Tạ Nghiêu Thần mím môi, không nói tiếp.

Chu Nam Quân hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiêu Thần, cậu rất hiểu tính cách của Tạ Nghiêu Thần, hắn không thích so hơn thiệt với người khác, nhưng lại rất để ý đến chuyện ngủ cùng với người ngoài, bọn họ không còn là học sinh tiểu học đến đi vệ sinh cũng phải cùng nhau đi nữa, vì vậy cậu ôm lấy bả vai Tạ Nghiêu Thần, nhíu mày, cười nói: “Dù sao chúng ta ở ký túc xá ngủ chung với nhau lâu như vậy, tách nhau ra vài ngày cũng không phải là không thể, ngoan, nghe lời đạo diễn Đỗ đi.”

Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân một cái, cuối cùng cũng gật đầu.

“Mọi người còn ai có ý kiến gì không?” – Đạo diễn Đỗ nhìn sang những người khác, nhưng ánh mắt vẫn tập trung chủ yếu trên người Trang Yến Bắc, “Không nói gì thì tôi coi như các cậu đều đồng ý.”

Trang Yến Bắc cúi đầu chơi điện thoại, không đồng ý cũng không phản đối.

Những người khác cũng đều tán thành.

“Quyết định như vậy đi.” – Đạo diễn Đỗ nói, “Hôm nay đến đây thôi, các cậu trở về thu dọn hành lý, ngày mai quay lại.”

“Đi thôi.”

Tạ Nghiêu Thần nói với Chu Nam Quân, Chu Nam Quân gật gật đầu.

Nhìn thấy Tạ Nghiêu Thần và Chu Nam Quân cùng xoay người rời đi, Lâm Trách An vẫn đang nói chuyện với những người khác vội vội vàng vàng đuổi theo: “Từ từ, hai cậu đợi tôi đã.”

Đi tới cửa khách sạn, Chu Nam Quân không nhịn được liếc mắt về phía Trang Yến Bắc lần cuối, lại vừa đúng lúc bắt phải tầm mắt của Trang Yến Bắc, hai người thay nhau chớp mắt, một lúc sau Chu Nam Quân mới dời mắt đi.

Trở về kí túc xá, ba người bắt đầu thu dọn hành lý, Chu Nam Quân thờ ơ sắp xếp đồ đạc của mình một chút, liền lười biếng nằm lên giường xem điện thoại. Lâm Trạch An đứng một bên vừa dọn đồ vừa phun tào: “Ngày mai sẽ dọn đi, sao cậu lại không xếp hành lý?”

Chu Nam Quân uể oải, chậm rì rì nói: “Hôm nay mệt quá, dù sao chỉ cần mang vài bộ quần áo sang ở vài ngày mà thôi, ngày mai tôi tùy tiện thu dọn một chút là được.”

“Như thế sao được, cậu là người của đoàn phim, mà trong đoàn phim đi đâu cũng có máy quay, cho dù gương mặt của cậu có giá trị tới đâu, cũng không thể tùy tiện ăn mặc cho xong được.”

Chu Nam Quân lẩm bẩm: “Chờ tôi nổi tiếng rồi hãy nói… Nếu tôi thật sự nổi tiếng rồi, khẳng định sẽ rất có tiền đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ đi mướn hacker xóa sạch ảnh chụp các thứ, sau đó mướn thêm sát thủ mang tất cả những người chứng kiến đi giết người diệt khẩu, kết hoạch vô cùng hoàn hảo.”

“Đừng tàn nhẫn thế chứ! Tạ Nghiêu Thần, cậu phải để mắt tới cậu ta đi!”

Lâm Trạch An hừ một tiếng, vẻ mặt lên án hướng về phía Tạ Nghiêu Thần, đã thấy Tạ Nghiêu Thần buông hành lý của mình xuống, đi tới chỗ hành lý của Chu Nam Quân, thuận tay sắp xếp quần áo cho Chu Nam Quân vô cùng gọn gàng.

“Cậu quá chiều Chu Nam Quân rồi đó!” – Lâm Trạch An vừa thu xếp ổn thỏa xong liền nói, “Tên kia lười biếng như vậy mà cậu vẫn chiều cậu ta, cậu rốt cuộc là ba hay là mẹ của cậu ta? Ngay cả mẹ cũng không làm như thế.”

Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Thuận tay thôi.”

“Thế sao cậu không thuận tay giúp tôi luôn đi?”

“Cậu không có tay à?”

Lâm Trạch An không nhịn được xem thường: “Chẳng lẽ Chu Nam Quân không có tay?”

“Tôi bằng lòng như vậy.”

Lâm Trạch An: “…Cậu mà còn như vậy, cậu ta sẽ không tìm được bạn gái.”

Chu Nam Quân đang nằm trên giường nghịch điện thoại liền thò đầu ra dò xét, tà tà liếc Lâm Trạch An một cái: “Cậu muốn tìm bạn gái như Tạ Nghiêu Thần, còn lâu mới tìm được.”

“Nghe cậu nói đi, quá kiêu ngạo rồi đấy?” – Lâm Trạch An tiếp tục xem thường, “Quên đi quên đi, hai cậu đúng là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, người ngoài như tôi chẳng quan tâm đâu, nếu quan tâm thì lại bị coi là xen vào chuyện của người khác.”

Bị Lâm Trạch An trêu chọc như vậy, Chu Nam Quân mới bắt đầu cảm thấy hơi ngại, hô lên với Tạ Nghiêu Thần: “Quên đi, đừng xếp đồ giúp tôi, mai tôi sẽ tự thu dọn.”

“Không sao đâu, để tôi làm cho.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười.

Chu Nam quân gãi đầu: “Cậu không ngại nhưng tôi ngại, hôm nay cậu giúp tôi xếp đồ, mai tôi mời cậu một bữa cơm.”

“Có gì mà ngại.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười nhìn Chu Nam Quân, “Không phải từ nhỏ đến lớn tôi đều giúp cậu à? Dù sao cậu cũng là…em trai của tôi.”

“Trước đây là trước đây, lúc đó tôi còn nhỏ.” – Chu Nam Quân xoa xoa mũi. “Hơn nữa tôi chỉ nhỏ hơn cậu vài tháng thôi, không phải quá nhiều.”

“Nhỏ hơn một ngày cũng là nhỏ hơn, nhỏ hơn một ngày tôi cũng là anh cậu.” – Tạ Nghiêu Thần nhíu mày, “Bất kể là anh giúp em chuyện gì, đều là nên làm.”

Lâm Trạch An nhịn không được phun tào: “Tạ Nghiêu Thần, về sau cậu mà có bạn gái, chắc chắn người ta sẽ ghen tị với Chu Nam Quân, nhỡ đâu vớ phải người lòng dạ hẹp hòi, chậc chậc, lại ép cậu phải trả lời vấn đề khi cô ấy và Chu Nam Quân cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai, lúc đó cậu sẽ phải làm sao!”

Tạ Nghiêu Thần nhàn nhạt trả lời: “Thế thì không có bạn gái.”

“Vô cùng cảm động,  người anh trai tốt của Trung Quốc!” – Lâm Trạch An cười gượng, giơ tay lên cổ động, hiển nhiên không cho rằng những lời Tạ Nghiêu Thần nói là thật.

Chu Nam Quân đương nhiên cũng không cho rằng những lời Tạ Nghiêu Thần nói là thật, thế nhưng vẫn cảm động một phen: “Vì những lời cậu nói hôm nay, tôi chấp nhận đi học bơi, vì vậy cậu đã có câu trả lời rồi.”

Tạ Nghiêu Thần: “…”

Hắn cười cười, có vẻ như có chút bất đắc dĩ.

Ngày kế tiếp, sau khi nói lời chia tay với Triệu Ngải Học, ba người liền mang theo hành lý đến khách sạn.

Lúc Chu Nam Quân vào phòng đã nhìn thấy mấy cái vali xếp chồng lên nhau, điều này khẳng định rằng Trang Yến Bắc đã ở đây rồi, điều này khiến cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên, cậu theo bản năng tìm quanh phòng, nhưng vẫn không thấy bóng người Trang Yến Bắc.

Tuy rằng là phòng hai người nhưng phòng khách sạn mà đoàn phim sắp xếp cũng không tệ lắm, không chỉ rộng rãi sạch sẽ mà còn có cả ban công.

Nhưng vào lúc này, Chu Nam Quân bỗng nghe được âm thanh tiếng đàn ghita truyền đến từ phía ban công, cậu dừng một chút, cuối cùng vẫn bước chân về phía ban công.

Cửa kính ra ban công tuy đang đóng nhưng xuyên qua mặt thủy tinh cậu có thể thấy được một thiếu niên đang tựa vào lan can đánh ghita.

Thiếu niên thờ ơ đứng bên cạnh lan can, hơi cúi đầu, hàng lông mi dài rũ xuống, dương quang sáng sủa vô cùng lôi cuốn, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên những phím đàn, một giai điệu tuyệt vời vang lên theo từng nhịp gảy của ngón tay.

Là một người yêu thích cái đẹp, Chu Nam Quân nháy mắt đã bị hình ảnh đẹp mắt của của Trang Yến Bắc đánh trúng, hôm nay cậu mặc một áo sơ mi và quần trắng đơn giản toát lệ vẻ sạch sẽ lạ lùng, tựa như thiên thần lạc giữa chốn nhân gian, nhẹ nhàng mà thanh tao, gọn gàng mà thấu triệt.

Chu Nam Quân hơi hoảng hốt, sau đó trong đầu liền hiện lên một câu —— “Mẹ ơi, con thấy thiên thần!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện