Lâm Trạch An bị hai người nào đó đả kích, yên lặng ngậm miệng, nhưng vào lúc này, lại có một âm thanh khác cất lên.

“Anh nói như vậy, em mới phát hiện ra hai cái tên này rất xứng nha, không chỉ có tên xứng mà khuôn mặt cũng rất xứng đôi.” – Duẫn Manh Manh đánh giá Chu Nam Quân và Trang Yến Bắc, mỉm cười, “Em không phải hủ nữ, nhưng nhìn hai người em rất có cảm giác là một CP, nếu là diễn một cặp, hẳn là  không có vấn đề gì.”

Chu Nam Quân cười gượng: “…Vậy sao?”

Là trai thẳng, cậu cũng không cảm thấy việc mình cùng một tên con trai khác hợp làm CP là một chuyện tốt.

Phản ứng của Ân Gia Hậu còn thẳng thắn hơn so với phản ứng của Chu Nam Quân, cậu nhíu mày, đối với lời nói của Duẫn Manh Manh cười nhạt: “Cảm giác CP cái gì, sao tôi không thấy?”

Trang Yến Bắc liếc mắt nhìn Duẫn Manh Manh một cái, thản nhiên nói: “Tôi là trai thẳng.”

Mắt thấy Duẫn Manh Manh hơi xấu hổ, Lâm Trạch An – vị sứ giả bảo vệ hoa(*) lập tức nhảy ra giải vây, cậu ta dang hai tay một trái một phải  khoác lấy bả vai của Ân Gia Hậu và Trang Yến Bắc, cười hắc hắc: “Haha! Nói gì thế, những người ở đây ai mà không phải trai thẳng?” –  Nhưng cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Trang Yến Bắc cau mày hất tay ra.

(*Hoa: Ở đây chỉ con gái.)

Âu Gia Hậu cũng nhíu mày bỏ tay Lâm Trạch An ra: “Nói chuyện là được rồi, đừng động tay động chân.”

Lâm Trạch An vốn muốn nhảy ra giải vây lại khiến cho không khí càng  thêm xấu hổ, cho dù lúc bình thường cậu ta phản ứng nhanh thế nào thì hiện tại cũng sửng sốt vài giây, thẳng đến khi có người mở cửa tiến vào chuẩn bị lên lớp.

Mấy người tạm thời ngừng tranh chấp, bắt đầu học kiến thức.

Sau giờ nghỉ, Lâm Trạch An lôi kéo Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần cùng đi nhà vệ sinh.

Thấy cả gian phòng vệ sinh bốn bề vắng lặng, Lâm Trạch An lập tức phun tào: “Hai đứa ranh con lúc này rất hống hách đúng không? Rõ ràng chỉ là một học sinh trung học nho nhỏ, sao lại hống hách như vậy?”

“Trang Yến Bắc hống hách thì còn được, dù sao người ta cũng là đại minh tinh, còn cái tên tóc vàng kia dựa vào cái gì mà cũng hống hách thế? Chỉ vì là bạn của Trang Yến Bắc? Đúng là cáo mượn oai hùm!”

Chu Nam Quân nhún vai: “Ai bảo cái tính tự nhiên của cậu, gặp ai cũng thân thiết xưng huynh gọi đệ, nhìn xem, đá phải tấm sắt rồi chứ gì?”

“Trách tôi sao?” – Lâm Trạch An khó chịu hừ một tiếng, cậu ta nhìn mặt Chu Nam Quân, bỗng nhiên nhớ tới một việc: “Nhắc mới nhớ, Chu Nam Quân, sao tôi lại cảm thấy tên tóc vàng kia hình như không ưa cậu nhỉ?”

Chu Nam Quần trừng mắt: “Vậy sao?” Thật ra cậu cũng đã thoáng nhận ra một chút, nhưng cậu thực sự nghĩ không ra vì sao tên tóc vàng kia……Đệt, lý do Ân Gia Hậu không vừa mắt  cậu, trước đây hai người chưa từng gặp nhau nên cậu ta đang ghen tị với bề ngoài đẹp trai của cậu sao? “Tôi cũng không biết, nhưng thế nào cũng cảm thấy thái độ của cậu ta là lạ.” – Lâm Trạch An than thở nói: “Nhưng hình như cậu ta đều có  thái độ này với tất cả mọi người, ngoại trừ Trang Yến Bắc… Ngay cả Duẫn Manh Manh đáng yêu như thế mà cậu ta cũng không coi ra gì, một tên nhóc phách lối thế này sao có thể yên ổn lớn lên nhỉ? Được rồi, Tạ Nghiêu Thần cậu có ý kiến gì không?”

Tạ Nghiêu Thần dừng một chút, thản nhiên nói: “Không có ý kiến gì.”

“Cậu là người thông minh, giỏi phân tích, cậu xem xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới được?” – Lâm Trạch An mặt mày ủ ê, “Ranh con kia là bạn của Trang Yến Bắc, đoán không chừng cũng có gia thế, nếu cậu ta không vừa mắt chúng ta thì sau này ở đoàn phim sẽ không dễ chịu lắm đâu.”

“…Kệ đi.”

“Có lý, cái loại ranh con đang trong thời kỳ phản nghịch này, càng để ý đến thì chúng càng hăng, cứ mặc kệ cậu ta, biết đâu một thời gian sau cậu ta sẽ cảm thấy nhàm chán.” – Lâm Trạch An gật đầu. “Quả nhiên là phần tử tri thức có khác, Chu Nam Quân nghe rõ chưa, phải bình tĩnh! Nhất định không được xúc động!”

Chu Nam Quân nhún vai, cậu rất bình tĩnh, chẳng qua là cảm thấy có chút lạ, Trang Yến Bắc ngày hôm nay có vẻ như không giống với Trang Yến Bắc mà cậu đã gặp qua lúc trước. Thế nhưng điều này cũng không khó hiểu, idol thường là người hai mặt, cho dù có là người phóng đãng thế nào cũng phải biết tự kiềm chế, trước ống ghi hình luôn luôn phải đảm bảo hình tượng tốt đẹp.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối, tuy rằng Trang Yến Bắc lần này cao lãnh ra dáng một nam thần, nhưng Trang Yến Bắc ngạo kiều và tạc mao lần trước rõ ràng trông đáng yêu hơn… Cậu thật sự rất muốn nhìn lại bộ dáng vừa bị trêu chọc đã tạc mao của Trang Yến Bắc.

Hết giờ học, đạo diễn Đỗ tìm bọn họ nói chuyện, vì muốn làm cho mọi người thân thiết nhanh hơn, đặc biệt là ba CP chính, đoàn phim quyết định sắp xếp cho bọn họ hai người một phòng khách sạn dựa theo CP, bắt đầu “sống chung” từ ngày mai cho đến khi quay xong phim, lần này là đến để củng cố sự thân thiết và độ ăn ý.

Chu Nam Quân và Lâm Trạch An không có ý kiến nhưng Ân Gia Hậu hình như lại có vẻ khó chịu. Căn cứ vào cách chia phòng của đoàn phim, cậu ta và Tạ Nghiêu Thần một phòng, hiển nhiên cũng tỏ ý không vừa lòng sự sắp xếp này.

Tạ Nghiêu Thần liếc mắt nhìn Chu Nam Quân, cười cười hỏi đạo diễn Đỗ: “Có nhất thiết phải như vậy không? Đến chỗ đoàn phim ở thì tôi không có ý kiến, thế nhưng muốn bồi dưỡng sự thân thiết và độ ăn ý không nhất định phải ở chung một phòng phải không?”

Đạo diễn Đỗ đương nhiên biết sẽ có ý kiến trái chiều, nhưng anh không nghĩ tới người đầu tiên đưa ra ý kiến lại là Tạ Nghiêu Thần, anh hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Nghiêu Thần, sau đó đẩy mắt kính nói: “Vậy cậu muốn cùng phòng với ai?”

Sau câu hỏi này, người mở miệng đầu tiên lại biến thành Ân Gia Hậu(*), cậu ta dựa vào Trang Yến Bắc, hếch cằm lên: “Tôi muốn cùng phòng với Trang Yến Bắc, Trang Yến Bắc chắc chắn cũng muốn cùng phòng với tôi, phải không?”

(*Trong bản raw thì chỗ này là Lâm Trạch An – 林泽安. Nếu để là Lâm Trạch An thì đoạn sau sẽ thành vô lý nên mình nghĩ tác giả nhầm lẫn ở chỗ này.)

Trang Yến Bắc không đẩy Ân Gia Hậu ra như lúc vừa nãy đã làm với Lâm Trạch An, hai người này hiển nhiên vô cùng thân thiết: “Ừ.”

Tạ Nghiêu Thần quay đầu nhìn Chu Nam Quân, trong mắt chứa hàm nghĩa ý không cần nói cũng biết.

“Khó mà được.”

Nhưng đạo diễn Đỗ lại nói một câu đập tan suy nghĩ trong đầu bọn họ, anh dùng giọng điệu vô cùng đáng tin nói: “Các cậu vốn đã thân quen, ở cùng một chỗ có lợi ích gì? Hơn nữa mấy cậu cũng không phải cùng CP, vì muốn cho các cậu nhanh chóng nhập vai, vẫn nghe theo sắp xếp ban đầu đi.”

Tính cách của Ân Gia Hậu cho dù có chút kiêu ngạo nhưng cậu ta vẫn biết đúng mực, cậu không vui nhìn Tạ Nghiêu Thần một cái, giọng nói miễn cưỡng: “Được rồi, theo như sắp xếp đi.”

Ngay cả người kiêu ngạo nhất chỗ này – Ân Gia Hậu cũng đã khuất phục, Tạ Nghiêu Thần cũng không có lý do gì tiếp tục kiên trì, hắn dừng một chút, mở miệng hỏi: “Bồi dưỡng độ thân thiết cả ngày cũng là đủ rồi, buổi tối cũng không nhất định phải ngủ cùng nhau đúng không?”

“Tôi muốn các cậu quen nhau, tốt nhất quen thuộc đến mức ngay cả tần suất hô hấp của đối phương như thế nào cũng biết được.” – Đạo diễn Đỗ dùng ánh mắt tràn đầy ý cảnh cáo tặng cho Tạ Nghiêu Thần, “Các cậu không được đổi phòng, nếu bị tôi phát hiện lén lút đổi phòng ngủ, tôi sẽ tìm hai cái còng tay đem bốn người còng lại, mỗi cái một đôi, một ngày hai mươi bốn giờ ngay cả lúc đi vệ sinh các cậu cũng đều ở cạnh nhau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện