc Phong Dư thấy nàng nhìn ra sự việc, cũng không dạy dỗ nữa, xoa xoa đầu nàng:
"Đợi vào Lạc Nhật sơn mạch, vi huynh liền tìm cho muội một con linh sủng khế ước."
"Thật sự ? Chỉ có ca ca là tốt với muội."
Bên kia, Lam Nguyệt mang theo con dấu đến Hải Đường cư, người canh giữ tiếp nhận thư giới thiệu của nàng, liền dẫn người vòng ra phía sau hậu viện, ba người Lam Nguyệt theo sau. Nàng quan sát, phát hiện thế nhưng nơi này có một linh trận cấp ba che giấu lối vào. Nếu không có người dẫn đường, dù là nàng Linh trận sư sơ cấp, nhưng cũng chỉ có thể tu luyện được linh trận cấp hai, nếu không có lam đồng, nàng cũng không thể đi vào.
Nói đến, dạo gần đây cấp bậc linh trận sư của nàng vẫn chưa đột phá, có lẽ nàng nên bỏ chút thời gian tu luyện qua vẽ linh trận.
Nhắc lại một chút Linh Trận sư cấp bậc ở Phàm giới:
Linh trận sư sơ cấp: linh trận cấp 1-5
Linh Trận sư trung cấp: linh trận cấp 6-7
Linh Trận sư cao cấp: linh trận cấp 8-9
Thông thường sẽ dùng linh trận cấp mấy để gọi, ví dụ Long Vân Ngạo là Linh trận sư sơ cấp, nhưng bày được
Linh trận cấp 5, có thể xưng là Linh trận sư cấp 5.
Sau khi lên Thượng giới sẽ có các cấp bậc cao hơn.
"Nguyệt Nhi tự quyết định là được, nương không có năng lực, không thể cả đời bảo hộ con. Nương... hy vọng con có đủ năng lực tự bảo hộ bản thân."
Lam Nguyệt hơi khom lưng, ngã vào lòng bà, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy Dung Tuyết.
"Nương, con nhất định không để bất kỳ kẻ nào dám khi dễ người nữa."
" Ân."
Ánh mắt Dung Tuyết ôn nhu như nước, dịu dàng xoa tóc nàng.
Sáng hôm sau, Lam Nguyệt tạm biệt người trong Vương phủ, dẫn theo Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm rời khỏi Đế Đô. Để tiện hành động, nàng liền đơn giản cải nam trang, lúc ra ngoài Kiến Tâm và Tiết Thanh Hàn còn ngạc nhiên trừng mắt nhìn thật lâu.
"Sao hả, bị nhan sắc của tiểu gia mê hoặc rồi."
Lam Nguyệt nháy mắt, cười nửa miệng, thoại nhìn có chút giống công tử ăn chơi trác táng trêu chọc nữ nhi nhà
lanh.
"Khụ khụ"
Tiết Thanh Hàn quen nhìn nàng tính cách lãnh đạm, đột nhiên nhìn thấy sư tôn như vậy, nháy mắt ho khan liên
tuc, khong dam nhin nนa.
Kiến Tâm hờ hững liếc qua hắn, ném một ánh mắt xem thường: tiểu tử không trải sự đời, một chút mị nhãn liền ngượng ngùng rồi ? Ba người cưỡi ngựa, một đường hướng đến Thanh Huyền Thành.
"Trước vào thành nghỉ lại một ngày, chúng ta chuẩn bị một chút rồi vào sơn mạch."
"Vâng."
Ba người ở lại Lạc Thiên Lâu, thuê ba căn phòng. Cách đây không lâu đến nơi này, còn là lúc nàng và Huyền Tịch sắp chia xa. Nàng đưa tay sờ sờ hoa tai, khẽ mỉm cười.
Đến nơi này vài lần, còn chưa có cơ hội dạo quanh Thanh Huyền Thành một lần. Thanh Huyền Thành là thành trì tiếp giáp Lạc Nhật sơn mạch của Động Nhạc Quốc. Nơi này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, nhưng gần như toàn bộ người của Đông Nhạc quốc muốn tiến vào Lạc Nhật sơn mạch đều phải đi qua thành trì này, vì vậy nơi tập tập trung vô số cao thủ của Đông Nhạc quốc, buôn bán cũng vô cùng sầm uất.
"Ta nghe nói nơi này có một khu chợ đêm, ta cũng không biết vị trí chính xác, cơ mà nghe nói nơi này có rất nhiều đồ tốt."
Lam Nguyệt hơi hơi nhướng mày, những chỗ như vậy xác thực sẽ có nhiều đồ tốt, nàng có lẽ nên đi xem một chút. Lam Nguyệt chuyển hướng, đi đến một nhà bán thuốc- Vạn Dược Đường.
Lam Nguyệt gõ ba tiếng lên bàn, đem một miếng ngọc bài để lên quầy.
"Ta muốn tin tức của chợ đêm."
Tiết Thanh Hàn và Kiến Tâm đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn được nghi hoặc trong mắt đối phương, bất quá hai người đều hiểu ý không lên tiếng.
Chưởng quầy nhìn thấy ngọc bài, gương mặt lập tức thay đổi, cung kính nói:
"Đại nhân, xin đợi một chút."
Hắn xoay người vào trong, lát sau liền mang theo một lá thư cùng một con dấu màu đen.
"Ngài đến Hải Đường Cư ở góc tây nam trong thành, sẽ có người tiếp đón."
Lam Nguyệt đưa tay tiếp lấy, xoay người rời đi.
Ra khỏi Vạn Dược Đường, Kiến Tâm nhịn không được hỏi:
"Vạn Dược Đường cũng là thế lực của ngươi à ?"
"ปท."
Lam Nguyệt cũng không hề giấu diễm, nhàn nhạt đáp lại. Cửu Mồn thu thập tình báo khắp Huyền Linh đại lục, lại xuất phát từ Đông Nhạc quốc, mỗi thành trì đều sẽ có ít nhất một sản nghiệp thu thập tình báo. Có thể là trà lâu, tửu lâu, quán ăn, tiệm cầm đồ, dược đường, thanh lâu... kinh doanh đa dạng, có thể nói Tuyên Vọng đúng là có năng lực.
Cửu Môn mặc dù là nàng thành lập, nhưng quyền điều hành gần như hoàn toàn là đám người Tuyên Vọng làm,
Môn chủ trên danh nghĩa như nàng trong Cửu Môn có lẽ danh vọng không lớn. Nàng cũng không để tâm cái này, ban đầu thành lập Cửu Môn, là vì bản thân muốn có một chỗ dựa cường đại ở đại lục này. Hiện tại nàng đều sắp rời đi, đề Cửu Môn tiếp tục phát triển tự nhiên đi.
"Hừ, nói dễ nghe như vậy, đám người cấp cao trong Cửu Môn còn không phải mệnh đều nằm trong tay nha đầu ngươi ? Bọn họ có gan phản bội sao ?"
Quân Vô Nhai hừ một tiếng, cũng chỉ có hắn thỉnh thoảng nghe được suy nghĩ trong lòng nàng mới biết nha đầu này trong tâm vốn dĩ là lạnh nhạt.
Nàng từ trước đến nay, chưa từng hoàn toàn tin tưởng bất kì kẻ nào, cũng chưa từng thật sự giao sinh mạng của mình vào tay ai. Dù là hắn....
Lam Nguyệt hơi cong môi, dựa vào người khác ? Trong đầu xẹt qua một nụ cười mị hoặc giảo hoạt, nàng hơi rũ mắt, lúc nâng lên chỉ còn là một mánh bình tĩnh không chút đề ý.
Bị phản bội một lần là đủ, dù là kẻ thân thiết đến đâu, đến lúc nào đó, dù là bất đắc dĩ hay bị lừa gạt, đều có khả năng đầm sau lưng nàng một đao.
"Lão phượng hoàng, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỗ nào không tin tưởng người khác? Người đối xử chân thành với ta, ta đều chân thành đối xử lại."
Quân Vô Nhai lại hừ một tiếng, không nói gì nữa. Lam Nguyệt cười cười, lại sờ sờ tiểu Mao đang ngồi xồm trên vai.
Tiểu Mao đột nhiên bị nàng sờ, không hiểu ra sao, bất quá vẫn cọ cọ lại bàn tay nàng. Nhìn tiểu Mao xuẩn xuẩn mà bán manh, nàng không cấm phá lên cười.
"Ca ! Con ma thú kia đáng yêu quá ! Ta muốn nó."
Một giọng nữ tử vang lên, Lam Nguyệt còn chưa phản ứng đã có một thân ảnh chắn trước mặt nàng.
Nữ tử một thân hoàng y, tóc búi hai bên, trên đầu cài trang sức quý giá. Bên eo đeo mọt cây roi vàng, tựa hồ là linh khí trung cấp, trên đầu còn mang một chùm chuông vàng, bước đi lại không hề phát ra âm thanh, quanh quẩn linh khí nồng đậm, rõ ràng cũng là một cái pháp khí không tồi. Là đại tiểu thư gia tộc lớn nào đó ra ngoài lịch luyện sao ?
"Tiểu tử, bồn tiểu thư coi trọng con ma thú này của ngươi, ngươi bán cho ta đi, bao nhiêu ta cũng mua !"
Ánh mắt nữ tử lấp lánh nhìn chằm chằm Tiều Mao, tựa hồ chỉ cần nàng gật đầu liền nhào lên đem nó cướp đi.
Lam Nguyệt hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, lạnh lùng mở miệng:
"Không bán."
Tiểu cô nương tựa hồ không ngờ Lam Nguyệt lại từ chối, trừng trừng mắt, do dự một chút lại nói:
"Ta là đại tiểu thư của Mộc gia của Tứ tông tộc, nếu ngươi chịu bán nó cho ta, Mộc Sơ Vi ta liền nợ ngươi một cái ân tình."
Mộc gia của Tứ Tông tộc ?
Ánh mắt Lam Nguyệt càng lạnh, Tứ tông tộc, nàng một cái cũng không có ấn tượng tốt.
"Hừ, Tứ tông tộc của các ngươi rất lớn ? Không phải là ẩn thế gia tộc sao? Như thế nào? Các ngươi muốn xuất thế?"
Mộc Sơ Vi tròn mắt, Tứ Tông tộc chính là thế lực lớn nhất Huyền Linh đại lục, đến Tứ quốc trước mặt bọn họ đều cung cung kính kính, tiểu tử này vậy mà dám không để vào mắt ?
Gương mặt Mộc Sơ Vi đỏ lên, lập tức muốn rút roi ra đánh người, một giọng nói lạnh lùng truyền đến lập tức khiến khí thể trên người nàng héo.
"Vi Nhi ! Không được lỗ mãng ! Muội đã quên trước khi ra ngoài đã hứa với ta cái gì ?"
Mộc Sơ Vi ủy ủy khuất khuất quay đầu, người đến là một nam tử mặc thanh y, thanh thoát nhẹ nhàng, công tử như ngọc. Dung mạo không phải quá mức xuất sắc, nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy hắn ấm áp như gió xuân. Người này và Mộc Sơ Vi giống nhau đến năm phần, có vẻ là huynh muội ruột.
"Các vị, muội muội lần đầu rời nhà, không hiểu đối nhân xử thế, hy vọng các vị có thể bỏ qua."
Nam nhân này tu vi cũng đến Động Thiên cảnh viên mãn, đã sắp đột phá. Ra ngoài lịch luyện hẳn là muốn tìm thời cơ đột phá.
"Không sao, ta không so đo với kẻ ngốc."
Mộc Sơ Vi vốn yếu thế trước uy hiếp của ca ca, lúc này nghe Lam Nguyệt nói, trực tiếp xù lông.
"Tiểu bạch kiểm, ngươi nói ai ngốc hả ! Dám mắng ta !"
Lam. tiểu bạch kiểm. Nguyệt: .....
"Vi Nhi ! Câm miệng, còn muốn mặt mũi không !"
Mộc Phong Dư quát một tiếng, tiếng nói không lớn, nhưng lại khiến Mộc Sơ Vi lập tức câm miệng.
Lam Nguyệt lạnh nhạt liếc qua Mộc Sơ Vi, tránh qua hai người, dẫn đầu rời đi.
Mộc Sơ Vi nhìn theo hướng nàng rời đi, trừng trừng mắt, quay sang làm nũng với Mộc Phong Dư, bĩu bĩu môi, muốn khóc nói:
"Ca ca. ta muốn ma sủng, ma sủng vừa dễ thương vừa lợi hại giống vật nhỏ kia. Cơ mà, nàng không bán."
"Đồ không phải của muội muốn là có được, bên ngoài không giống trong nhà, muốn gì được nấy, ba người vừa rồi, tu vi ta đều không thể nhìn ra. Nếu bọn họ bị chọc giận, ta cũng không cứu được muội."
Mộc Sơ Vi nghe lời này, sắc mặt thay đổi. Vừa rồi bị tiểu thú kia thu hút, hoàn toàn không để ý chủ nhân của nó có bao nhiều lợi hại, nàng đúng là sơ suất.
"Ca, xin lỗi, là muội tùy hứng không suy nghĩ."
Mộc Phong Dư thấy nàng nhìn ra sự việc, cũng không dạy dỗ nữa, xoa xoa đầu nàng:
"Đợi vào Lạc Nhật sơn mạch, vi huynh liền tìm cho muội một con linh sủng khế ước."
"Thật sự ? Chỉ có ca ca là tốt với muội."
Bên kia, Lam Nguyệt mang theo con dấu đến Hải Đường cư, người canh giữ tiếp nhận thư giới thiệu của nàng, liền dẫn người vòng ra phía sau hậu viện, ba người Lam Nguyệt theo sau. Nàng quan sát, phát hiện thế nhưng nơi này có một linh trận cấp ba che giấu lối vào. Nếu không có người dẫn đường, dù là nàng Linh trận sư sơ cấp, nhưng cũng chỉ có thể tu luyện được linh trận cấp hai, nếu không có lam đồng, nàng cũng không thể đi vào.
Nói đến, dạo gần đây cấp bậc linh trận sư của nàng vẫn chưa đột phá, có lẽ nàng nên bỏ chút thời gian tu luyện qua vẽ linh trận.
Nhắc lại một chút Linh Trận sư cấp bậc ở Phàm giới:
Linh trận sư sơ cấp: linh trận cấp 1-5
Linh Trận sư trung cấp: linh trận cấp 6-7
Linh Trận sư cao cấp: linh trận cấp 8-9
Thông thường sẽ dùng linh trận cấp mấy để gọi, ví dụ Long Vân Ngạo là Linh trận sư sơ cấp, nhưng bày được
Linh trận cấp 5, có thể xưng là Linh trận sư cấp 5.
Sau khi lên Thượng giới sẽ có các cấp bậc cao hơn.
Danh sách chương